Nguyễn Đình Cống
18-6-2020
Hình như tại các nước có chế độ đa nguyên thì đại hội các đảng, kể cả của đảng cầm quyền, rất gọn nhẹ, tiêu rất ít tiền. Vì sao vậy? Vì họ chỉ được dùng tài chính của đảng, không được xài ngân sách quốc gia như một dạng tiền chùa.
Tiêu rất nhiều tiền cho đại hội chỉ diễn ra đối với các đảng thống trị, trước đây là ĐCS Liên Xô, hiện nay số một là ĐCS Trung Quốc, số hai có lẽ là ĐCS VN. Họ tha hồ dùng tiền ngân sách từ thuế của dân và tài sản quốc gia. Số tiền chi cho ĐH đảng chắc là rất lớn nhưng khó thống kê cho đầy đủ và là số liệu tuyệt mật.
Một số người băn khoăn, không hiểu tổng chi phí cho các cấp lần ĐH 13 này của ĐCSVN sẽ hết bao nhiêu. Một số dự đoán không dưới 40 ngàn tỷ.
Gần đây, Thu Hà công bố bài: Đại hội XIII, một tỷ đô la sẽ “cuốn theo chiều gió” (trang Tiếng Dân, ngày 12/6/2020). Nhưng tác giả chỉ mới tính toán dựa vào một vài số liệu thu thập được gần đây và QĐ số 39 ngày 4/9/2014. Đó là QĐ của Văn phòng trung ương đảng về chi phí cho các đại hội cấp dưới, chuẩn bị tiến tới ĐH 12.
QĐ 39 kể ra 13 khoản, đó chỉ mới là chi cho ĐH từ tỉnh thành trở xuống, chưa kể đến các khoản chi cho ĐH toàn quốc, trong đó chưa thấy kể các việc như tổ chức các đoàn đi nước ngoài chuẩn bị văn kiện, vé máy bay cho các đại biểu trong nước về dự ĐH, chi quà tặng cho các đại biểu và người phục vụ, chi cho các đoàn khách nước ngoài v.v…
Tổ chức một đại hội, việc cần chi nhiều thứ. Vấn đề là chi như thế nào cho hợp lý, không lãng phí. Chỉ xin kể ra một thứ lãng phí, rất hình thức, đó là bông hoa đeo ngực cho các đại biểu dự ĐH các cấp. Mỗi bông hoa giá từ 5 đến 10 ngàn, toàn bộ chi hết trên 1 tỷ. Phần lớn số hoa này nhanh chóng biến thành rác.
Quan trọng là lãng phí thời gian và nhân lực. Số đại biểu dự ĐH các cấp quá đông và thời gian họp quá dài. Đại đa số đại biểu đến họp chủ yếu là để nhận sự vinh dự và cho thêm phần vui vẻ chứ đóng góp cho ĐH rất ít. Phần lớn chẳng nghe báo cáo chính trị, chẳng biết gì mà thảo luận về phương hướng và chỉ tiêu. Ngay cả việc bầu cử, đa số chỉ hóng hớt về nhân sự và bầu theo chỉ đạo chứ biết cụ thể may ra chỉ được vài phần trăm (đại biểu ở vùng này bầu cho một ứng viên ở vùng khác thì phần lớn là không biết gì về phẩm chất của người ấy).
Lãng phí trong việc mất nhiều thì giờ để làm, để đọc và nghe văn kiện. Hình như ở ĐH chẳng có ai chăm chú lắng nghe đọc báo cáo. Họ ngồi im lặng nhưng không nghe. Mà người đọc, phần lớn đọc như cái máy. Đọc xong rồi không nhớ, không hiểu những điều cụ thể mình đã đọc những gì, chỉ nhớ rẳng đã đọc báo cáo.
Về giá thành của báo cáo. Lấy tổng chi phí các loại để có được báo cáo, đem chia cho số chữ của nó thì được A, giá thành mỗi chữ của báo cáo. Ước tính A khoảng từ 100 đến 200 ngàn đồng. Để tỏ ra báo cáo có giá trị, người ta cố viết nó thật dài bằng cách đưa vào nhiều lời sáo rỗng và khẩu hiệu. Tôi chưa được đọc văn kiện của ĐH 13, còn văn kiện của ĐH 10; 11; 12 là quá dài. Nếu được viết thật súc tích thì có thể rút bớt khoảng 2/3 số chữ, như vậy A sẽ tăng lên, đến khoảng 500 ngàn.
Các trường Đại học, các Viện và các nhà khoa học có nghiên cứu và giảng dạy các loại kinh tế vĩ mô và vi mô cũng nên có ai đó, tổ chức nào đó nghiên cứu về Kinh tế ĐH đảng. Tác giả Thu Hà được dẫn ở trên mới chỉ là một cá nhân lẻ loi và mới bắt đầu.
Gọi hệ số chi cho ĐH là P, bằng tổng chi phí cho mọi công việc liến quan đến đại hội từ cơ sở đến trung ương, chia cho ngân sách nhà nước một năm thì ĐH 13 của ĐCSVN chắc lập được kỷ lục của thế giới vì có chỉ số P cao nhất. Không biết điều này sẽ làm cho toàn Đảng, toàn Dân, toàn Quân tăng niềm tự hào hay tăng niềm xót xa.
Thời phong kiến bạo chúa cũng chưa đến nỗi tiêu xài như cái anh Việt Cọng này, trước khi biết tiêu xài thì hãy biết kiếm tiền, kiếm tiền bằng cách móc túi dân vô tội vạ thì quá dễ.
Đại hội ăn thua gì, các khoản chi thường xuyên cho Đảng mới là miệng ăn núi lở.
Quỹ nước cũng là quỹ đảng thì đúng là trò hề chính trị. Thế cho nên gào thét Đảng CSVN Qu Vê muôn năm thì chỉ có đúng, một thân một chợ một tay vén váy một tay che trời.
Đảng CSVN lấy quyền gì để xử dụng công quỹ cho việc riêng của đảng?
Giả sử những người lao động ngoài đồng bỗng nhiên biết được con số quá lớn cho Công an, cho báo Nhân dân… thì họ sẽ nghĩ sao?!
Không thể dùng quy luật tư duy để giải thich lịch sử! Nhiều cá nhân và tổ chức đã chọn sự nghiệp là lên tiếng cho các thành phần đơn độc trong xã hội, có nghĩa là “vĩnh viễn không có công bằng” (!) chứ không phải là cộng sản mang đến sự đổi mới. Cá nhân tôi cho rằng nười ta bất đắc dĩ phải thủ tiêu sự đấu tranh để được khẳng định sự hoàn hảo của công cuộc lãnh đạo. Thế nên công khai bao nhiêu tỉ mỗi năm cho ngành nọ ngành kia cũng là rất khó.