Nguyễn Đình Cống
21-3-2019
Ông Bin sinh năm 1944, nguyên là thứ trưởng Bộ Ngoại giao, Chủ nhiệm Ủy ban về người Việt ở nước ngoài. Tôi kính trọng, cảm phục sau khi đã đọc nhiều bài viết của ông và bài viết về ông. Gần đây việc ông lên tiếng yêu cầu xóa bỏ kỷ luật GS Chu Hảo là rất đáng hoan nghênh. Tuy vậy sau khi đọc bài “15 năm một nghị quyết- vết thương dân tộc vẫn chưa lành” thì tôi lại muốn trao đổi với ông vài điều về nhận thức.
Nghị quyết được đề cập là Nghị quyết số 36NQ/TW, ngày 26 tháng 3 năm 2004 về công tác đối với người Việt Nam ở nước ngoài. Trước khi viết bài này tôi đã xem lại vài lần những nội dung quan trọng của nghị quyết này.
Ông có nhận xét là: “Vết thương dân tộc thực sự vẫn chưa lành!!! Với các nước ngoài đã từng đô hộ, xâm lược nước ta, … chúng ta đã gác lại quá khứ, bình thường hóa quan hệ và kết bạn, trở thành những đối tác chiến lược, hợp tác toàn diện… Vậy mà, vì sao, cuộc chiến ác liệt nhất đã kết thúc và đất nước đã thu về một mối hơn 4 thập kỷ mà dân tộc ta, … vẫn chưa hòa giải được với nhau? Cũng chính sự đô hộ và xâm lược của nước ngoài đó đã chia ly bao gia đình Việt và cả dân tộc Việt, gây ra cảnh huynh đệ tương tàn trên đất nước ta. Thế mà ta đã hòa giải được với họ, còn chúng ta, anh em một nhà “nhiễu điều phủ lấy giá gương, người trong một nước phải thương nhau cùng”, thì lại chưa hòa giải được với nhau?”
Rồi ông đề nghị: “Tất cả mọi con dân Việt chúng ta, dù đang ở bất cứ nơi đâu, đều phải cùng nhau suy ngẫm, tìm ra nguyên nhân vì sao, và cùng nhau khắc phục!”
Xin hỏi, ông đề nghị mọi người suy ngẫm, thế ông đã suy ngẫm và tìm ra nguyên nhân vì sao chưa? Tôi đoán ông tìm ra rồi nhưng chưa viết ra. Chưa viết vì còn để mọi người suy ngẫm nhằm nâng cao trí tuệ (theo phương pháp học tập tích cực) hay là không dám viết vì sợ đụng chạm. Nếu sợ đụng chạm thì phải chăng ông đang đu dây. ĐCSVN đang đu dây giữa Mỹ và Trung cộng, còn ông và nhiều người tự cho là rất khôn ngoan đang đu dây giữa Phe Đảng và Phe Dân. Theo Phe Dân vì như thế là hợp với lương tâm, có trí tuệ, từ đó mà phát hiện ra được những sai lầm của đảng. Theo Phe Đảng vì còn nhiều thứ bị lệ thuộc, còn sợ mất thứ nọ, thứ kia.
Ông đề nghị tìm ra nguyên nhân và cùng nhau khắc phục. Cùng nhau khắc phục phải chăng có ngầm ý cho rằng mọi người đều có lỗi và phải có trách nhiệm trong việc này, không nhiều thì ít, không trực tiếp thì gián tiếp. Mới nghe thì có vẻ có lý, nhưng liệu ở đấy có cố tình che giấu thủ phạm chính hay không.
Theo tôi thủ phạm chính trong việc dân tộc chưa hòa giải được thật sự với nhau là một số lãnh đạo và đảng viên cộng sản. Họ được gieo rắc đến mức khắc cốt ghi tâm lòng thù hận giai cấp, họ được khuyến khích lòng kiêu ngạo cộng sản, họ tự cho mình là những người chiến thắng đầy vinh quang. Họ muốn hòa hợp trong sự sỉ nhục người chiến bại.
Ông Bin viết: “Sự đô hộ của nước ngoài… gây ra cảnh huynh đệ tương tàn trên đất nước ta”. Nhận định đó chỉ đúng một phần. Chủ thuyết đấu tranh giai cấp của cộng sản cũng phải chịu trách nhiêm về cảnh huynh đệ tương tàn này. Đáng lẽ ra khi huynh đệ đánh nhau, sau khi phân thắng bại rối thì người thắng cần bao dung, tôn trọng, giúp đỡ kẻ bại chữa lành vết thương, bảo đảm đời sống. Như thế mới có hòa hợp thực sự. Kết thúc chiến tranh Bắc-Nam của Mỹ là một tấm gương sáng về việc này. Nhưng hãy xem những người cộng sản chiến thắng đã đối xử với người Quốc gia thất bại như thế nào.
Đọc bài: “Những kỷ niệm không phai mờ…” tôi nhận biết được tầm lòng và sự đóng góp quý báu của ông Bin để ra được nghị quyết 36. Nhưng những người cộng sản thực hiện nó phần lớn thuộc loại “Miệng nam mô, bụng bồ dao găm”, chuyên thói dối trá và đàn áp. Chỉ xin kể ngắn gọn vài chuyện.
Chuyện 1: Bảo với người ta đi học tập trong tối đa 15 ngày rồi giam giữ không xét xử nhiều năm, làm cho một số chết trong tù, trong đó có những tinh hoa của dân tộc (Ví dụ: giáo sư Nguyễn Duy Xuân).
Chuyện 2: Cắt giảm hoặc không trả lương hưu cho những công chức chế độ cũ, đặc biệt là những người trong ngành y tế và giáo dục. Họ hoàn toàn có quyền và xứng đáng nhận đầy đủ lương hưu.
Chuyện 3: Đối xử không nhân đạo đối với thương phế binh và nghĩa trang liệt sĩ VN Cộng hòa.
Chuyện 4: Lừa dối, ăn cướp tài sản của ông Trịnh Vĩnh Bình, bị kiện đòi bồi thường hàng tỷ đô la.
Ông Bin viết: “Sau 15 năm đi vào cuộc sống, Nghị quyết 36 đã thực thi được phần nào. Phần nào đó là những việc làm có lợi cho cộng sản.
Xin hỏi thêm ông Bin: Ông có đồng ý với tôi về những ý kiến trên hay không. Nếu không đồng ý, xin ông thông tin cho tôi biết qua số ĐT: 0389 578 620 và chúng ta bàn cách trao đổi tiếp. Tôi với ông cùng họ Nguyễn Đình, không chừng có chung cụ tổ. Nếu ông đồng ý với tôi thì xin ông dẹp bớt sợ hãi, nói hoặc viết cho lãnh đạo ĐCSVN biết.
Có lẽ ý ông Bin là mọi người hãy khắc phục bằng cách đấu tranh, phản biện, nêu ý kiến để tạo dư luận.
Rất là bịp bợm & độc ác khi trí thức VNDCCH Lê Phú Khải & Võ Văn Kiệt gọi ngày 30-4-1975 là “ngày thống nhất”
Ngày 30-4-1975 là thời điểm bọn cộng sản bắc kỳ, đạo quân viễn chinh cộng sản VNDCCH đánh thuê cho giặc tàu, vi phạm hiệp định Paris 1973, xâm lăng chiếm đóng VNCH, phục vụ giặc tàu bành trướng chế độ cộng sản mao-ít lên VN, phủ lá cờ búa liềm tội ác lên người Nam .
Ngày 30-4-1975 là ngày bọn cộng sản bắc kỳ khởi sự một tội ác ghê tởm & kinh hoàng khác tiếp theo sau cuộc chiến tranh hồ chí minh tội ác khủng bố thảm sát hàng triệu, hàng triệu người Nam. Ngày 30-4-1975 là ngày khởi sự cuộc bọn cộng sản VNDCH, bọn cộng sản bắc kỳ hồ chí minh, bọn cộng sản mao-ít “lao động”, con đẻ của Trung cộng, trả thù, khủng bố, tàn sát, trấn lột người Nam,
(hãy đọc bài mới đây trên TD, “Đồng bằng Sông Cửu Long: Nghịch lý, Nghị quyết và… Giả dối” , để biết thêm về một vài trong vô vàn hành động tội ác, gây hận thù của bọn cộng sản bắc kỳ trấn lột, kỳ thị người Nam)
Ngày 30-4-1975 là ngày từ đó bọn cộng sản bắc kỳ & trí thức việt cộng & trí thức xã nghĩa, dựa vào bọn công an cộng sản hồ chí minh tàn ác, đem lá cờ búa kiềm tội ác từ Hà nội đỏ vào phủ lên người Nam, mở rộng kéo dài địa bàn bắc thuộc đỏ từ hà nội vào Hòn NGọc Viễn Đông, áp đặt chế độ cộng sản VNDCCH tội ác lên người Nam, tiêu diệt nền dân chủ tự do của người Nam, tước đoạt quyền sống, quyền công dân, quyền tư hữu, tàn phá nền giáo dục tử tế của người Nam, của VNCH
Ngày 30-4-1975 không phải là “ngày thống nhất” như trí thức việt cộng, trí thức bắc kỳ, trí thức VNDCCH bịp bợm rêu rao lừa gạt người Nam hòng che đậy tội ác, tội phản quốc của việt cộng Minh, việt cộng Duẩn, bọn cộng sản bắc kỳ tay sai giặc Tàu, đối với người Nam, đối với Việt Nam.
Gọi ngày 30-4-1975 là ngày “thống nhất”, là tiếp tục đào sâu, đào sâu thêm hố ngăn cách bắc nam, là tiếp tục kích động, tích tụ thêm hận thù bắc nam!
Đồng ý với tác giả. Không thể hoà giải khi các ông vẫn hành xử như những kẻ xâm lược và cướp bóc.
Bản chất của những kẻ xâm lược là chiếm dụng, khai thác tài nguyên và chiếm quyền. Rõ ràng những người cộng sản bắc và một phần nhỏ tay sai trong nam là những kẻ xâm lược. Sau 1975 họ chiếm nhà cửa, đất đai của người miền nam. Con cháu họ từ bắc cho đến nay vẫn tiếp tục dùng đồng tiền tham nhũng để vào nam chiếm dụng đất đai. Những người từ miền bắc kéo nhau vào nam khai thác dầu mỏ. Hãy nhìn vào 25 tập đoàn kinh tế đang hoạt động trong nam, ai đứng đầu? Người miền bắc đứng đầu.
Thế lực ngoại bang không chia rẽ dân tộc. Ngược lại, họ giúp đoàn kết dân tộc. Cộng sản mới chia rẽ dân tộc. Chủ nghĩa lý lịch làm cho người miền nam trờ thành những kẻ bên lề xã hội. Chủ nghĩa kỳ thị tôn giáo của cộng sản bắc Việt là một hình thức chia rẽ dân tộc. Đích thị Nguyễn phú Trọng là một tên kỳ thị vùng miền khi y mở miệng nói chức bí thơ chỉ dành cho người bắc. Cộng sản là cội nguồn của chia rẽ dân tộc.
Ông Nguyễn đình Bin có thể là một người tốt về bản chất, nhưng cái ý thức hệ cộng sản đã làm ông trở nên lu mờ trước sự thật. Ông nên tỉnh ngộ và hiểu rằng sẽ không bao giờ có hoà giải hoà hợp dân tộc khi người cộng sản bắc việt còn dành quyền cai trị đất nước. Chỉ khi nào người cộng sản thành tâm nhận lỗi lầm và tội ác của họ, khi nào họ học cách nói tử tế chớ không phải phách lối thì người miền nam mới đối thoại. Còn cách nói của ông Bin là còn chia rẽ.
Chẳng có bât cứ quan chức nào trong bộ máy thống trị này ý thức
được họ phải đứng về phía người dân để lo cho dân trước,nước sau
mà chỉ biết làm đầy tớ cho nền chính trị tôn thờ BẠO LỰC.
Do đó,những ai còn mơ tưởng họ sẽ “bỏ dao xuống thành Phật” thì
nên quên đi ngõ hầu nhân dân thoát được xích xiềng CS.
Người dân trong nước còn không hòa giải được thì làm sao hòa giải với người Việt tị nạn ở nước ngoài. Lịch sử đã chứng minh người cs không bao giờ có thiện chí hòa giải. Họ luôn tìm cách lũng đoạn để kiểm soát người khác khi nào họ có thể. NQ36 của cs đã bị người Việt hải ngoại tẩy chay.
Ngô Ngữ chỉ nêu: chừng nào không còn CS lãnh đạo thì mới NÓI ĐẾN HOÀ HỢP HOÀ GIẢI…tức NÓI chớ còn HOÀ được thì phải sau đó rất lâu nữa, vì gân một thế kỹ tuyên tuyển giáo dục hân thù và đấu tranh giai cấp của người CS đã tạo ra nhận thức chia rẻ sâu sắc trong dân tộc !?
Thưa bác Nguyễn Đình Cống,những trường hợp oan khuất của bao nhiêu người trong “cải cách ruộng đất,trong Nhân văn giai phẩm,trong vụ án xét lại chống đảng…”, kể cả những vụ của Trần Xuân Bách,Trân Độ,hai ông Tướng tên Thanh,đâu phải do sự “ xâm lược và đô hộ “ của bọn thực dân đế quốc trực tiếp gây ra .Cho nên vấn đề HOÀ GIẢI,HOÀ HỢP thật sự khó vô cùng! Chuyện “ bộ sử mới” và quyển sách “ vòng tròn bất tử” cũng là một minh chứng cho cái khó của sự hoà giải hoà hợp đấy bác ạ !