5-11-2019
Thật tình đã có lúc tôi rất giận anh, ghét nữa là đằng khác. Khi nói về những người đóng góp cho đất nước trong Tuần lễ vàng chiếu trên truyền hình, mấy người khác tôi không quan tâm vì họ cam phận làm nô bộc, nhưng anh thì tôi không nghĩ thế, vì vậy tôi chờ anh nhắc đến bà Nguyễn Thị Năm.
Anh là nhà sử học, anh biết thế nào là sự thật lịch sử và vì sao nó vô cùng quan trọng. Quan trọng đến mức người viết sử chấp nhận chết, chứ không chấp nhận nói theo kẻ cầm quyền muốn. Nhưng tôi vỡ òa thất vọng, vì chính anh cũng lờ người đàn bà oan khốc tột cùng ấy đi.
Có thể anh nói, nhưng bị những người làm chương trình cắt. Nếu thế, thì anh vẫn có quyền không cho phép họ dùng những lời bị cắt cứa cùng hình ảnh của anh để làm đẹp một chương trình đầy phiến diện và không công bằng.
***
Vụ giải cứu các chiến sỹ an ninh bị bà con xã Đồng Tâm bắt giữ, vai trò của anh rõ ràng là rất lớn, lớn hơn nhiều cái danh đại biểu Quốc hội. Tôi thực sự chờ đợi và thở phào với cái kết thúc ấy, vì người Việt, trong bất cứ hoàn cảnh nào, không được phép giết nhau thêm nữa. (Hàng triệu người mang danh là đồng bào chết vì những cuộc tương tàn, vì ly hương… chả lẽ vẫn còn chưa đủ sao!) Nhân dân đã tin anh, như tin một trí thức chính trực. Nhưng anh đã giữa đường bẻ lái, bỏ rơi bà con cho những con cá mập hung tàn.
Vụ Quốc hội thông qua luật về rượu bia, tôi không tin anh lobby cho bất cứ cơ sở sản xuất rượu bia nào. Nhưng việc anh phản đối cấm tuyệt đối uống rượu bia khi lái xe là quá cảm tính. Luật là lý trí, chứ không phải là cảm xúc. May mà dư luận đã cứu anh và cứu nhiều đại biểu Quốc hội một gánh nặng sẽ theo các vị suốt cuộc đời.
Có lẽ tôi giận anh nhất là vụ anh ngồi nghiêm trang nghe Tập Cận Bình phát biểu trước Quốc Hội, rõ ràng là theo chỉ đạo. Trung Quốc là nước lớn, là láng giềng, thì việc mời lãnh đạo của họ phát biểu trước Quốc hội, như một cử chỉ ngoại giao, thậm chí như một hành động khôn ngoan về chính trị, không phải là điều đáng chê trách. Nhưng thái độ của người ngồi nghe thì phải thể hiện cho ông ta thấy, rằng ông ta đừng hy vọng có thể lừa người Việt bằng những xảo ngôn dối trá thêm nữa.
Không là tất cả, thì cũng phải có ai đó cho ông ta cảm nhận chút nhục nhã. Một lần nữa, chả hiểu sao tôi lại ngoan cố tin tưởng vào anh. Chỉ cần anh đứng dậy đi ra ngoài, khi Tập bẻm mép nói những điều đạo đức giả về mười sáu chữ, về bốn tốt, thì ít nhất cũng cảnh báo cho ông ta thấy, trí thức Đại Việt chưa bao giờ bị lừa dễ đến thế.
Nhưng anh đã không đủ can đảm làm điều đó.
Hôm nay tôi không giận anh nữa, không phải cuối cùng anh cũng đã đủ dũng cảm để chỉ đích danh kẻ đang chiếm đóng và rắp tâm xâm lược đất nước, mà là qua theo dõi thời gian gần đây, tôi thấy cuối cùng thì anh vẫn là kẻ sỹ. Anh đã âm thầm chuộc lỗi một phần với bà con xã Đồng Tâm, với cụ Lê Đình Kình; anh cũng mạnh mẽ nói những gì người dân nghĩ.
Tôi không còn giận anh, bởi tôi là người hiểu từng chân tơ kẽ tóc cái thể chế này. Khí khái tuyệt đối, bất hợp tác với chính quyền mà mình khinh ghét có thể được chút tiếng cho bản thân, nhưng nhiều khi cũng vô dụng. Đôi khi phải chịu mang tiếng xấu để cứu vãn những điều thậm xấu. Chưa kể đất nước là của tất cả người Việt, không thể buông xuôi giao số phận nó cho bất cứ nhóm người nào.
Hy vọng anh tiếp tục là đại diện hiếm hoi cho những tiếng nói không được ai nghe thấy, hoặc không ai thèm nghe.
Chúc anh mạnh khỏe và tôi mong có dịp được mang rượu đến nâng cốc với anh.
Tôi vẫn không tin anh Dương….Tàu thật lòng yêu nước….Việt!
Không biết rằng thì là anh Dương Trung Quốc viết sử và dịch sử đến đâu rồi, đã đến đoạn bạo chúa tiếm ngôi báu chưa. Viết sử là phải trung thực, dao kề cổ cũng không viết khác
“Anh là nhà sử học, anh biết thế nào là sự thật lịch sử và vì sao nó vô cùng quan trọng. Quan trọng đến mức người viết sử chấp nhận chết, chứ không chấp nhận nói theo kẻ cầm quyền muốn. Nhưng tôi vỡ òa thất vọng, vì chính anh cũng lờ người đàn bà oan khốc tột cùng ấy đi.”
Mình sợ nhất là sử gia không có độc giả.
Mình cho là nghị Dương phản biện cầu hòa khi “đứng trước biển”, việc này không làm mất lòng cái tổ quốc hán gian mà ông Dương mang tên, việc này không làm Trọng Lu buồn phiền vì ông nghị chả đá động gì đến hành vi của bọn cướp biển.
Riêng bọn bị ông Dương phê bình rằng không dám gọi tên “ông cố nội” thì yên chí cho rằng ăn cứt cũng như ăn phân, không có gì là khác biệt.
Đặc biệt bọn điều hành quốc hội thì mặc định rằng sau hành vi của ông Dương thì độ hèn của cuốc hội được nâng lên 3 bậc và uy tín của ông cố nội nhà nó nâng thành sáu sao.
Trích: “Trung Quốc là nước lớn, là láng giềng, thì việc mời lãnh đạo của họ phát biểu trước Quốc hội, như một cử chỉ ngoại giao, thậm chí như một hành động khôn ngoan về chính trị, không phải là điều đáng chê trách.”
TQ là một nước lớn hay nước nhỏ không phải là vấn đề. Cái gọi là “cuốc hụi” VN không thể mời thằng cướp vào nhà mình ba hoa.
Dĩ nhiên, ai cũng hiểu, “cuốc hụi” buộc lòng phải “mời” hắn tới. Vì lệnh từ Trung Nam Hải. Nhưng đó là việc làm của một LŨ HÈN NHÁT!
“Trung Quốc là nước lớn, là láng giềng, thì việc mời lãnh đạo của họ phát biểu trước Quốc hội, như một cử chỉ ngoại giao, thậm chí như một hành động khôn ngoan về chính trị, không phải là điều đáng chê trách”
4 tổng thống Mỹ đã đến thăm VN, không 1 ai được phép nói chiện ở quấc hụi nhà mềnh . Thậm chí Obama không cả được tiếp đón . Tạ Duy Anh trách Dương Trung Quốc nhưng anh ta cũng chả hơn kém gì . Tất nhiên, lời giải thích thì tớ có . 4 thằng tổng thống Mỹ chỉ đáng mút xờ cu Bác Hồ, nhưng Tổng-Chủ thiên triều thì Bác Hồ cũng phải mút xờ cu . Nên phải mời nó dạy bảo quấc hụi nhà mềnh là đúng wá rùi .
“Chưa kể đất nước là của tất cả người Việt, không thể buông xuôi giao số phận nó cho bất cứ nhóm người nào”
Yep, nên Dương Trung Quốc phải góp sức cùng nhóm người đó quậy nát cái đất nước này .
Him one of them.
“Hy vọng anh tiếp tục là đại diện hiếm hoi cho những tiếng nói không được ai nghe thấy, hoặc không ai thèm nghe”
More like những tiếng nói không ai thèm nghe . Not in a good kinda way.
“thì ít nhất cũng cảnh báo cho ông ta thấy, trí thức Đại Việt chưa bao giờ bị lừa dễ đến thế. Nhưng anh đã không đủ can đảm làm điều đó”
Đọc bài này thì quả là “trí thức Đại Việt chưa bao giờ bị lừa dễ đến thế”. Dương Trung Quốc không đủ can đảm hay 1 lời khẳng định ?
“Một lần nữa, chả hiểu sao tôi lại ngoan cố tin tưởng vào anh”
Pretty much sum it up. “trí thức Đại Việt” cứ ngoan cố như vậy là (rất) tốt .
Ít ra cũng có người còn ỉa đái đến. Danh là đây chứ đâu