21-6-2018
Tiếp theo phần 1, phần 2 và phần 3
Tiếng cửa phòng được mở ra Tín chợt mở mắt và ngồi bật dậy, viên CA sắc phục mang hàm đại uý tên Lực bước vào. Nhìn qua viên AN đang làm việc nhận được cái lắc đầu đáp trả như muốn nói chẳng làm việc được gì.
– Mày làm việc được không?
– Dạ được đại uý!
Lúc này tôi đang nghĩ đây là CA phường để lập biên bản vi phạm hành chính nên sẽ hợp tác để làm việc đúng lý do mà họ bắt giữ Tín về đây. Viên CA bắt đầu nói:
– Mày biết bị bắt về đây lý do gì không?
– Dạ kiểm tra tạm trú đại uý.
– Mày thừa hiểu không phải vậy mà!
– Vậy bắt em vì điều gì?
– Tụi tao theo dõi mày lâu rồi, thành phần đặc biệt nguy hiểm. Tham gia hội nhóm kích động biểu tình, xuống đường lật đổ chính quyền ngày 10/6 và có dự định đi biểu tình ngày 16,17 này. Bắt vào đây rồi thì mày nên hợp tác để tao đối xử mày nhẹ nhàng, không thì “nhập hộp” chuyển đi thì đừng hối hận. Tao làm ở quận Tân Bình và được giao hồ sơ điều tra mày hôm nay, còn cả trăm người khác bị như mày hôm nay. Làm việc nhanh để tao còn đi làm không có nhiều thời gian dành cho mày đâu!
Chợt hiểu ra là chẳng phải làm việc về tạm trú nên tôi tiếp tục giữ quyền im lặng không trả lời những câu hỏi của điều tra viên, cúi mặt xuống với sự mệt mỏi vì họ đã lôi tôi làm việc và tra tấn suốt 10 tiếng đồng hồ thâu đêm mà tôi chẳng làm gì sai cả.
– Mày đói bụng không? Có nước uống chưa? Ăn uống xong mày có làm việc được không?
– Dạ em vừa đói vừa khát vừa khô cổ và mệt mỏi buồn ngủ vì cả đêm bị đánh vào đầu giờ không thể làm việc.
– Xuống mua cho nó ổ bánh mì và mang nước suối lên cho nó, dắt nó đi rửa mặt cho tỉnh rồi làm việc.
Viên AN bước ra ngoài làm theo lời dặn và tôi được bước ra ngoài để vệ sinh, thật ra tôi hồi hộp theo dõi sự kiện ngày thứ 7 vì tôi sợ những người yêu nước xuống đường biểu tình thể hiện chính kiến cá nhân bị đàn áp đưa về và đánh đập, tôi nhìn xuống sân đậu những chiếc xe bán tải với chuẩn bị sẵn sàng xuất phát đi bắt người nếu như bộ đàm thông báo có dấu hiệu khả nghi.
May mắn sáng hôm đó mọi việc diễn ra bình thường và tôi thở phào nhẹ nhõm vì mọi người đã được bình an. Ngày hôm đó tôi đi vệ sinh liên tục chỉ để nghe ngóng tình hình phía dưới sân và phòng làm việc của CA phường nơi cách tôi 1 tầng lầu.
– Mày ăn uống đi xong rồi làm việc, tao đối xử với mày đàng hoàng lắm rồi mày hợp tác để anh em vui vẻ. Tao không cần đưa mày đi đâu và mày cũng về nhà xem WC với anh em của mày, đừng làm căng thẳng vấn đề. Tao chỉ hỏi mày vài câu thôi rồi kết thúc buổi làm việc tao còn làm nhiều trường hợp khác. Mày câu tao ở đây để làm gì?
Tôi uống một ngụm nước, bánh mì thì không ăn và trả lời những câu hỏi:
– Thưa đại uý! Em bị bắt về đây với lý do tạm trú, nếu bây giờ làm về tạm trú thì em làm việc. Còn những vấn đề khác em không đủ sức làm việc vì hôm qua cả ngày em không ăn gì, còn bị tra tấn đánh đập từ tối qua đến giờ chưa được chợp mắt một giây phút nào. Trí nhớ của em bị ảnh hưởng do bị đánh vào đầu và bây giờ em cần đi bác sĩ để khám kiểm tra về tình trạng của mình.
– Ai đánh mày?
– Tên AN làm cùng tay này? Tôi chỉ vào viên AN ngồi đối diện.
– Có đánh nó không?
– Ai đâu mà đánh nó, người ta nói chuyện nhẹ nhàng nó tự đập đầu vào bàn thôi? AN trả lời CA.
– Đánh nó chi, đưa nó qua cho bộ làm việc nó mới chịu khai.
– Bây giờ đầu em không nhớ được gì nên không thể làm việc, đại uý cho em nghỉ ngơi.
– Mày làm việc xong rồi nghỉ nhanh thôi
– Im lặng.
Sau một lúc nói qua lại thì viên AN kêu viên AN ra ngoài để nói chuyện riêng, tôi cảm giác được câu chuyện của họ qua các sắc thái gương mặt và khẩu hình miệng. Dự là:
– Nó cứng đầu lắm tối qua tới giờ đánh nó, bỏ đói nó, không cho uống nước, tra tấn tinh thần nhưng nhất quyết nó không khai và không mở điện thoại, anh làm sao cho nó ký nhận rồi mở điện thoại ra, để còn một xe từ Cần Thơ lên để áp giải nó về thụ án nữa mà không còn nhiều thời gian để giữ nó nên ráng ép nó làm nhanh nhanh chút nha! Viên AN nói với CA.
– Nãy giờ cũng ép nó mà nó nói đúng là bắt nó trái phép, bắt vì tội gì làm về tội đó, nó không ăn tuyệt thực thì sao làm việc được. Thôi để ráng để nó ký còn lên lon. Viên CA đáp.
Hai người bước vào và bắt đầu lấy bản “lý lịch cá nhân” để bắt tôi làm việc:
– Rồi để tao điều tra về tạm trú mày, ngày tháng năm sinh là gì? Thường trú ở đâu? Tạm trú đâu? Cha tên gì? Mẹ tên gì? ….
Tôi đồng ý làm việc với bản “lý lịch cá nhân” đó, khai đầy đủ các thông tin cần thiết và ký tên vào tờ giấy đó.
– Tối qua bị bắt họ giữ gì của mày?
– Dạ một điện thoại và một CMND..
– Không có bóp tiền hay gì nữa sao?
– Dạ không?
Lấy ra thêm một biên bản “tạm giữ tang vật, tài liệu” để ghi vào các thứ họ đang giữ, tôi xác nhận và ký vào.
Thấy có vẻ ngọt ngào và nhẹ nhàng, rút thêm một “biên bản ghi lời khai” mẫu có sẵn dành cho việc khởi tố hình sự, viên AN bắt đầu hỏi:
– Bây giờ tao hỏi mày trả lời, ghi đầy đủ vào đây mày đọc rồi ký. Hỏi Tín có đủ tỉnh táo để làm việc hay không?
– Tôi không đủ tỉnh táo để lam việc
– Có phải cơ quan điều tra đang tạm giữ một điện thoại iphone 7 plus hay không? Nó có phải là của mày không? Mật khẩu là gì?
– Đúng là đang giữ điện thoại của tôi nhưng bây giờ tôi không nhớ được mật khẩu
– Ngày 10/6 vừa rồi mày có đi biểu tình tại đường hoa Nguyễn Huệ phố đi bộ vào lúc 8h sáng đúng không?
– Tôi không có đi biểu tình
– Tài khoản Facebook “Nguyễn Tín” có phải là của mày không?
– Tôi không có sử dụng facebook, nhưng bây giờ tôi quá mệt mỏi, từ chối làm việc và yêu cầu được nghỉ ngơi vì tôi không phải là tội phạm.
Rồi mày ký vào đây đi rồi nghỉ, tao không làm nữa thì chuyển mày qua kia cho bọn nó làm việc với mày. Chuyển mày đi là tao không chịu trách nhiệm cho mày đâu, nó chuyển mày xuống buồng giam ở cùng phạm nhân cho có bạn.
Lúc này tôi bắt đầu sợ hãi tột độ khi không biết chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo, có nên ký vào hay không? Nếu ký tôi có bị buộc tội vì những gì mình ký? Có bị đưa vào trại giam hay không? Không ký có bị tra tấn dã man hay không?
Tôi đặt bút chuẩn bị ký vào thì viên CA và AN giục:
– Ký nhanh đi rồi tao về, mày câu tao hoài vậy? Cái thằng này mày đọc đi đọc lại 10 lần rồi, mày định học thuộc lòng à? Ký và ghi vào “đã đọc và đồng ý” là xong rồi, mày làm tao mất kiên nhẫn với mày rồi đó, ký đi rồi đi về. Nhanh!
Trong đầu chợt có 2 luồng tư tưởng đấu tranh mạnh mẽ, ký hay không ký? Không biết ký rồi có bị chỉnh sửa thêm thắt gì hay không? Tôi thật sự cảm thấy lo lắng, không ký có lẽ phải chấp nhận ăn dùi cui hội đồng. Tôi đặt bút xuống giấy và chuẩn bị viết chữ đầu tiên nhưng không.
– Bây giờ em không đủ sức để làm việc, không thể ký được.
– Mày ký đi không nói nhiều
Tôi nhìn ra ngoài thấy viên AN từ Cần Thơ đang đứng ngoài nhìn vào và lâng lâng trong người vì sắp được đưa tôi về thụ án càng làm tôi thêm ý chí để không ký như những gì mình đã dự định trước khi vào đồn là “không nhớ – không biết – không ký” bất cứ điều gì.
– Mày không ký phải không? Viên CA hỏi
– Dạ em mệt quá cho em nằm nghỉ
– Mày nằm đó đi lát tao lên gọi thằng AN đánh mày lúc nãy lên.
Tôi nằm dưới nền gạch của căn phòng bụi bặm thiếp đi không biết là bao lâu sau 12 tiếng bị tra tấn tinh thần liên tục…
Hết phần 4, mọi người đón đọc phần tiếp theo nha!