Nhật ký biểu tình (phần 6)

FB Nguyễn Nam Dương

29-6-2018

Mời đọc lại: Nhật ký biểu tình (5 phần)

Nhật ký biểu tình 6: Vĩnh biệt em, iphone 7+

Đầu giờ chiều 29/6/2018, tôi trở lại đồn Bến Nghé. Đây không phải là lần đầu tôi quay lại kể từ sau ngày kinh hoàng 17/6.

Hôm thứ tư, 27/6, tôi trở lại đây. Gã an ninh tôi không nhớ tên nhưng có căn nhà 4T (4 tỉ ) ở quốc lộ 13 ngồi ở gian ngoài hỏi tôi đi đâu. Sau đó, gã chỉ vào tên an ninh Lê Nguyễn Ân đang ngồi làm hồ sơ.

Khác với cái thái độ khốn kiếp của nó hôm 17/6, Lê Nguyễn Ân nhẹ giọng tựa như một diễn viên đang vào hồi mùi mẫn. “Anh liên hệ chú Niên đi. Ổng đang giữ hồ sơ của anh”. Rồi hắn chỉ tấm bảng liên hệ công tác ngoài gian ngoài, nơi gã an ninh có nhà 4T đang đứng đó.

Trung tá Võ Văn Niên, Sđt 0937122778.

“Alo”, cái giọng hách dịch, câng câng có thể biết được qua âm điệu. Bạn đang ác cảm, bạn nghe thêm cái giọng alo khốn kiếp bạn sẽ biết tôi kinh khủng lũ mọi rợ này đến thế nào.

“Anh Niên ạ, tôi là Dương. Tôi liên hệ anh vì hồ sơ hôm đi biểu tình”, tôi nói. Trung tá Niên của đầu dây bên kia: “thứ Sáu đi. Hôm qua, tui ngồi đợi cả ngày mà không thấy ai. Thứ Sáu nhé”.

Đó là lý do chiều thứ Sáu, tôi có mặt tại đây, một lần nữa.

Trung tá Niên thật ra tôi đã gặp rồi. Người này ngoài 50 tuổi. Hôm 17/6, vừa thẩm vấn tôi, hắn ta vừa nhóp nhép cái bánh bao chiều. Giữa lúc tôi đang chết khiếp vì bị bắt vào đồn, vừa khát vì không có nước uống và cũng gần một ngày không ăn nên nhìn cái đống bầy nhầy bánh bao trung tá Niên vừa ăn vừa quát tôi, tôi hãi hùng. Giờ nhìn cái đầu muối tiêu, hình ảnh cái bánh bao hiện về khiến tôi có cảm giác nhờn nhợn.

Nhưng điều tôi bật cười chính là hình lãnh tụ Mác Anghen trên nóc tủ đã bị… úp mặt vô tường bên dưới chiếc máy lạnh. Thử tưởng tượng, bài viết của bạn viết ra chỉ khiến vị lãnh tụ từ ló đầu thành úp mặt vô tường mới thú vị làm sao.

Một người mặc thường phục, bỏ áo ngoài quần, ngồi với trung tá Niên hỏi tôi tên Dương. “À, anh là người không hợp tác hôm đó”, người này nói.

“Tôi hợp tác. Nhưng tôi từ chối trả lời, đó là quyền của tôi. Sao các anh cứ thích dùng sai khái niệm vậy?”, tôi nói.

“Anh đang làm báo nào vậy anh Dương?”, câu hỏi tiếp theo.

“Sau vụ biểu tình, anh nghĩ tôi còn làm cho báo nào?”, tôi trả lời.

Người đàn ông này quay ra trung tá Niên: “Kêu ổng ký đằng sau cái quyết định xử phạt hành chính rồi trả điện thoại cho ổng”.

Người này lấy văn bản nghị định 167 đã in sẵn và chỉ vào khoản A, điều 9 mà nói rằng: “chúng tôi kiểm tra anh không mang theo chứng minh nhân dân lúc đó nên chúng tôi phạt anh”.

“Điểm này nói phạt từ 100 – 200.000 đồng. Cộng lại là 300.000, chia 2 là 150.000 đồng”, cớm giải thích và làm toán khá chính xác.

“Nhưng tôi không vi phạm pháp luật, sao các anh kiểm tra chứng minh nhân dân tôi lúc này? Đâu phải muốn kiểm tra là kiểm tra”, tôi nói.

“Chúng tôi được quyền kiểm tra bất kể lúc nào”, cớm trả lời rất thẳng thắn.

Tôi không tin tờ giấy in này nhưng người này nhanh chóng lấy iPhone và google ngay cái nghị định và nói rằng nó đúng với tôi.

Ok. Tôi ký vào cái biên bản này. Và trung tá Niên làm các công việc kế tiếp. Sau một hồi lục lọi hồ sơ của tôi, gã trung tá này phát hiện cái sai như bao cái sai khác khi làm hành chính ở Việt Nam, sai tên tôi trên biên bản xử phạt.

“Anh tên đầy đủ là gì?”, gã hỏi. “Nguyễn Nam Dương”.

“Ủa, sao biên bản 2 cái, 1 cái là Nam Dương, 1 cái là Văn Dương?”, (@—-@@##₫&*&₫).

Rồi trung tá Niên kêu thằng dân phòng ra gian phòng ngoài lấy cây viết mực đen, tệp màu biên bản xử phạt sửa lại. Tờ biên bản đúng không tì vết gã giao cho tôi.

Công đoạn cuối là xé niêm phong cái phong bì có cái iphone của tôi bên trong. Tuần trước, tôi xạc pin đầy và giờ nó vẫn còn 12%. Tôi đau lòng nhận ra, cái iphone mới mua giờ tan nát thế này.

Tôi bước ra khỏi đồn công an Bến Nghé kèm cái biên bản xử phạt 150.000 đồng, kèm lời nhắc: “Anh đóng phạt rồi quay lại đây trả biên lai. Nếu không, chúng tôi sẽ gửi cái biên bản về nơi anh cư trú”.

Trưa 29/6/2018, nắng rất gắt. Tôi đi trong nắng và nghĩ về số tiền 300k mà người ta nói sẽ được Việt Tân phát khi ra quận 1 biểu tình. Nhưng ngược lại, tiền 300k không thấy đâu, bị đối xử như con vật, rồi giờ, con vật biểu tình còn phải cống cho cái bọn cướp 150k.

Vậy, giữa cộng sản Việt Nam và Việt Tân, tôi tin ai? Ai nói xạo trong trường hợp này? Việt Tân à, tôi bắt đầu thích rồi đó.

Trạm bảo hành của Apple ở 181 Phan Đăng Lưu. Số thứ tự 1071, máy lạnh đang phả hơi lạnh như dập tan cái nóng hè và cả bực bội trong tôi với chính quyền tào lao này.

“Anh ơi, thay màn hình là 2 triệu 3 nha anh”, nhân viên nói.

Tôi gật và thầm than khổ. Nhuận bút tháng này trễ, lương tháng cuối chỗ làm cuối vẫn chưa thấy tăm hơi mà lại bỏ ra hơn 2 triệu cho em 7plus.

Đang gật đầu chấp nhận thì em nhân viên lật bên dưới máy lên, reo lên: “Không được anh ơi, máy anh bị bể luôn cái góc rồi. Trường hợp này phải gửi hãng và hãng sẽ đổi máy mới cho anh. Anh phải bù tiền”.

“Bao nhiêu ạ?”, tôi hỏi.

“9,7 triệu anh”, nhân viên nói.

Tôi Ok ỉu xìu.

Trong lúc nàng nhân viên làm thủ tục thu máy thì tôi chửi đổng bọn an ninh khốn kiếp.

Nàng nhân viên vừa làm, vừa nói lời thông cảm: “Tụi nó bán nước hết rồi anh ơi!”.

Bình Luận từ Facebook

BÌNH LUẬN

Xin bình luận ở đây
Xin nhập tên của bạn ở đây