Kông Kông
25-11-2018
Vừa rồi ông Tổng-Chủ Nguyễn Phú Trọng tiếp xúc “cử tri” Hà Nội nói về vụ Giáo sư Chu Hảo bị đảng kỷ luật vì “tự diễn biến, tự chuyển hóa”. Phải “kỷ luật một vài người để cứu muôn người”(?)
“Kỷ luật một vài người” thì đã thấy và đã biết. Còn “cứu muôn người” là những ai? Chắc chắn ở đây không phải là cứu muôn (dân) vì dân chẳng liên quan gì đến điều lệ đảng! Như vậy ý Tổng-Chủ Nguyễn Phú Trọng là cứu muôn đảng viên. Đúng hơn là răn đe “muôn” đảng viên. Điều nầy tự nó đã xác nhận dư luận đang đúng. Vì dư luận cho biết là hiện đang có “muôn” đảng viên tự bỏ đảng nhưng chỉ âm thầm, chưa dám công khai.
Ở đây có 2 vấn đề (1) Đảng có dám thi hành kỷ luật với “muôn” đảng viên âm thầm bỏ đảng hay không? (2) “Muôn” đảng viên âm thầm bỏ đảng có dám công khai từ bỏ đảng hay không? Vì từ bỏ đảng là từ bỏ bổng lộc cá nhân cũng như việc con cháu có thể bị ảnh hưởng dây chuyền. Cụ thể hơn như quanh câu chuyện về Cái Sổ hưu mà “đồng chí” Đại tá Tiến sĩ Trần Đăng Thanh đã dạy cho trí thức Hà Nội hơn 10 năm trước!
Thử đặt vấn đề:
1. Hỏi, ông Tổng-Chủ có dám công khai kỷ luật khai trừ “muôn” đảng viên hay không? Câu trả lời chắc chắn là không. Vì kỷ luật “muôn” đảng viên là đảng tự chặt hết tay chân. Cơ thể đảng sẽ tàn phế nếu không muốn nói là đảng phải tự chặt luôn cả đầu của mình! Nếu như thế, “muôn” đảng viên bị kỷ luật chắc chắn nổ ra phong trào bỏ đảng và ra mặt công khai chống đảng. Đã gọi họ “tự diễn biến, tự chuyển hóa” là đương nhiên họ đi ngược đường với đảng. Mà ngược đường với đảng là đúng đường với thế giới văn minh. Thế giới hiện có 195 nước, không lẽ hơn 191 nước đều sai mà chỉ có 3, 4 nước nghèo đói và lạc hậu XHCN lại đúng? Đúng thì tại sao đi đến đâu cũng ngửa tay xin ăn bất kể liêm sỉ? Đã ăn xin mà gọi ân nhân là kẻ thù cần phải “giải phóng” nữa?
2. Hỏi, “muôn” đảng viên có dám công khai bỏ đảng hay không? Đa số nói ngày xưa vô đảng “vì yêu nước” thì ngày nay “tình yêu nước” đó có còn không? Câu trả lời khá đơn giản, nếu đúng là yêu nước thì đương nhiên phải công khai bỏ đảng. Vì không công khai sẽ bị đảng kỷ luật. Còn công khai là xác tín yêu nước đích thực. Bỏ đảng vì đảng đang phản bội đất nước và dân tộc. Không đồng lõa với đảng.
Trường hợp Giáo sư Chu Hảo, ông chỉ công bố bỏ đảng sau khi bị đảng đề nghị kỷ luật. Rồi 2 tuần sau đó bị đảng chính thức khai trừ khi ông không còn là đảng viên.
Theo dư luận thì Giáo sư Chu Hảo tự ý bỏ đảng từ lâu nhưng không công khai, vì ông muốn ở trong đảng để “tranh đấu sẽ có hiệu quả hơn”. (Một số đảng viên không nhỏ đang có lập luận nầy!) Cụ thể là làm Giám đốc nhà xuất bản Tri Thức xuất bản được nhiều sách có giá trị thực tiễn để “khai dân trí” theo bước đường của Chí sĩ Phan Chu Trinh.
Đương nhiên việc “khai dân trí” với xã hội VN hiện tại cũng như tương lai là hoàn toàn đúng! Nhưng số sách đã xuất bản rất ít người tìm đọc. Vì loại sách đó đòi hỏi phải có kiến thức tối thiểu, nếu không muốn nói là phải thuộc thành phần thượng tầng trí thức. (Người viết đã trực tiếp hỏi vài nơi bán sách họ cho biết nhờ vụ đảng khai trừ Giáo sư Chu Hảo nên số sách của nhà xuất bản Tri Thức từng phủ bụi trên kệ bỗng bán sạch mà số người tìm mua thì rất nhiều)
Thế nhưng, qua mạng xã hội, hàng ngày người dân đã tự “khai dân trí” rất sống động. “Khai dân trí” qua thực tế. Và nhờ thực tế tự nó đã “khai dân trí” cho “muôn” đảng viên. Ví dụ, hiện tượng chiếc dép ném thẳng về phía lãnh đạo Tp HCM và phát biểu mới đây nhất của chị Nguyễn Thị Thùy Dương là một.
Tiếp xúc cử tri 22/11/2018
Publiée par Nguyễn Thùy Dương sur Mercredi 21 novembre 2018
Chiếc dép đó thực sự là ném thẳng vào mặt chế độ, vì Thủ Thiêm không phải ở nơi xa xôi hẻo lánh mà là Tp HCM, là trung tâm chính trị, kinh tế của cả nước mà “chính quyền” công khai cướp đất có hệ thống, dùng súng và nhà tù đàn áp người dân, không phải chỉ xảy ra nhất thời mà đằng đẵng những hơn 20 năm (!) Hỏi có tác dụng “khai dân trí” nào mạnh mẽ, cụ thể và gây chấn động hơn chiếc dép không?
Do đó nếu “muôn” đảng viên “tự diễn biến, tự chuyển hóa” nhờ kênh Tri Thức hay kênh bình dân, dám hành động cụ thể là cùng tuyên bố công khai bỏ đảng, chỉ cần công khai thôi, chứ chưa nói đến dám làm như chị Nguyễn Thị Thùy Dương (!) thì tự nó đã là hành động “khai dân trí”, sẽ cứu được… chẳng những cho danh dự cá nhân mà còn cho cả trăm triệu người chứ không phải… “muôn người”!
Thưa, còn với quý vị đảng viên trí thức đã “tự diễn biến, tự chuyển hóa” dám hòa mình trong lòng xã hội, “ăn cùng, ở cùng”, tự hạ mình với người dân hiền lành mộc mạc, như chị Nguyễn Thị Thùy Dương, thì tiếng nói của quý vị sẽ là cuộc cách mạng “khai dân trí” và sức lan tỏa còn nhanh hơn lửa gặp gió!
Đảng của ngày hôm nay đã lộ mặt tồi tệ , bệ rạc lắm rồi. Đảng đã phỉnh gạt người dân Việt cướp xương máu , cướp đất đai, tài nguyên của người dân để bỏ túi riêng và tán tận lương tâm đến nổi để ôm lấy cái ghế họ đã bán nước Việt cho Trung Cộng. Cho nên là người trí thức mà không từ bỏ cái đảng này thì thật nhục nhã. Nhà văn, nhà báo, giáo sư mang danh trí thức mà là đảng viên thì lời nói không ai tin, tác phẩm không ai đọc, nhân cách không được kính trọng….Hoan hô những người dõng dạc tuyên bỏ bỏ Đảng.
ông Chu Hảo đã sai lầm khi nghĩ rằng ông không ra khỏi Đảng để có thể dựa vào vị thế Đảng viên làm được nhiều điều có lợi cho việc khai dân trí. Thật ra chính vì ông là Đảng viên nên những gì ông làm, những tác phẩm do nhà xuất bản tri thức ấn hành không được người dân quan tâm mà chỉ được Đảng quan tâm. Ông đã trở thành nửa nạc nửa mở, ông đã tô bóng cho Đảng và biến thành một nhà “phản biện trung thành”. THà rằng ông đến một cuộc họp của Đảng, quăng chiếc giày lên bàn cử tọa rồi hét lớn “Tôi tuyên bố bỏ đảng”. Hành động này sẽ trở thành tiếng bom nổ có tác dụng hơn 10 quyển sách của nhà xuất bản tri thức. Xin các Đảng viên trí thức đừng mơ tưởng chuyện ráng ở lại với Đảng để có thể có chút quyền làm điều tốt cho người dân.
“Hỏi, ông Tổng-Chủ có dám công khai kỷ luật khai trừ “muôn” đảng viên hay không? Câu trả lời chắc chắn là không”
Tớ biết trí thức Việt mình, ở trong nước cũng như nước ngoài đều luôn quan tâm tới sự an nguy của Đảng ở vị trí duy nhất lãnh đạo dân tộc . Tớ vốn không phải/muốn/thích là trí thức Việt -đứng chung hàng ngũ với họ kinh bỏ mịa!- nhưng rất cảm động với tấm lòng của họ đ/v Đảng Cộng Sản . Đây là kiến nghị của tớ . Cho tiện, tớ chia ra 4 loại thoái hóa; 1- “thoái hóa âm thầm” gồm những đảng viên “dùng dằng đi chẳng dứt”, 2- “thoái hóa công khai” thậm chí tự hào vì thoái hóa, 3- “thoái hóa nhưng không biết mình thoái hóa”, và cuối cùng là loại nguy hiểm nhất, 4- “thoái hóa đến mức phản bội nhưng vẫn bào chữa bằng những mỹ từ Cộng Sản”.
Loại 1 Đảng nên “bí mật” kiểm tra nhưng đừng cạn tào ráo máng . Đảng vẫn còn là “thiếu nữ ngủ ngày” với họ, đừng khép chân lại rồi ngúng ngoảy đi vào nhà . Cứ vừa ỡm ờ vừa đỏng đảnh, lúc khoe lúc đậy lạch đào nguyên thì ai ở đâu sẽ tử thủ ở vị trí cũ . Loại 2, dẹp, ngay và luôn, không có oong đơ gì cả! Loại 3, chỉ cần giáo dục bởi những người như ông tướng Hoàng Kiền, để họ hiểu rõ “phò Mỹ bài Trung” là đi ngược lại chủ trương của Đảng . Loại 4 … Hmm, đây là những con rắn độc, hoặc những người tự nguyện làm con rắn độc cho tư bẩn . Bọn này đã & đang leo sâu trèo cao vào hàng ngũ của Đảng, giữ những nhiệm vụ quan trọng trong Đảng, mặc sức tung hoành, làm mưa làm gió … để đến bây giờ những đảng viên trung kiên, trung thành với lý tưởng xã hội chủ nghĩa, lý tưởng Cộng Sản của Bác Hồ phải dùng đến miu trí, luồn lách lưới pháp luật -đã tỏ ra ủng hộ đường lối tư bẩn “tất yếu(!)”- để đối phó với bọn tư bẩn nội địa đang ra sức xé nát tư duy xã hội chủ nghĩa trong xã hội & quần chúng của nước ta .
Đảng viên nắm quyền cao chức trọng, khi thoái hóa về kinh tế, Đảng có thể quy ra tiền được . Không triệu đô thì cũng tỷ đô . Nhưng đ/v bọn thoái hóa về chính trị, thậm chí phản bội lại lý tưởng, Đảng có thể quantitize mức độ nghiêm trọng của những tác hại do bọn chúng gây ra không ? Câu trả lời của tớ là “ngày trước, thời Bác Hồ, thì có”. Chính vì thế ngày xưa Đảng đã có những xử lý nghiêm khắc, nhưng phải nghiêm khắc như thế Đảng mới giữ được sự trong sạch của mình . Bây giờ í à … xin lỗi, như cái con Tự Do í .