Cấm phát cơm từ thiện: Lương tri của người cầm quyền?

Sư cô Phạm Ái Hạnh

26-4-2019

Cách đây 1 tháng, chúng tôi đang phát cơm từ thiện cho bà con nghèo, bệnh nhân và thân nhân nuôi bệnh, người cơ nhỡ tại đường Phạm Hữu Chí, phía sau lưng BV Chợ Rẫy thì bị cả chục người áo xanh nước biển mang danh là quản lý đô thị đến làm việc. Bên cạnh đó có thêm 1 chị gái xưng là Trưởng ban y tế phường đến thị uy với chúng tôi. Tôi sẽ kể sau dưới bài viết này.

Trước tiên, tôi muốn nói về cảnh quan ở con đường Phạm Hữu Chí.

“Đây là con đường thực sự rất vắng vẻ, yên tĩnh, không có quán xá, quán nước, hàng rong hay xe ôm gì cả. Song phía đầu bên kia của con đường này là trạm xe Quốc Hoàng, tồn tại lâu năm với sự lấn chiếm lòng đường, lề đường khi xuống hoặc lên hàng cho khách, rồi đón khách chở về tỉnh Đồng Tháp, ấy vậy mà trong mắt mấy ông quản lý đô thị là “được phép “, nên hãng xe họ vẫn an nhiên tự tại mà hoạt động, kiếm tiền và giàu có, không biết có “xôi chè “gì không mà vẫn “bình chân như vại”?

Còn nằm về phía bên đây, nơi chúng tôi phát cơm từ thiện thì con đường nằm sau lưng vách BV Chợ Rẫy và vách tường sau của trường Hồng Bàng, bởi vậy nó vắng như chùa Bà Đanh, vì thế sau khi khảo sát, quan sát, tôi quyết định chọn địa điểm này để phát cơm nhằm bảo đảm an toàn cho người cho những người nhận lại không phải va chạm với mấy người xe ôm hay bán hàng gánh, hàng rong … Và bà con bệnh nhân hay thân nhân nuôi bệnh sẽ rất thuận lợi, bởi có cổng số 5, trại 25 được mở phía sau chỉ bước vài bước qua cổng này thì đã tới điểm phát cơm.

Nhờ vậy mà 13 năm qua chúng tôi đã phát cơm một cách an yên. Tuy nhiên, cách đây 1 tháng, khi đang phát cơm, tôi bị một đám người áo xanh quản lý đô thị và ban y tế phường ” mời ” ra nói chuyện:

– Theo như chúng tôi được biết, Sư Cô phát cơm ở đây vào ngày thứ tư, tầm 10h30 với quy mô lớn cả 1000 phần cơm.

– Dạ đúng rồi. Mấy chú hay quá, đáng nể thật. Rất chính xác

– Cô phát được bao lâu rồi?

– Dạ mới được 13 năm

– Trước đây, Sư Cô phát cơm ở đâu?

– Năm đầu, chúng tôi phát ở đường Nguyễn Chí Thanh và Thuận Kiều, nhưng thấy phức tạp quá, chúng tôi dời về phát tại đây đến giờ.

– Giờ tôi báo với Sư Cô một việc – giọng của Cô làm trưởng ban y tế thị uy với Sư Cô – là phường ra chỉ thị cấm các nhóm từ thiện phát cơm trong khu vực phường này. Hồi trước tết, chúng tôi có dán giấy thông báo trên tường Bệnh Viện ở các cổng khác và cũng gặp trao đổi với các nhóm khác, nên giờ các nhóm đó đã ngưng hoạt động. Có nhóm nào đó của Ông Thầy cũng đã ngưng rồi nên giờ còn lại chỉ có nhóm của Sư Cô mà thôi. Chắc có lẽ do Sư Cô không biết và không đọc thấy thông báo dán lên tường. Vậy nay, tôi thông báo cho Sư Cô biết để chấm dứt việc hoạt động này!

Sư Cô đáp trả:

– Cô nói Quý Vị nghe nha: quả thật tôi không biết quý ông, quý bà ở phường cho dán thông báo trên tường Bệnh Viện. Thông thường, quý vị cấm dán giấy quảng cáo rao vặt trên tường, trên cây làm mất vẻ đẹp cảnh quan của thành phố, bởi vậy tôi không nghĩ là quý vị có dán giấy thông báo rồi. Thứ hai , khi mà đi cấm hoạt động từ thiện của chúng tôi cùng các nhóm khác, quý vị có tìm hiểu ” tại sao chúng tôi phải cực khổ, lao nhọc đi chợ nấu và phát cơm không? Và phát đến tay ai ? Phát cơm nhằm mục đích gì? Rồi quý vị thừa biết là đối tượng đến nhận cơm của chúng tôi là ai không? Họ sống như thế nào? Quý vị có lên tận các phòng BV nhìn xem cảnh khổ của bệnh nhân và người nhà tại các BV không? Tôi hỏi điều này nha: Cha Mẹ, vợ hay chồng con hoặc người thân của quý vị có ai nằm viện lâu dài như những người bệnh này chưa?

– Tụi tui chỉ là nhân viên làm theo phận sự, trách nhiệm mà thôi, Sư Cô ơi .Lãnh đạo chỉ thị xuống thì phải làm nên Sư Cô thông cảm ngưng hoạt động này lại.

– Thế quý vị kêu mấy ông lãnh đạo xuống BV khảo sát xem người dân kêu ca kêu thán điều gì? Kêu mấy ổng lo cho dân, giúp dân có ăn, có chỗ ở đi, vào mà nhìn xem bệnh nhân quá tải kìa, 2- 3 bệnh nhân nằm chung 1 cái giường bệnh. Còn người nuôi bệnh thì la liệt, họ khổ sở đến thế nào! Chính quyền như mấy ông không lo những việc chánh đáng, nên làm giúp dân, tạo cho dân được cơm no áo ấm đi. Trong khi đó, chúng tôi là dân lo cho dân với nhau cũng cho là làm mất an ninh xã hội.. Nè! Nếu có lòng nhân đạo một chút, mấy ông mấy bà nên về báo cáo với lãnh đạo thế này: “Họ phát cơm cho bệnh nhân, trong vòng có nửa tiếng đồng hồ, họ cho xếp hàng trật tự và phát cơm. Một tháng họ phát tại BV Chợ Rẫy chỉ có 1 lần hà mấy chú lãnh đạo ơi. Thôi mấy sếp cho họ phát đi. Làm điều gì thì cũng nhờ gieo tạo phước đức cho con cháu mình chứ đừng thất đức”.

– Sư Cô phát bên đây và cả bên BV Lao Phạm Ngọc Thạch nữa phải không?

– Chúng tôi đi phát 8 BV trong thành phố trong đó có cả BV Lao PNT.

– BV Lao cũng thuộc khu vực phường này nên Sư Cô cũng không được phát bên đó!

– Vậy sao mấy ông không đi dẹp mấy người bán hàng lấn chiếm lòng đường, lề đường ở trước cổng Nguyễn Chí Thanh và các cổng khác đi. Ở đó, mới thực sự làm mất trật tự an ninh đó. Họ tràn lan ra đường gây tắc đường, cản trở những xe cứu thương vào đón bệnh hay cấp cứu chuyển bệnh. – Sư Cô đáp trả.

– Mấy ông biết không, tụi tui ăn nhờ vào cơm từ thiện không đó. Mấy ông cấm ngươi ta phát cơm, sau này con cháu mấy ông, mấy bà thế nào cũng chết đói, chết khát hà. — người dân đứng kế bên nghe cuộc nói chuyện , bức xúc quá nên lên tiếng chen vào

Sư Cô không muốn mất thời gian đôi co với những “con người máu lạnh này” nữa, nên gút lại:

– Quý vị về nói lãnh đạo gửi cho tôi xem công văn ngăn cấm việc làm của chúng tôi đã làm sai chỗ nào? Trong thời gian sau 1 tháng, nếu tôi không nhận được công văn có dấu, có mộc và chữ ký của lãnh đạo chính quyền, tôi sẽ tiếp tục quay lại hoạt động phát cơm cho bệnh nhân.

Một tháng trôi qua, chúng tôi không nhận được giấy thông báo hay công văn gì cả và 16 h chiều qua ngày 23 /4 /2019, chúng tôi đã tiếp tục phát cơm tại điểm cũ của mình.

Họ nhanh lắm. Chưa đầy 5 phút đã có mặt sau chúng tôi rồi chụp hình quay phim lấy bằng chứng là chúng tôi đã có tiếp tục phát cơm vào chiều ngày 23 /4 /2019. Lại cô gái trưởng ban y tế phường cao giọng hách dịch:

– Chúng tôi đã nói với Sư Cô là không cho phát cơm nữa, sao sư cô cứ phát hoài vậy?

– Tui chưa nhận công văn có dấu mộc của chính quyền và tôi cũng không làm sai gì cả. Mấy Ông mấy Bà lẽ ra phải tạo điều kiện giúp đỡ và hợp tác với chúng tôi để giúp dân mới đúng.

– Sư Cô mà ngoan cố thì đến lúc quản lý đô thị xuống bắt hốt hết lên phường và đóng phạt thì đừng trách. Nói xong cô ta lên xe bỏ đi.

Mấy thầy trò chúng tôi động viên nhau. Và bên kia cánh cửa bệnh viện, bà con bệnh nhân ở phía trong kêu: “Cho tụi em mấy hộp đi chị ơi!” Cứ như thế, chúng tôi chuyền qua khe cửa cho bệnh nhân và người nhà của họ cho đến khi không còn một hộp cơm nào cả. Sau đó, đứng nhìn họ mở cơm ra ăn ngon lành món cơm bong bóng xào cà ri xả ớt dùng với canh chua rau muống tuyệt vời đúng điệu, dễ ăn trong mùa nắng này.

Lên xe về, lòng buồn lắm vì đất nước mình sao lại có những kẻ cầm quyền từ trên xuống dưới không có lương tri nữa, ngày nào cũng nghe những điều trái tai gai mắt về những việc phi đạo lý, phi đạo đức, mất nhân tính trong các lĩnh vực vậy, và những kẻ làm sai phạm lại là những kẻ nắm quyền lực, có quyền thế. Đất nước ơi, rồi sẽ trôi nổi về đâu? Người dân mình sẽ sống ra sao? Tôi đã khóc… khóc cho đất nước, cho nhân dân, cho đồng bào tôi!

Một số hình ảnh:

Sư Cô Pham Ai Hanh

Nguồn: Võ Hồng Ly

Bình Luận từ Facebook

3 BÌNH LUẬN

  1. Sư cô Phạm Ái Hạnh là tiêu biểu của một tu sĩ Phật Giáo đúng nghĩa: từ nhân dân, cho nhân dân và vì nhân dân. Tư cách và lập trường của sư cô thật đáng nể. Mong sư cô chân cứng đá mềm để cứu khổ cứu nạn chúng sinh & Phật pháp đang ở thời kỳ chao đảo.

  2. Đảng cs sợ.
    Họ đã sợ việc làm của các vị tăng ni này sẽ gieo vào lòng người dân nghèo sự kính yêu.
    Họ sợ các vị tăng ni này lâu dần sẽ có uy tín trong tầng lớp dân nghèo.
    Đảng cs sợ sau này lúc đàn áp Phật giáo, các vị tăng ni này sẽ được đông đão dân ủng hộ nói lên tiếng nói công bằng. Đảng cs sẽ thua.
    Đảng cs run sợ cho cái chức quyền gần sụp đổ nên việc đê tiện gì cũng dám làm. Ngăn cản việc từ thiện là việc đê tiện không còn giới hạn.

Comments are closed.