Nhìn đầu tàu thì biết đoàn tàu đi về đâu

Đỗ Ngà

10-4-2019

Vừa rồi trên mạng xuất hiện một bộ sách có tựa đề “Nông Đức Mạnh – Tuyển tập (1986-2011)”. Bộ sách này cỡ khổ giấy A4. Bộ này có 4 cuốn, trong đó có 3 cuốn dày cỡ 10cm và 1 cuốn mỏng hơn, khoảng cỡ 4cm.

Nông Đức Mạnh – Tuyển tập (1986-2011)

Bộ sách vừa xuất hiện, lập tức thiên hạ bàn tán xôn xao. Ngồi cà phê, thằng bạn mở hình trên smartphone và chìa hình 3 tập sách ấy cho tôi xem, hắn vừa mỉm vừa nói “Mầy xem này! Cộng Sản cho trâu đực đẻ con nè!”. Tôi cũng cười, vì thấy hắn nói vừa đúng, vừa thâm và vừa khôi hài.

Chuyện những ông lãnh đạo đầu óc rỗng tuếch nhưng muốn lưu danh hậu thế bằng những tác phẩm đồ sộ nên thuê người khác chấp bút đã được nhà văn Trần Đĩnh nói hết sự thật trong tác phẩm Đèn Cù của ông rồi. Ai đọc tác phẩm Đèn Cù thì biết ngay, nó lột tả chuyện thâm cung của mấy ông CS “kiệt xuất” một cách trần trụi.

Nhà văn Trần Đĩnh cho biết, chính ông đã viết hồi ký cho Hồ Chí Minh, Phạm Hùng, Lê Văn Lương, Bùi Lâm… Như vậy là các vị ấy không có khả năng viết, nhưng rồi chỉ định kẻ khác viết cho mình để vơ rằng, đó là của mình. Mục đích là lưu lại cho hậu thế, muốn hậu thế tung hô những giá trị mà mình vốn không hề có. Tác phẩm Nhật Ký Trong Tù của ông Hồ Chí Minh, người ta cũng đã chứng minh rằng, đó không phải là của ông ta.

Khi thực lực không có, mà sự háo danh quá mãnh liệt thì tất nhiên sự giả dối xuất hiện. Sự giả dối nào cũng là che dậy sự thật, nhưng sự giả dối của người CS nó kinh khủng hơn chứ không như những sự giả dối khác. Nghĩa là sao? Nghĩa là sự giả dối của CS nó là giả dối có tổ chức, chứ không phải là sự giả dối có tính bộc phát để đối phó tình huống như những con người bình thường khác.

Có đoàn tàu nào mà toa không theo đầu máy không? Không có. Đầu tàu đi đâu, thì toa tàu theo đó (chỉ nói đoàn tàu thật chứ không nói đoàn tàu trăm đầu của ông thủ Phúc). Trong đất nước này Chính quyền Trung ương là dầu tàu, còn giáo dục, y tế, thể thao v.v… là những toa tàu.

Một khi đầu tàu đã trượt trên 2 thanh ray giả dối và háo danh thì bảo sao giáo dục không như vậy được? Cho nên chuyện nâng điểm, rồi nâng kết quả học tập của học sinh lên kiếm thành tích thi đua trong giáo dục nó đã trở thành căn bệnh rồi, đây là bệnh duy truyền chẳng thể nào chữa được.

Hãy nhìn lại Trung Ương họ làm gì thì biết tiêu cực ở các ngành có chữa được hay không. Thực sự Việt Nam, đất nước này hết thuốc chữa rồi. Đâu đâu cũng thế, chứ không riêng gì giáo dục.

Bình Luận từ Facebook