25-6-2018
Hôm nay, trăng sáng. Thầy Hỷ đi dọc theo sàn nước. Mùi xà-bông giặt đồ cỏn phảng phất: “Không biết hồi nãy sư chú nào giặt đồ mà trễ vậy ta!?” Thầy nghĩ thầm.
Thầy bưng tách trà xuống cốc cho sư phụ. Từ sàn nước xuống dưới cốc sư phụ khá xa. Cốc sư phụ nằm thoai thoải dưới sườn đồi. Thầy vừa đi vừa miên man suy nghĩ về những cuộc biểu tình vừa qua của đồng bào, tới cốc sư phụ lúc nào không hay. Cốc… cốc… cốc…
– Ai đó? Tiếng sư phụ hỏi.
– Dạ, Mô Phật, con là Hỷ ạ!
– Con đẩy cửa dzô đi!
Thầy để nhè nhẹ tách trà trên bàn rồi ra hiên đứng. Sư phụ cũng vừa tọa thiền xong, xoa xoa hai lòng bàn tay, chà xát sống lưng, hai bên màng tang nghe sột soạt… sột soạt… Hình ảnh biểu tình, những bài viết của cả trăm người bị nhốt trong trại Tao Đàn, quan điểm của giáo hội phát biểu trên báo “Sài Gòn giải phóng” cứ ám ảnh… Thầy thấy cứ sao sao, vướng vướng, không thông suốt được!?
Sư phụ hớp miếng trà rồi thong thả bước ra hiên, thấy thầy Hỷ trầm ngâm:
– Hỷ à… Con suy tư gì vậy?!
Thầy giật mình:
– Dạ… dạ… cũng không có gì, bạch sư phụ!
– Sao con trầm ngâm vậy?
– Dạ… dạ… con thấy quan điểm của giáo hội mình phát biểu trên báo “Sài Gòn giải phóng” thấy cũng kỳ kỳ, sư phụ ạ!
– Ừa… Mà kỳ sao con?
– Rõ ràng biểu tình và tự do ngôn luận là “quyền” được chính người cộng sản thừa nhận trong Hiến pháp. Họ đàn áp đánh đập dã man dân mình là sai. Tại sao giáo hội mình lại đứng về phía cộng sản?
Tới lượt sư phụ ngẩn người ra và cũng trầm ngâm. Sư phụ vào lấy tách trà, ra lại hiên, rồi ngồi trên chiếc võng toòng… teng… Cái đầu võng có cục sắt mắc vào khung lâu ngày bị rỉ, khi sư phụ đung đưa cái võng, nó kêu kẹt… kẹt… kẹt… Hỷ không dám quỳ đối diện với sư phụ, định quỳ một bên nhưng sư phụ nói:
– Con ngồi đi cho đỡ mỏi chân con!
– Dạ!
1.- Trước 1954
– Con à… Quan điểm của giáo hội như vậy, nói chung, cũng có liên hệ đến quá khứ một chút con à!
– Quá khứ như thế nào, bạch sư phụ ạ!
– Năm 1858, khi người người Pháp nổ súng chính thức xâm lược Việt Nam, họ tính toán phải làm sao bóp nghẹt sự phản kháng của người dân để đảm bảo sự cai trị của mình. Để làm được điều đó, họ dùng đạo Chúa để ru ngủ người dân và phải tiêu diệt đạo Phật. Từ đó, họ ra sức ủng hộ đạo Chúa, bức bách đạo Phật: phá hủy chùa chiền để xây dựng nhà thờ ngay trên đất chùa, gây khó khăn hoặc giết hại các sĩ phu, trí thức, tăng ni có uy tín hoặc dân lành vô tội không theo Chúa…
Thầy Hỷ vội nói:
– Dạ, con xin sám hối sư phụ, cho phép con ngắt lời được không ạ!
– Sao con?
– Các sự kiện sư phụ vừa nêu có tài liệu gì chứng minh không ạ?
– Thì đây… con xem đi nè… (*)
Thầy Hỷ nhìn theo mục lục, số trang các tài liệu mà sư phụ vừa đem ra, rồi thầy: “À…à…dạ… dạ…”
Sư phụ nói:
– Còn ở trên mạng nữa! Đầy, con ạ!
Sư phụ thong thả:
– Việc đồng cam cộng khổ với đất nước và dân tộc này chống xâm lược Trung Quốc hàng ngàn năm qua như một trách nhiệm, và đặc biệt nhất là có những vị vua (nguyên thủ quốc gia) xuất gia đã cho thấy tầm ảnh hưởng lớn lao của đạo Phật trong đời sống chính trị, văn hóa. Nay bỗng dưng người Pháp cắt đứt tầm ảnh hưởng và mạch văn hóa đó và thay thế bằng đạo Chúa nên người Việt và Phật giáo rất sốc.
– Dạ, chẳng lẽ văn hóa ngàn năm không cứu vãn gì được sao sư phụ?
– Dưới họng súng tàn bạo, họ chưa có cách nào khả thi, con à!
– Dạ…
– Phật giáo vì thường hướng vào nội tâm của mình để diệt tham sân si nên đối với chính trị thường có thái độ bất bạo động. Nay họng súng của người Pháp quá tàn khốc buộc người Việt và Phật giáo phải gắn bó chặt chẽ hơn nữa để thoát khỏi sự cai trị, bảo vệ lợi ích chính đáng của mình: Người Việt vì dân tộc mà khởi nghĩa (quân đội). Phật giáo vừa vì dân tộc vừa vì đạo pháp mà thúc đẩy các phong trào chấn hưng. Tình thế nguy nan này buộc Phật giáo chỉ có một lựa chọn duy nhất: Việt Minh (sau này được nối dài bởi người cộng sản Việt Nam) với đỉnh điểm là chiến thắng Điện Biên Phủ, tạo lợi thế trên bàn đàm phán hiệp định Genève 1954. Sự lựa chọn của Phật giáo tại thời điểm đó là đúng đắn nhưng lại vô cùng khó xử về sau này khi người cộng sản thay đổi bản chất, không còn lý tưởng như trước, (đặc biệt nhất là sự khó xử đối với các cuộc biểu tình gần đây)!
Sư phụ hớp tiếp ngụm trà, chân phải xếp bằng lên đùi trái trên võng, chân trái dưới đất đưa đưa chiếc võng, cục sắt rỉ lại kêu: Kẹt… kẹt… kẹt… Thầy Hỷ mắt nhìn xuống đất mông lung, sư phụ nhìn xa xăm.
2.- Giai đoạn 1954 – 1975
Thầy Hỷ nói:
– Sao sư phụ không nói tiếp đi ạ?!
– Ừa… ừa…
Sư phụ hỏi đột ngột:
– Con nghĩ gì người Mỹ?
– Dạ, con chỉ biết họ giàu về kinh tế, mạnh về quân sự. Họ thông minh, tài giỏi, dẫn đầu thế giới về mọi mặt suốt thời gian dài trước đây và cho đến tận ngày nay.
– Ừa… Sau hiệp định Genève, như con đã biết, đất nước ta bị chia cắt làm hai. Lúc này, cả người Việt lẫn Phật giáo đều cháy bỏng khát vọng độc lập và thống nhất lãnh thổ, các tổ chức đều được ao ước thống nhất, dĩ nhiên trong đó có cả Phật giáo. Nhưng…
Sư phụ lắc đầu và thở dài:
– Thật là nghiệp chướng…
– Sao ạ, bạch sư phụ!
– Có lẽ là trời hành dân tộc này khi bị cuốn vào ván cờ quốc tế mà không cách gì thoát ra được: người Mỹ muốn ngăn chặn hiểm họa cộng sản ở Đông Nam Á nên dựng lên chế độ Ngô Đình Diệm tại miền nam Việt Nam. Việt Nam thành nơi tỉ thí võ công của các nước lớn. Ha… ha… ha…
Thầy Hỷ cũng cười theo vì thấy sư phụ diễn đạt giống phim kiếm hiệp, thấy vui vui!
Sư phụ tiếp:
– Người Mỹ nhận định cộng sản là hiểm họa của nhân loại là đúng, nhưng lựa chọn chế độ Ngô Đình Diệm để thực hiện kế hoạch đó là sai.
– Sai chỗ nào ạ?
– Sai lầm chiến lược của người Pháp, đạo Chúa và chế độ Ngô Đình Diệm là muốn tiêu diệt đạo Phật. Nếu họ không mang ý đồ đó, không đẩy Phật giáo vào đường cùng thì tình thế đất nước sẽ rất khác. Người Mỹ không muốn tiêu diệt Phật giáo đâu, họ chỉ muốn tiêu diệt cộng sản thôi!
Người Mỹ thật sự rất giỏi, nhìn nhận thời cuộc và hành xử vô cùng chính xác! Nhưng đạo Chúa và chế độ Ngô Đình Diệm (đúng hơn là Ngô Đình Thục và Trần Lệ Xuân) lại không muốn như vậy, Phật giáo lại tiếp tục bị đẩy vào tình thế bắt buộc phải gắn bó với người cộng sản.
– Nhưng sư phụ vẫn chưa giải thích nghiệp chướng của dân tộc ta trong giai đoạn này như thế nào ạ?
– Trong đạo Phật, có khái niệm “cộng nghiệp” không dễ gì thấu đáo, con à! Sư phụ chiêm nghiệm thấy có hai sự kiện kỳ lạ. Một là thái tử Cảnh (đông cung thái tử của Gia Long) bị bệnh đậu mùa mà chết khi cùng Giám mục Bá Đa Lộc trên đường sang Pháp cầu viện binh, hai là Ngô Đình Diệm bị ám sát. Điều thắc mắc của sư phụ là: “Có phải lịch sử không muốn lựa chọn đạo Chúa đồng hành cùng dân tộc chăng?”
Sư phụ tiếp:
– Trong kinh “Không có thể được” (Tăng chi bộ, I) có nói đến bốn điều mà con người không bao giờ nhận thức được: Phật giới, thiền giới, tâm giới và quả dị thục của nghiệp. Số phận của dân tộc này là quả dị thục của cộng nghiệp, con à! Thái tử Cảnh, Ngô Đình Diệm, đạo Chúa, đạo Phật, Pháp, Mỹ, Trung Quốc, ý chí của dân tộc Việt Nam… đều là một nhân, một duyên trong trùng trùng duyên khởi, cái này có nên cái kia có, cái này diệt nên cái kia diệt, nhân quả đầu đuôi đắp đổi cho nhau tạo nên quả dị thục của cộng nghiệp mà con người không thể nào nhận thức được, bởi vô minh. Thế giới, xã hội, số phận quốc gia, thân phận kiếp người… mộng mộng thực thực tùy theo tâm của con người mà hiện.
– Chủ nghĩa duy tâm?
– Không, duy “duyên khởi” thôi, con à…
– Dạ, Mô Phật! Nhưng mà quan điểm này ngoại đạo và những người luyến tiếc chế độ cũ không đồng tình đâu ạ!
– Thì họ là ngoại đạo và thế tục mà!
3.- Sau 1975
Khuya rồi, sư phụ nhổm người định bước ra khỏi võng, vào đi ngủ nhưng thầy Hỷ thưa:
– Bạch sư phụ, sư phụ chưa nói rõ quan điểm của giáo hội phát biểu trên báo “Sài Gòn giải phóng” vừa qua ạ?!
– À… Suốt các thời kỳ chiến tranh cận đại, Phật giáo vừa vì khát vọng độc lập và thống nhất của người Việt vừa vì muốn thoát khỏi họa diệt vong của ngoại đạo và ngoại bang nên mới gắn bó tình nghĩa với cộng sản. Sư phụ cho rằng quan điểm của giáo hội trên báo “Sài Gòn giải phóng” vừa qua một phần là vì tình nghĩa với cộng sản, một phần là ở trong tình thế bị họ khống chế.
Sư phụ chặc lưỡi, rồi tiếp:
– Suốt thời gian dài qua, ân đã đền, nghĩa đã trả. Người cộng sản ngày nay không còn khát vọng, lý tưởng độc lập và thống nhất nữa nên họ dần dần trở nên biến chất, tham quyền cố vị.
– Dạ… Có phải giáo hội chúng ta không đủ thực lực để thoát ra gọng kềm khống chế đó?
– Đúng một nửa. Một nửa còn lại là vì lãnh đạo ta lớn tuổi, nhìn nhận vấn đề từ tốn, nặng tình nghĩa, và cũng có phần bị ru ngủ trong sự khống chế khéo léo êm như nhung nên chưa có ý chí thoát khỏi.
– Khống chế khéo léo êm như nhung là sao ạ?
– Đó là sự phát triển các cơ sở tự viện, ru ngủ bằng các hoạt động phật sự có vẻ quy mô hoành tráng nhưng thực chất sáo rỗng, không có giá trị thiết thực gì, đặc biệt nhất là những cuộc viếng thăm lễ, tết là sự ru ngủ độc đáo nhất của cộng sản, vì khiến lãnh đạo giáo hội ngộ nhận vị trí của mình ngang bằng với lãnh đạo quốc gia.
– Chỉ đơn giản vậy thôi sao!
– Ừ!
– Vậy Phật giáo hiện nay cần làm gì khi cộng sản vẫn còn mạnh, bạch sư phụ?
– Không thân cộng vĩnh viễn, không chống cộng vĩnh viễn, chỉ có lợi ích của dân tộc và đạo pháp mới là vĩnh viễn. Âm thầm giáo dục đệ tử và phật tử ý chí thoát cộng để đứng cùng phía với dân tộc, con à! Đã đến lúc Phật giáo phải đứng trước một trong hai lựa chọn: tình nghĩa với cộng sản hay trách nhiệm với dân tộc.
– Dạ…
– Thôi, sư phụ mệt quá rồi! Con về nghỉ ngơi đi nha!
– Mô Phật!
Thầy Hỷ xá sư phụ xin phép về liêu. Nhưng sư phụ không đứng dậy vào phòng mà ngả lưng xuống võng. Tiếng võng khuya hôm ấy cứ kêu kẹt… kẹt… kẹt… như than thở tình thế mắc kẹt của Phật giáo!
______
(*) “Nguyễn Trường Tộ & vấn đề canh tân” của Bùi Kha, “Histoire de la Pénétration Francaise Au Vietnam” của Nguyễn Xuân Thọ, Phúc trình ngày 30 tháng 2 năm Tự Đức 21 (23/02/1868) và các bức thư ngày 12/02/1873 và ngày 19/02/1873 đều của của Giám mục Gauthier, “Đội gạo lên chùa” của Nguyễn Xuân Khánh (Tuy là tiểu thuyết nhưng có phản ánh hiện thực).
Mot bai van de tien viec hucau cho dedang,tacgia do do da “longgia thanh chan”,bien khong
thanh co,khong khac gi luandieu tuyentruyen cua CsVN.va co mucdich bienho cho mot thanh
phan Phatgiao mien Trung cucdoan chongdoi chinhphu VNCH.truoc nam 1975.
Taisao ? Boi vi sau khi latdo TT.NDD.thi tapdoan Phatgiao nay van tieptuc chong VNCH.vi the
lapluan tren cua tacgia khong nhung khong trungthuc ma con la nguybien !
Suthuc la My loidung PG.cucdoan mien Trung qua Thich Tri Quang de latdo TT.NDD.va sau do
VC.co chienluoc loidung PG.de latdo VNCH.vi My khong he biet dangvien CsVN.nam ngay trong
hangngu tusi PG.va so nay kha nhieu.
Tôi rất tâm đắc với tác giả bài nầy ” sư thầy nói đúng khi các thượng tọa .đại đức được cộng dãn BƠM cho ngang hàng với các nhà lãnh đạo và thêm vào đó là chùa cao to đẹp để lừa chúng sinh cúng dường mà gưỡng lạc thú .thú thật cả gia đình tôi là phật tử .nhưng tôi chỉ đi các chùa Nam tông( nguyên thủy ) còn bắc tông thì xin kiếu .chỉ thấy toàn sư ăn và sư công an trá hình
Phật giáo quý trọng sinh mạng và nhắm đến giải thoát ! Đạo Phật còn gọi là ‘đạo giải thoát’ !
Nhưng trên con đường đạo, Phật giáo tránh xa các điều bất thiện, ủng hộ điều thiện, quảng bá tình thương …thế , có gì khác lời Jesu ?! Phật giáo không coi trọng quá khứ, không quá đặt nặng tương lai, mà nhấn mạnh đến hiện tại : ở đây và ngay lúc này . Phật giáo cũng tránh xa mọi kiểu‘nghị luận’ , mọi ‘phân loại’, ‘phân biệt’ …, đặc biệt không bao giờ cho rằng ‘tôn giáo mình’ hơn hay thua ‘tôn giáo người’ …vv. Những tôn chỉ cơ bản ấy, e rằng vị ‘sư phụ’ trên cũng chưa thật quan tâm nhiều, dù cho thân đã tự nguyện bước vào chốn ‘Không môn” ! Hơn nữa, Tôn giáo không phải Chính trị ! Bản chất Tôn giáo không lợi dụng Chính trị , nhưng bản chất Chính trị thì luôn luôn lợi dụng mọi Tôn giáo. Các quyền của con người ( Nhân quyền) , quyền của người dân một quốc gia ( Dân quyền) , cùng các loại tự do về ngôn luận, lập hội, tín ngưỡng…vv, là các quyền Chính trị !
Có hay không có Thiên chúa giáo, Phật giáo…vv, thì Việt cộng vẫn đang là độc tài đảng trị, tiêu diệt mọi loại Tư do, Nhân quyền , Dân quyền…Dấn thân giành lấy các quyền ấy là trách nhiệm một công dân ! Giáo dân, trước hết ,cũng là một công dân !
————–
Dùng các sự kiện Chính trị để gán ghép, diễn bày giáo nghĩa một tôn giáo là…đang đi vào ma đạo, là kích phát một sự tranh cãi không có điểm dừng…mà chẳng để làm gì ! Bọn Việt cộng nuôi dưỡng đám Trần Chung Ngọc từ lâu , chỉ để phá thối và tạo những tranh cãi miên man lạc lối, dẫn dụ dư luận như thế này .Vì thế , những đề tài này, xin phép”kính nhi viễn chi’ không cần đi sâu vào làm gì – Vì liên quan đến nguy cơ “ bán nước. mất nước” hiện tại, thì có hay không có các Giáo hội, đại nạn ấy vẫn cứ đang hiện rõ như một nguy cơ to lớn nổi trội rất thật hiện nay ! ( Lôi tôn giáo vào lúc này, không khéo lại tạo cơ hội , gây hiềm khích mâu thuẫn để Việt cộng lôi kéo Phật từ về với họ ?)
Đức Trần Nhân Tông, trước khi là một kẻ sĩ đắc đạo, ông là một vị vua thế tục, và trước khi là một vị vua thế tục ông sinh ra là một công dân người Việt Nam …Vì thế, ông làm tròn trách nhiệm công dân, xong rồi mới theo đuổi chí hướng riêng của mình ! Giặc đến thì cởi áo thầy tu để làm quân, làm tướng…Giặc đi rồi, trong cảnh thanh bình lại mặt áo nhà sư…thế có gì sai ?
Vì thế thiển nghĩ, về mặt xã hội, cộng đồng dân tộc , điều mà các Giáo sĩ các tôn giáo cần xác định trong nhận thức là , trước khi trở thành một người hiến thân cho giáo nghĩa một tôn giáo, bạn đã là một người dân ! Và cả trong khi bạn đang làm các giáo sự, bạn cũng là một công dân. Trách nhiệm công dân, thì nếu cần thiết, hãy cởi bỏ giáo phục mà lo cho chu toàn ! Một công dân sống có trách nhiệm thì làm gì có chuyện ‘tình nghĩa với cái Sai, cái Xấu và cái Ác’ ?! Đã không thể là một Công dân biết sống có trách nhiệm với cộng đồng, thì còn hy vọng gì sẽ trở thành một tín đồ xứng đáng để hiến mình cho những giáo nghĩa cao cả nào khác ?
————
Trở lại thực tế, theo kinh nghiệm lịch sử cùng những di họa từ thời Pháp thuộc khiến Việt cộng tỏ ra không mấy ngán đạo Thiên chúa, chúng ngán các ‘biến cố Phật giáo’ hơn ! Vì mổi gia đình VN, kể cả đảng viên và quan chức , ít nhiều đang còn chịu ảnh hưởng nặng trong truyền thống tín ngưỡng ở gia đình họ. Do đó, với Thiên chúa giáo chúng thẳng tay, nhưng với Phật giáo chúng phá hủy từ bên trong , tận nguồn gốc !
Chúng cạo trọc một số ác quỷ, cho bọn này khoát cái áo cà sa, tay cầm tràng hạt…ê-a tụng gõ , chi mạnh tiền nuôi dưỡng để đợi thời ( Nào là mang Hồ vào nhà dân , bỏ lên bàn thờ ngồi đó,để canh me thế chổ cho Tổ tiên, Thần Phật trong lòng người, nào là Hồ biến thành “Phật ngọc”, Thiên heo hoạn lợn thành “Bồ tát” – Rồi tay Tặc hòa thượng gốc Tàu – Thích (ôm) chân Quan(g) gì đó, là một ví dụ rất chuẩn ! Rồi lại có cả loại ‘Tặc hòa thượng’ có đến 50 tuổi đảng ! Ngày y nhận ‘bằng khen’ có lẽ đã làm không ít ‘thiện nam, tín nữ’ …té ngữa ! ) – Nói chung, hiện tại không phải Phật giáo , Thiên chúa giáo….mà chỉ thuần túy là Thủ đoạn Chính trị của bọn cai trị độc tài – Nên điều chúng ta đang bàn , hoàn toàn không liên quan gì đến Giáo nghĩa hay giáo lý của các tôn giáo chân chính. tách ra cho rạch ròi thì dễ nhận định hơn .
Tuy thế, hiện nay Việt cộng rất lo lắng …kế hoạch phá thối Phật giáo từ bên trong đã không ‘đạt chỉ tiêu’ ! Bởi dân mạng nhìn ra ‘quá nhanh và quá nguy hiểm’ đối với từng thằng ‘tặc hòa thượng đảng viên’ , nên chúng hơi khó hành nghề ‘gián điệp tôn giáo’ ! Đặc biệt, trong cuộc ‘tập dợt’ Tổng biểu tình toàn quốc vừa qua, các tôn giáo ở VN đã có sự lên tiếng và phối hợp rất tốt ! Họ cùng đồng hành mà không hề có một Nghị quyết 36 để mua chuộc nhau, không cần ‘lãnh đạo’ nào kêu gọi hòa hợp…gì đó ! Tại sao thế ? Giới Phật tử VN chân chính, sẽ gọi các Ki tô hữu là những ‘anh em đồng bào’ bởi, sự thiện lương vững vàng, chứa dựng trong hai tôn giáo lớn nhất VN, đã khiến giáo chúng hai bên hòa hợp nhau, dễ dàng hiểu rõ nhau , thông cảm với nhau khi đứng trước cái Ác ! Linh mục và hòa thượng đều bị bắt bớ, tù đầy và cùng…tuyệt thực’ ( Đang có một nhà sư trẻ tuyệt thực trong tù…cần đưa tin và quảng bá liên tục về vị sư này cho toàn dân và toàn thế giới )
Quá tốt ! Đáng mừng Marx ghẻ luôn ủng hộ một sự hòa hợp tôn giáo trước quốc nạn, ít nhất cũng bẻ gãy mưu đồ tạo hiềm khích tôn giáo để mang lợi đến cho độc tài đảng trị !
’Cộng sản giáo’ và các thứ Tà giáo ‘giật dây’ của họ ,đã không đủ sức khiến người …mắc bẫy nữa rồi ! Mạng Xã hội đã nhanh chóng vạch trần bản chất chúng !
Ác tâm, Dối trá, Tham lam, Lừa đảo…quá rõ nên người ta nhìn ra bản chất của chúng quá nhanh, không có nhiều tác dụng khoáy phá xã hội, dân tộc dù ‘ném đá giấu tay’ rất giỏi !
He he – Mưu hèn kế bẩn , mẹo cờ bạc …thì chỉ đủ làm ‘đạo tặc’ mà thôi, không quản trị quốc gia nổi đâu !