Đôi lời với ông Trần Văn Chánh

Nguyễn Đình Cống

26-6-2020

Tôi đọc bài của ông trên Viet-Studies ngày 25/6: Nhà đương cuộc cộng sản Việt Nam không phạm sai lầm và cũng không đổi mới”. Bài khá dài, rất đúng, rất hay, nhưng cái đầu đề nghe hơi trái.

Không đổi mới thì hoàn toàn chính xác. Họ kêu gọi, tuyên truyền, ca ngợi đổi mới nhưng thực chất chỉ là sửa chữa sai lầm và quay lại cái cũ mà mọi người từng biết, từng làm. Ông đã vạch ra nhiều chứng cứ xác đáng.

Nói rằng họ không phạm sai lầm là một kiểu “nói dỗi, nói kháy”. Cách nói ấy dân gian vẫn thường dùng trong một số trường hợp tế nhị. Thí dụ thầy nói với trò: “Em đã làm bài đúng theo ý em, nhưng lạc đề, sai với yêu cầu”.

Ông Chánh nói họ không phạm sai lầm là dựa vào chứng cứ hiển nhiên rằng họ luôn làm đúng với học thuyết họ tin, theo đúng chủ trương đường lối họ vạch ra.

Ông Chánh viết: “Bởi một lẽ đơn giản, sai lầm là do bệnh ấu trĩ hoặc thiếu hiểu biết, thiếu kinh nghiệm và một khi được người khác chỉ ra nhắc nhở thì phải có phương cách sửa chữa, sớm hoặc muộn. Ở đây, trái lại, người ta không thiếu kinh nghiệm, mà lại có rất nhiều kinh nghiệm, chủ yếu là kinh nghiệm “làm lơ” hoặc trấn áp khi cần. Theo cách nhìn này thì các nhà đương cuộc CSVN không phạm một sai lầm nào cả, mà chủ trương chính sách của họ là nhất quán xuyên suốt như thế như thế”.

Có một quy luật vô cùng đơn giản và phổ biến, rằng SAI của cái Đúng là SAI và ĐÚNG của cái Sai cũng là SAI. Với nhà đương cuộc cộng sản thì họ đã rất đúng với chủ thuyết Mác Lê, với đấu tranh giai cấp, với chuyên chính vô sản, với độc quyền đảng trị, với quốc hữu hóa đất đai. Khi mà những thứ vừa kể là đúng hoàn toàn thì họ không phạm sai lầm. Nhưng khi những thứ đó là sai so với quy luật tiến hóa của xã hội thì phải khẳng định họ đã phạm sai lầm nghiêm trọng. Mà rất nhiều nghiên cứu cũng như thực tế lịch sử chứng tỏ những điều vừa kể là phản nhân loại, phản tiến bộ, chỉ nhằm đem lại quyền lợi vật chất cho một số ít trong ĐCS và bọn thân hữu. Nói như ông Chánh chỉ là cách nói kháy.

Theo tôi, đối với nhà đương cuộc cộng sản không cần, không nên dùng kiểu nói kháy. Vì sao? Vì bản chất của họ là thiếu trí tuệ, đầy kiêu ngao, nhiều thủ đoạn tàn ác và dối trá. Việc nói kháy như vậy chẳng làm cho họ động lòng và một số bồi bút hoặc dư luận viên có thể lợi dụng để chơi khăm.

Xin đọc đoạn sau đây do tôi bịa ra với vai trò một dư luận viên: “Bọn thù địch luôn rêu rao rằng Đảng ta phạm nhiều sai lầm. Thế mà gần đây nhà lý luận, một cây bút có tiếng đầu tranh cho dân chủ là Trần Văn Chánh đã phải công khai thừa nhận rằng Nhà đương cuộc cộng sản Việt Nam không phạm sai lầm. Tuy rằng ông Chánh gọi xếch mé là Nhà đương cuộc mà không gọi chính danh là Đảng Cộng sản lãnh đạo của dân tộc, nhưng về bản chất vẫn phải công nhận Đảng ta không phạm sai lầm”.

Đối với đa số lãnh đạo CS việc góp ý, phản biện là vô tác dụng vì họ chỉ có cái tai để nghe những lời ca ngợi. Đối với CS nên thẳng thừng vạch ra những sai lầm, những tội ác. Vạch ra như thế chủ yếu không phải để họ thấy để sửa chữa mà cốt để nhân dân thấy mà tích cực đấu tranh.

Cuối bài ông Chánh nói đến vai trò của nhân dân, dẫn ra rằng người CS vừa là tội đồ, vừa là nạn nhân của chính họ, chính là vì thế: họ mất hết mọi quyền tự do, rằng các nhà chính trị CSVN bây giờ đã trở thành nạn nhân thì chính họ không thể tự cứu lấy mình được… rằng nhân dân cần tế độ cho họ, cũng là chuyện bình thường, rất hợp với truyền thống nhân đạo tình nghĩa của người dân Việt… Người dân Việt Nam vì thế chỉ cần đấu tranh quyết liệt để đòi thực thi dân chủ theo đúng những gì đã được ghi trong Hiến pháp hiện hành năm 2013. Nếu làm theo cách này, người dân Việt Nam sẽ được một số điều lợi.

Nhân dân đạt được tự do dân chủ thì mới tế độ được cho những người cộng sản. Ông Chánh viết: “Muốn có được nền dân chủ thực chất thì dân chúng cần phải tranh đấu chứ không đợi các cấp chính quyền từ tâm ban phát. Nhân dân phải đối lập, giám sát chính quyền thì mới có một chính phủ tốt, vì dân chủ không phải từ trên trời rơi xuống, nhất định phải trải qua những đấu tranh lý tính; không hiểu được đấu tranh giành quyền lợi, thì tất yếu phải chịu sự thống trị của nền độc tài.

Từ lập luận vừa rồi cần suy ra rằng, những nhà hoạt động dân chủ phải làm cho dân thấy được những sai lầm của CS chứ không phải nói kháy với họ. Vì thế sẽ hay hơn khi thay đổi đầu đề bài báo để vạch trần sự dối trá của họ.

Để kết thúc, ông Chánh viết: “Cuối cùng, những người CSVN có muốn được nhân dân mình cứu thoát ra khỏi trạng thái bối rối lúng túng trong tấn đại bi kịch như trên đã mô tả hay không, thì đây là một thách thức rất lớn mang tầm vóc lịch sử mà ban lãnh đạo tối cao của họ cần phải bình tâm cân nhắc suy nghĩ, trong quá trình chuẩn bị cho kỳ Đại hội XIII sắp diễn ra vào năm sau”.

Xin nói rằng, đó là một mơ ước hão huyền. Đa số lãnh đạo tối cao CS xem người dân như đàn vịt để vặt lông hoặc là thế lực thù địch cần loại bỏ. Đại hội 13 rồi sẽ vẫn thành công tốt đẹp trong tình cảnh không thoát ra được trạng thái bối rối, lúng túng của đại bi kịch như được chỉ ra.

Thưa ông Trần Văn Chánh. Vài lời mạo muội trao đổi với tấm lòng mến phục và kính trọng.

Bình Luận từ Facebook

10 BÌNH LUẬN

  1. ?Như thế nào là một CHÍNH TRỊ GIA, chính khách sa-lông !?

    Theo em hiểu, chính khách sa lông là để chỉ đến những người thuộc về phe đối lập ‘cuội’ với những người cầm quyền csvn hiện nay. Họ đang ở trong nhà mát ăn bát vàng, hưởng thụ cuộc sống ấm êm và làm chính trị theo kiếu hô hào, kêu gọi, kích động… Họ xui khiến, khiến cho những người công nhân, nông dân, người lao động VN phải tham gia, dấn thân vào cuộc đấu tranh với chính quyền csvn hiện tại.

    Điều đặc biệt nhất là trong những cuộc đàm đạo ở những bộ sa lông trong nhà -nhằm mục đích thay đổi chính quyền hiện tại- hoặc -thay đối chính sách của chính quyền hiện tại- họ đều đòi hỏi phải theo hướng có lợi cho mình !?.

    Để đảm bảo vừa có thể làm chính trị theo kiểu đó -được hưởng cuộc sống ấm êm- thì họ thường là sinh sống ở nước ngoài; còn nếu ở trong nước thì họ được thế lực ‘bàn tay lông lá’ nước ngoài bảo hộ.
    Cá biệt, trong trưòng hợp không có thế lực nước ngoài bảo hộ thì họ sẽ thực hiện những việc hô hào, kêu gọi, kích động… trong phạm vi mà chính quyền hiện tại cho phép, đủ để họ không bị …vào tù !!.

    Nói chung họ là những con người coi chính trị như là một trò giải trí!. Họ làm chính trị như là tạo thêm một vật trang sức cho bản thân mà thôi, chứ họ không dám tham gia vào việc đấu tranh thực sự!. Bởi vì vậy cho nên thế lực của họ rất yếu, hầu như không đáng kể, không có khả năng uy hiếp đối với chính quyền csvn hiện tại, bản lĩnh chính trị của họ yếu kém, ngại khó, sợ khổ không dám chấp nhận hy sinh tù đày… Họ không dám dấn thân vào tranh đấu thật sự !. Có bài vè dành cho quí vị ‘chính khách sa-lông’:

    Mấy đứa nhi nhô các diễn đàn
    Tưởng mình thánh tướng cứu giang san
    Mai kia Đảng Cộng chia vài ghế
    Mốt nọ “phe ta” được mấy bàn ?

    Mẹ đĩ đêm mơ “đàn sáu tấm”,
    Bố cu ngày mộng “nhạc hai giàn”!
    Ô hô ! , “cứu quốc” trên bàn phím
    Mưa máu gió tanh cũng …ngút ngàn! — Theo: Vô danh thị

  2. Người bất đồng chính kiến,
    Chỉ trích nhà nước mình
    Là những người yêu nước,
    Dám chấp nhận hy sinh.

    Lên tiếng nói phản biện
    Là biểu hiện tối cao
    Của tinh thần yêu nước,
    Yêu quốc dân đồng bào.

    Khi chính quyền sai trái,
    Mà người ta lặng thinh,
    Tức người ta đồng lõa
    Phản bội đất nước mình. TBT

  3. ” giang sơn khó đổi, bản tính khó dời” , nhưng ngày nay giang sơn đã chuyển đổi( từ của vn chuyển sang Trung quốc” nhưng tính Đảng nhà Trí lợ không bao giờ thay đổi. Nói rườm rà chẳng qua là nói theo kiểu bọn sĩ phu Hà lụi trâu đầm.
    Đừng mong người khác thay đổi theo ý mình. Muốn thay đổi, mình phải là ng thay đổi trước. Nhưng em” Sợ mất nồi cơm”, ??????

    • Con chó của Đạo Chích chẳng hề ngán các bậc cao nhân hiền triết. Bằng cái mồm ăn phân của mình, nó đã từng cắn Khổng Tử chảy máu khi ông đi ngang nhà chủ nó. Nhưng đó là do nó bị Đạo Chích xịt ra vì hắn ghét cụ Khổng. Phận tôi tớ, nó phải vâng lịnh…nào biết Khổng Tử là thằng chó nào!

      Bọn hậu sinh vô lương thời nay còn hơn một bậc so với chó Đạo Chích. Chúng chỉ cần có mối thâm thù với một ai là ghét toàn bộ chủng loài liên hệ, cấu cắn bất kỳ quá khứ hiện tại tương lai ba đời dòng giống họ hàng gần xa, không phân biệt kẻ tốt người xấu, không tha thứ kẻ đã hồi tâm ân hận vì một lần trót nhúng chàm.

      Trong đêm đen quyền lực, dân Việt đang oằn mình chịu đựng, phải có kẻ tìm ra chút lửa, làm nên ngọn đuốc nhỏ, bất kể kẻ đó là ai, dẫu từng là một tế bào của thế lực đen tối kia. Chính những kẻ trong chăn mới biết rận, những kẻ hối hận mới thành tâm dứt khoát triệt tiêu quá khứ. Và đó là một lực lượng khổng lồ. Ít ra là thế. Có còn hơn không.
      Nhân dân đủ sáng suốt để thấy chân giả, không cần bọn lưu manh ra mặt chỉ chỏ lầu bầu chửi bới xỏ xiên!
      Bọn vô lương muốn dập tắt tất cả…chính là bọn lưu manh đang hại dân tộc.
      Conganh đâu không ra quét dọn!

      • Ngoài 40 tuổi, ng ta phải chịu trách nhiệm cái bản mặt của mình. SẴN ĐÂY NHẮC LẠI
        BỒ ĐỎ LÀ QUÁ KHỨ CỦA THẦY
        THẦY LÀ TƯƠNG LAI CỦA BÒ ĐỎ
        MƯỢN LỜI BÁC KONGKONG
        MÂM NÀO CŨNG NGỒI
        ĐỨA NÀO NGU TIN TRÍ LỢ CHẾT RÁNG CHỊU

      • Công an đâu, Dân thường đâu…bò đỏ nhà Trí lợ đâu. Chó đàn. Một mình tau chấp hết từ ếch đến nhái( mượn lời giang hồ đất baesc Khánh Sì kai. Hihi
        Cả một bầy lúp lùm, húp mắm tôm, nhồm nhoàm thịt chó giở trò mất dậy” ném đá giấu tay”
        Toàn cái đám võ mồm hưởng lộc. Khoác trên mình đủ các loại hàm, phò đảng, cơm đảng. Dân oằn lưng nuôi đảng, trong đó có đám bầy đàn con cháu Trí lợ. Bọn này vặn vít bằng mồm

      • Sa kim: vàng trong bùn cát chưa được tẩy uế. Giá thị trường 500k/chỉ, tuổi vàng 4.5kara.
        Tớ đây vàng 10 đã qua thử lửa cuốc tế. Có đào sâu chôn chặt vẫn lấp lánh ánh vàng.

  4. Nếu trí thức nước Đảng có 10 cái mồm trên thân thể , thì e rằng vẫn chưa đủ cho họ.
    Nếu ” nhốt” 100 ông trí thức nước Đảng vào trong một cái phòng để họ hoạt động cái mồm, thì chắc chắn khi mở phòng ra, cả 100 thằng trí đảng đều chết vì sùi bọt mép

Comments are closed.