Nguyễn Tiến Dân
18-8-2017
1- Chẳng cứ Việt Nam, nước nào cũng thế, thông tin về sức khỏe của nguyên thủ quốc gia ở các nước độc tài, luôn được đóng dấu “Tối mật”. Tuy sức khỏe của các ông lớn ấy, không quyết định vận mệnh của Quốc gia, nhưng lắm lúc, nó có ảnh hưởng vô cùng lớn, đến cục diện của đất nước. Lịch sử, đã đem đến cho chúng ta vô số những bài học xương máu:
– Thời Tam quốc, Khổng Minh vâng mệnh Vua, nhiều lần đem quân đi đánh Ngụy. Đường xá xa xôi, bởi thế, lương thảo mang theo, chẳng bao giờ được dồi dào. Lúc nào, ông cũng phải dùng cách đánh gấp. Tư Mã Ý biết vậy, nên chẳng vội vàng. Cứ đóng chặt cửa thành, không ra. Trong một lần tiếp sứ giả của Khổng Minh, ông khéo léo hỏi thăm tình trạng sức khỏe của đối thủ. Sứ giả vô tình, nói ra sạch. Biết Khổng Minh ôm đồm công việc, ngày nào cũng ăn ít – làm nhiều, ông mừng lắm và kiên trì đợi cái ngày tàn của Khổng Minh. Khổng Minh, tức lắm. Cuối cùng, hộc máu mồm ra, mà chết. Đến nước này, quân Thục, buộc phải rút quân. Theo bạn, chuyện gì sẽ xảy ra, nếu quân Thục vừa rút quân – vừa phèng phèng nói ra cái tin: Khổng Minh, đã tạ thế?
– Đến thời đệ nhị Thế chiến. Khi cục diện chiến tranh đã ngã ngũ, ba cường quốc Nga – Anh – Mỹ, cần phải gặp nhau gấp để bàn chuyện: “Tiếp tục hợp tác quân sự và ngoại giao. Nhằm giải quyết những bất đồng giữa ba cường quốc khi thắng trục phát xít và buộc nước Đức, phải đầu hàng vô điều kiện. Đồng thời, tổ chức lại Thế giới sau chiến tranh và đưa ra chính sách với Đức, cũng như với các nước được giải phóng”. Biết được tình hình sức khỏe và bệnh tật của Tổng thống Hoa kỳ, Stalin cố gò bằng được, để đăng cai Hội nghị tại Yalta, miền nam Ukraina. Roosevelt và cả Churchill nữa, đành phải miễn cưỡng đồng ý. Tháng 2-1945, cuộc họp đã được tổ chức và đúng như những gì mà Stalin tiên liệu: Sau một cuộc hành quân với tốc độ lớn – dài ngày và đi một mạch, từ nước Mỹ đến Biển Đen, sức khỏe của Roosevelt đã sa sút một cách trầm trọng, Thương tật giày vò – bệnh tình tái phát, khiến ông không thể chịu đựng được những chương trình làm việc dày đặc, liên tục và kéo dài – những chương trình mà Stalin, đã cố ý bày đặt ra. Cuối cùng, ông đành phải buông xuôi, mà kí kết những điều ước, không có lợi cho cả Hoa kỳ, lẫn Đồng minh của họ.
– Sau này, trong Chiến tranh lạnh, Nixon cũng dùng chính cái đòn tra tấn sức khỏe ấy, để xử ông già ốm yếu Brezhnev. Ấy là lúc hai bên đàm phán, để đi đến ký kết Hiệp ước Giới hạn Vũ khí Chiến lược (SALT I). Họ đã bắt đối phương phải đàm phán theo kiểu Marathon. Brezhnev chỉ được cái to xác, chứ sức khỏe, đang lao dốc thảm hại. Ông ta, đâu có thể đú cùng Nixon. Chung cuộc, phần thắng nghiêng về phía Hoa Kỳ. Họ đã đạt được hầu hết những mục tiêu đã đề ra.
– Kinh nghiệm, đầy mình như thế. Những tưởng, những nhà ngoại giao Hoa kỳ, phải “bất khả chiến bại” trong đàm phán. Kissinger cũng nghĩ thế và ông hí hửng đem ngón đòn này ra, đi gặp Lê Đức Thọ, để tiến hành hòa đàm bí mật tại kinh thành Ba lê. Đen cho Kissinger, ông đã va phải một đối thủ quá lì lợm. Cuối cùng, ông chán nản và đành phải bỏ cuộc trước. Cho dù, ông hơn đứt Lê Đức Thọ, ở cái khoản trí khôn và sức khỏe.
Sức khỏe của Nguyên thủ Quốc gia, quan trọng là như thế. Bởi thế, mới có chuyện tiếu lâm là: Ngay cả phân và nước tiểu của họ, cũng phải được trộn hóa chất, để xử lý, trước khi xả thải.
2- Nhà nước, không công bố tình trạng sức khỏe của các Nguyên thủ Quốc gia. Chuyện đó, mang tính nguyên tắc. Khốn nỗi, càng bưng bít, nó càng gợi trí tò mò của công chúng. Cho nên, sự vắng mặt một cách hết sức bất bình thường của ngài Trần Đại Quang – Chủ tịch nước CHXHCN Việt Nam, đã gây bao lời đồn đoán trái ngược và không hay. Kể cả khi nhà tiên tri Osin, úp mở đưa ra đưa ra những thông tin về tình trạng ốm yếu của ông Chủ tịch, những lời đồn đại đó, chẳng vì thế, mà dừng. Vậy, đâu là sự thực, quanh cái chuyện “nghỉ ốm” của ông này?
– Trước hết, phải khẳng định rằng: Trời phú cho Trần Đại Quang, một thân thể cường tráng và một sức khỏe dẻo dai. Người ông, rắn như một hòn đá tảng. Nếu muốn, ông có thể, vật voi. Đã thế, ông lại được một đội ngũ bác sĩ rất giỏi, thăm và khám bệnh thường xuyên. Mọi phương tiện y tế và những loại biệt dược tốt nhất luôn được túc trực và sẵn sàng phục vụ ông ta. Vì thế, “ông Quang thình lình ngã bệnh”, là cái chuyện tầm phào. Loại chuyện này, chỉ xứng đáng để ông Tổng đem ra kể cho 2 hạng người: Thứ nhất, là bọn trẻ con mẫu giáo (trong lúc chúng ngồi bô đi ị); Thứ nhì, là cái bọn xấu như cây đa – già như cây si, cùn đời, chỉ biết “nghe đài – đọc báo của ta”. Đối với chúng: “Đồng hồ Liên Xô tốt hơn đồng hồ Thụy Sỹ. Trăng Trung Quốc tròn hơn trăng nước Mỹ”.
– Khả năng thứ 2, ông Quang bị đầu độc? Chuyện này, càng khó. Bởi, ông Quang, là dân An ninh chuyên nghiệp. Cả đời, chỉ biết làm Công an. Cảnh giác và đề phòng ở mọi nơi – mọi lúc, là căn bệnh nghề nghiệp và nó đã ngấm vào máu của ông ta. Chuyên đề, “những thủ đoạn để hại người và cách hóa giải chúng”, Giáo sư Tiến sĩ Trần Đại Quang, ắt phải là bậc thầy. Người đời, đừng hi vọng, có thể qua mặt ông ta và đừng có cố tìm cách, để “dạy đĩ vén váy”. Chưa hết, “của nhà trồng được”, cho nên, đội ngũ bảo vệ cho ông ta, hiển nhiên, phải là dạng trung thành và giỏi nhất của Nhà nước CS. Cả thầy và tớ, đều siêu như vậy, muốn ám hại ông ta, nào có dễ gì. Chưa kịp xuống tay, có khi, đã mất mạng trước.
Do đó, chưa tận mắt, nhìn thấy bò đẻ ra trâu, mình chẳng bao giờ tin vào cái câu chuyện hoang đường: “ông Quang bị người ta đầu độc”.
– Bệnh tật, dù hiểm ác đến đâu, cũng không dễ gì đè ngã một Chính trị gia. Nhưng tâm bệnh, thì khác. Chu Du, là 1 ví dụ. Khi chưa mượn được gió Đông để đánh Tào, ông ta, ốm khật khừ. Mọi lang băm được mời đến, đều bó tay chịu chết. Chẳng ai, đoán ra căn bệnh của ông ta. Chỉ đến khi, Khổng Minh lả lướt đến chơi, ông ta mới ti hí mắt ra, để nhìn. Khổng Minh, miệng cười nhăn nhở. Một tay, phe phẩy chiếc quạt lông. Tay kia, huơ huơ cái đơn thuốc:
Muốn đánh Tào công,
Phải dùng hỏa công.
Muôn việc đủ cả,
Chỉ thiếu gió Đông.
Chu Du, choàng ngay dậy. Khỏi ốm, tức thì. Cần quái gì cả lang băm, lẫn biệt dược.
Cái ngày ấy, Chu Du và Đông Ngô, cầu gió Đông như khát. Chứ bây giờ, con dân của nước Việt, chỉ cầu có gió Tây. Bởi họ biết: “chỉ có gió Tây, mới có thể thổi bạt gió Đông”. Còn ông Chủ tịch, có lẽ, vẫn nặng lòng với Đảng của ông ta lắm. Bởi thế, khó có thể mắc tâm bệnh như Chu Du. Để ngửa mặt lên trời, thống thiết mà kêu lên rằng: “gió Tây ơi, mày đang ở đâu và Đạo sĩ ơi, đến giờ này, sao vẫn chưa thấy xuất hiện. Để hô phong – hoán vũ và mang nó về đây cho ta”.
– Bất cứ một chính trị gia kiệt xuất nào, cũng có năng khiếu đóng kịch bẩm sinh. Tư Mã Ý, chẳng hạn. Đã có lần, ông trình diễn màn giả ốm và thành công, trên cả mức tuyệt vời. Xem xong, Tào Sảng tin sai cổ và không nghĩ đến chuyện đề phòng ông ta nữa. Tay này, đã phải trả giá đắt, cho cái sự ngây thơ của mình: Cả nhà, bị giết sạch – băng đảng, bị phá tan tành. Dọn đường, cho Tư Mã Ý trở lại và thâu tóm quyền bính.
Vẫn biết, tầm của Đại Quang, không bì được với Tư Mã Ý. Cho nên, cái màn “giả ốm lừa địch”, không nên đặt ra ở đây.
3- Cuối cùng, chỉ còn một giả thiết này, khả dĩ, có thể đứng được.
Hãy ngược thời gian, để quay trở lại với cái Đại hội lần thứ 12 của Đảng CS. Tại Đại hội đó, cuộc chiến để tranh giành ngôi vị đứng đầu, đã trở lên hết sức khốc liệt. Cuối cùng, phần thắng tạm nghiêng về Nguyễn Phú Trọng. Một con người, già nua – trì trệ và bảo thủ. Không những thế, còn tham quyền – cố vị. Trong khi: “tầm nhìn, thiển cận – năng lực, cực tồi. Nói gì, cũng sai – làm gì, cũng hỏng”.
Nói ông ta tạm thắng, bởi Đại hội chỉ chấp nhận cho ông làm nửa nhiệm kì. Đổi lại, Ba X – cừu thù của ông, phải về vườn. Để, giữ cái gọi là “sự ổn định của Đảng”. Bây giờ, cái thời hạn ấy đã kề cận sát đít ông Tổng. Trong khi, ông chẳng muốn “hồi hưu” tẹo đếch nào. Muốn vậy, phải lôi những “mưu cao – mẹo hiểm” ra, để mà thi thố.
a- Trước tiên, ông và cái đám mưu tham (à quên, tham mưu) của ông ta, phải đặt cả bốn ứng viên tiềm năng, có thể tranh chức Tổng Bí thư với ông, lên bàn cân.
– Người thứ nhất, là ngài Nguyễn Xuân Phúc. Ông này, thuộc dạng phổi bò. Vô lo – vô nghĩ. Quen thói nói ẩu – làm bừa, lại cậy thế Thủ tướng: Ông vô tư đọc thơ của người này trước công chúng và thoải mái gắn tác quyền cho người khác. Bị thiên hạ phản ứng, ông cũng chẳng thèm nhếch mép cười trừ. Nói gì đến chuyện, ngỏ lời xin lỗi. Ai cũng bảo, ông dễ tính. Cho nên, nói trước – quên sau. Dễ có đến dư chục tỉnh, được ông choàng cho cái ách “đầu tàu” và cũng có đến chừng ấy ngành, được ông gắn cho nó, cái chức năng “đầu kéo”. Còn Việt Nam, ông hằng mong, nó sẽ trở thành cái rốn của Vũ trụ. Kể từ lúc cầm quyền, cái Chính phủ “kiến tạo” của ông ta, chẳng hề có bất cứ “một bước đột phá” nào, gọi là đáng kể. Quanh đi – quẩn lại, vẫn cứ sẵn nong – sẵn nia của người tiền nhiệm và cứ thế mà làm. Dân chúng, đã ngấy đến tận cổ, về cái “nề nếp” này rồi.
Bà vợ của ông, cũng thuộc hạng “rách giời rơi xuống”. Trong một lần bám càng chồng, để đến thăm nước Đức, người ta có mời 2 vợ chồng đi nghe nhạc. Đến nhạc hội, bà băm bổ đi trước chồng. Có lẽ, muốn khoe với thiên hạ, cái vẻ trẻ trung và cái sức khỏe vô địch của mình. Không những thế, khi dừng lại để đợi anh Hai lúa, bà còn ngoái lại và âu yếm nhìn chàng, với ánh mắt hình viên đạn. Tệ hơn nữa, người ta còn thấy bà lẩm bẩm và lủng bủng cái gì đó, ở trong mồm. “Lạy Thánh mớ bái”. Mong ngài phù hộ – độ trì, để cái lời đó, không phải là câu chửi. Bởi dân tộc Việt chúng con, chưa đến mức, phải chịu đựng những kiếp nạn: đội những kẻ như thế, lên đầu.
Ông này, đã tự loại mình. Khỏi lo.
– Người thứ 2, là bà “đầm thép” Nguyễn Thị Kim Ngân. Vẻ ngoài của bà này, chuẩn. Aerobic, chắc tập nhiều. Cho nên, bà không sở hữu cái thân thể “thon thon hình vại – thoai thoải hình chum” như, Tòng Phóng. Dĩ nhiên, càng không có cái chuyện: đem cân hơi, kim đã chỉ đến con số 100 rồi, mà thấy vẫn còn hơi tươi. Đã hơn sáu chục cái xuân xanh, nhưng xem ra, bà vẫn còn cốm lắm. Tuy vậy, cái hình dong đẹp đẽ ấy, chẳng ăn nhập tí quái nào với cái tính cách của bà.
Bà đã từng nỏ mồm, chê những người đấu tranh cho một nền Dân chủ thực sự ở Việt Nam: “Bảo vệ hòa bình không phải hô hào cho thật to, kích động thế này thế khác là có được chủ quyền, không có đâu. Một số tổ chức, cá nhân lên tiếng hô hào thế này thế nọ nhưng những người đó, tổ chức đó làm gì cho đất nước? Chưa làm gì cả, chỉ có nói, kích động các phần tử để làm rối tình hình”. Nếu còn chút liêm sỉ, chắc bà ta đã phải tự sờ tay lên gáy, mà tự vấn Lương tâm: “Nguyễn Thị Kim Ngân ta, đã làm được cái trò trống gì cho Dân – cho Nước và ngay cả cho cái Đảng đểu của ta?”. Xin thưa, giữa thanh thiên – bạch nhật và trước ống kính giám sát của giới truyền thông: Bà đã chẳng ngần ngại, để thể hiện cái chuyện ăn chơi – nhảy múa. Trong khi, thần dân của bà, đang đắm chìm và đang chết chùm, trong lũ lụt. Ngay cả khi, Đất nước và Nhân dân, đang bị lún sâu vào trong cái bóng đêm dài bất tận của Formosa, thần dân của bà mong chờ mãi, cũng chẳng thấy bà nói được một câu. Cho dù đó chỉ là lời đầu môi – chót lưỡi. Chủ quyền của Quốc gia bị xâm phạm, thần dân cũng thấy rõ: Bà Chủ tịch Quốc hội của họ, vô tiếng – tàng hình – cấm khẩu và lặn một hơi, đếch có thấy sủi tăm.
Là đảng viên và quan trọng hơn, bà lại là lãnh đạo cao cấp. Cho nên, Đảng đã giáo dục và dạy dỗ cho bà, vô cùng kĩ lưỡng. Lúc gặp cừu thù Obama, bà cầm cả cái xô cám, hắt ào qua trước mặt hắn. Obama, chết lặng và chỉ còn biết nhún vai, để tỏ lòng khâm phục. Bởi ông biết, việc ấy, ngay cả những bà nông dân chân đất – mắt toét của nước Việt, cũng không dám làm trước mặt khách. Bà ta làm thế, chắc để tỏ rõ lập trường của mình: Biển Đông, chưa trọn vẹn về tay ông bạn vàng, không bao giờ, bà chấp nhận cái chuyện, biến thù thành bạn. Kẻ thối mồm nào chê bà thô bỉ, xin hãy coi lại cái clip “Chủ tịch Quốc hội Nguyễn Thị Kim Ngân dự Lễ tưởng niệm lãnh tụ Cuba Fidel Castro”. Đứng trước di ảnh của ông ta, sao mà thấy: bà Ngân nhẹ nhàng – duyên dáng và đáng yêu đến thế. Chẳng bù cho những lúc, chắp 2 tay vào cái bọng đái và đứng ngồi ngả ngốn, trước thần dân của nước Việt.
Với những phẩm chất vô cùng tốt đẹp như thế, thang bắc lên cái ghế Tổng Bí thư của bà Ngân, đã gãy và cái chuyện: Bà ta có thể đặt được cái mông xinh xinh của mình lên đó, còn khó hơn cả hái sao trên trời.
– Người thứ 3, là đệ tử ruột của ông Tổng. Người đó, là Đinh Thế Huynh.
Ông này, chưa kinh qua, cho dù chỉ 1 ngày, để làm kinh tế. Nói chuyện cơm – áo – gạo – tiền với ông ta, quá bằng nói tiếng Việt với bọn thổ dân da đỏ. Đi bộ đội, thì có. Chứ cầm quân, chửa thấy ai nói đến bao giờ. Cả đời, ông chỉ dùng cái lưỡi, để tiến thân. May mà, ông sinh ra vào đúng cái lúc, “sâu bọ lên làm người”. Cho nên, đất dụng võ của ông ta, rộng thênh thang và thời cơ, để làm cái chuyện đó, nhiều vô thiên lủng. Công chúng, chắc chửa quên cái màn họp báo Quốc tế, ngay trước thềm Đại hội Đảng lần thứ XI. Lần ấy, có 1 tay phóng viên ngoại quốc hỏi móc Tô Huy Rứa, về cái chuyện mở rộng đa nguyên và Dân chủ. Rứa ớ ra, chưa kịp trả lời, họ Đinh ngồi bên cạnh, đã hấp tấp nói leo: “Việt Nam không có nhu cầu đa nguyên đa đảng và dứt khoát không đa nguyên đa đảng”. Rứa thích cái lưỡi của Huynh lắm và kéo ông ta vào Bộ Chính trị.
Tuy là nhà văn – nhà báo, nhưng cả đời, ông ta chẳng có tác phẩm nào cho ra hồn. Văn chương mà Huynh viết ra, rặt một thứ văn chương minh họa cho chủ trương và đường lối của Đảng. Ngoài ra, ông thừa thông minh, để không làm thơ. Bởi ông biết, thơ con cóc, ma nó ngó.
Những người xung quanh ông, kể rằng: Ông rất yêu bản thân mình. Yêu đến mức, ngay cả giun trong bụng mình, cũng được thoải mái bơi trong rượu và để tránh cho phổi của mình khỏi bị mối xông – mọt cắn, ông luôn hong nó, trong khói thuốc lá. Ông không thích tắm, để luôn giữ được “hương tự nhiên”… Chắc các bác ấy, nói đùa. Chứ làm sao một con người bê tha – bệ rạc như thế, lại có chí tiến thủ, để tấp tểnh mà trèo lên cái địa vị cao chót vót của Đảng CS Việt Nam.
Ễnh ương, chỉ được cái to mồm. Chứ thịt của nó, vừa ít lại vừa tanh. Tóm lại, chẳng có cái giá trị mẹ gì. Bởi thế, có muốn đôn tay này lên làm thủ lĩnh, mọi người, chắc cũng sẽ không nghe.
– Người cuối cùng, nhưng lại nặng kí nhất, đó là ngài Trần Đại Quang – đương kim Chủ tịch nước CHXHCN Việt Nam. Ông này, kín đáo và kín kẽ. Do đó, chưa để lại nhiều điều tiếng cho cái Đảng của ông ta. Nếu không muốn nói, là ngược lại. Hai tấm Huân chương Quân công hạng Nhất, mà Đảng CS trao cho ông vào những năm 2011 và 2015, đã nói lên điều đó. Không bẩy đổ được cây cổ thụ này, chỉ có cách “khăn gói quả mướp”, sang Tàu mà ở. Dân Việt, không dung lũ buôn Dân – bán Nước.
Muốn đốn gục Đại Quang, chỉ có cách, nhằm vào những yếu điểm của ông ta, mà phang. Trong con mắt của Tổng Trọng, ông này, chỉ có một điểm yếu duy nhất: Tuổi của ông ta, trong nhiều loại văn bằng, không thống nhất. Muốn loại ông ta, phải khoét sâu vào yếu điểm này. Từ cái bối cảnh đó, Thông báo số 13- TB/TW, đã được cho ra khỏi cái lò tôn của Trọng. Nó nhằm và chỉ nhằm duy nhất vào ông Chủ tịch nước. Thông báo này, xác quyết: “Tuổi của đảng viên, xác định theo tuổi khai trong hồ sơ lý lịch gốc”. Với cái thông báo này, sinh mạng Chính trị của Trần Đại Quang, coi như đã bị định đoạt và Cả Trọng, luôn dùng nó, để khống chế Đại Quang.
b- Diệt Đại Quang, không dễ và tầm như Trọng, không đủ sức. Do đó, giải pháp win – win (đôi bên cùng có lợi), chắc chắn, đã được đám lâu la, trình lên với chủ của chúng. Theo cái giải pháp này, Trọng sẽ ép Đại Quang phải vắng mặt tại Hội nghị Trung ương 6. Để ông ta, một mình – một chợ. Đồng thời, Trọng sẽ trấn an ông ta: “Chúng tôi cũng xin nói rõ, để đồng chí yên tâm: Chúng tôi làm như vậy, tuyệt đối, không phải để loại đồng chí ra và đưa Đinh Thế Huynh ngồi vào cái ghế thơm tho đó. Nếu đồng chí chưa yên tâm, chúng tôi sẽ bố trí cho Huynh và đồng chí đi nghỉ cùng một lượt, cho có bạn”. Thế là, Huynh trước – Quang sau, cả 2, lần lượt phải ngã bệnh.
Dư luận, tất đặt câu hỏi: Tại sao, Cả Trọng phải hấp tấp làm như vậy?
Số là, cái Hội nghị TW 6 này, sẽ nhóm họp vào cuối quí 3 – 2017 và “chủ yếu, bàn tới công tác nhân sự cho nửa nhiệm kỳ sau của Đại hội XII. Từ đó, sẽ dự kiến quy hoạch lần đầu nhân sự cho đại hội XIII”. Nói toẹt ra, là tống khứ Trọng về vườn và bầu Tổng Bí thư mới, cho cái nửa nhiệm kì sau. Sự vắng mặt của Quang, sẽ là cái cớ hết sức hoàn hảo, để Trọng và đám tay chân, có thể nhâng nháo nói một cách không chút ngượng mồm với Hội nghị:
Đứng về mặt nguyên tắc, trong Hội nghị lần này, chúng ta phải tìm ra người kế nhiệm cho đ/c Nguyễn Phú Trọng. Trong những người có thể thay thế, nổi lên rõ nhất, là đ/c Trần Đại Quang. Tuy vậy, thời gian qua, đ/c ấy không được khỏe, để có thể sẵn sàng đảm nhiệm cương vị Tổng Bí thư. Sự vắng mặt hôm nay của đ/c Quang, minh chứng cho điều đó. Thêm nữa, chúng ta cũng chưa hề có tiền lệ, về cái việc bầu ra kẻ đứng đầu, trong khi, anh ta vắng mặt. Các đồng chí còn lại, người thì thiếu năng lực – kẻ chưa đủ kinh nghiệm, còn những người khác, tầm nhìn không quá cái lỗ mũi. Vì vậy, Hội nghị sẽ phải tạm gác cái chuyện: bầu Tổng Bí thư mới, cho cái nửa nhiệm kì sau lại và thống nhất “trăm phần trăm” dâng lời thỉnh cầu, tới ông Tổng Trọng: mong đồng chí, đừng có vội về “vui thú điền viên” và “làm người tử tế”. Đồng chí, hãy ở lại, cho hết khóa. Có được sự dẫn dắt hết sức anh minh của đồng chí “Toàn Đảng – toàn Quân và toàn Dân” ta, mới mau chóng được “xuống hố cả nút”. À quên, được chóng lên thiên đường.
Theo cái kịch bản ấy, cuộc đảo chính ở cung đình, sẽ diễn ra một cách êm đẹp và không có bất cứ một giọt máu nào phải đổ ra. “Ổn định Chính trị, được giữ vững”. Đất nước, dẫu có tan hoang – Dân chúng, dẫu có phải sống ngắc ngoải, mặc kệ xác nhà chúng mày.
Phương án này, nếu thành công, “Chén rượu tước binh quyền”, không đáng giá một xu. Còn Triệu Khuông Dẫn, chẳng đáng mặt, để đi xách dép cho Nguyễn Phú Trọng.
Ngược lại, nếu ông Quang vẫn cứng đầu và nhất quyết không chịu để ai đó ép mình, cái viễn cảnh: Cả Trọng sẽ phải về vườn và ngày – đêm, phải đeo kính để giặt xiêm y cho bà vợ già, sẽ xảy ra trong một tương lai, hết sức gần. “Chúa chết, Vua cũng sẽ phải băng hà”. Ti tiện như ông Tổng, đời nào, lại muốn hưởng cái cảnh “thanh bình – vinh hoa – phú quý” đó, một mình. Thế nào, mà chẳng tìm cách san sẻ cái quả ngọt đó cho Quang đồng chí. Lúc đó, con bài Trịnh Xuân Thanh, sẽ được rề rà lôi ra khỏi đũng quần và sẽ được đặt lên mặt bàn:
– Đồng chí giải thích như thế nào, về cái chuyện, tay này đã bỏ trốn ngay trước mũi đồng chí? Cái sự bao che – cái sự thông đồng, chắc chẳng phải diễn ra có mỗi lần này? Con số 13, chắc là hết sức đen đủi. Cho nên, đồng chí đã cho cái Thông báo số 13 ấy vào sọt rác, từ lâu lắm rồi, phải không? Để ngày mai, tôi biểu Văn phòng mang xuống cho đ/c, một cái bản khác. Tiện thể, tôi cũng sai chúng, mang luôn xuống cho đ/c xem, Hồ sơ của vụ Phạm Quý Ngọ… Tôi dám chắc, đ/c chẳng ưng làm như thế đâu. Thôi thì, chúng ta hãy cùng nhau “sống chung với lũ”. Tôi sẽ làm hết khóa này và trước khi về quê với bà vợ già, tôi sẽ vô hiệu hóa cái Thông báo số 13 đó. Dọn đường, để đ/c tiếp thu cái ghế Tổng Bí thư, trong Đại hội sau.
Đến nước này, Đại Quang không theo, cũng chẳng được.
Và, chỉ có lý do đó, mới giải thích được sự vắng mặt một cách hết sức bất thường của ông Quang.
Luận điểm này, sẽ được tự động chứng minh. Nếu ngay sau Hội nghị TW 6, ông Chủ tịch Nước sẽ xuất hiện trở lại, với cái vẻ “hoành tráng hơn xưa”.
“Cái kim nào ở trong bọc, chẳng chóng thì chầy, rồi cũng phải lòi ra”. Cả Hội nghị TW 6, lẫn APEC 2017, đang lại rất gần. Độc giả, xin hãy rung đùi ngồi uống trà và chờ, để xem Cả Trọng diễn trò mèo . Trò hay, đang còn ở phía trước.
Kì sau: “Những tử huyệt của ông Tổng”.
© Copyright Tiếng Dân
_____
Nguyễn Tiến Dân
Tel: 0168 – 50 – 56 – 430
Địa chỉ: Vì tin vào cái lũ CS đê hèn, nên bị chúng lừa đảo, cướp sạch của cải. Bởi thế, mất nhà và trở thành dân du mục. Nay đây – mai đó, chưa có nơi ở cố định.
Không biết nhà nước cho các ông ăn học được bao nhiêu.Học nhiều lắm chữ rồi đâm ra soi mói,chê bai Đảng,chê bai nhà nước.Nhiều chữ sao không để yêu nước,yêu dân tộc,yêu nhân dân.Lắm chữ sao không cống hiến cho đất nước.Hay chung quy lại cũng đòi lợi ích cho mình.Một người chí thức phải biết yêu nước,thử hỏi làm được gì cho đất nước mà nói bớ vẩn.Không biết hổ thện.Không đem sức mình ra đóng góp cho đất nước lại còn chê bai.
Gửi bạn Văn Đàn:
-Việt nam là nước sản xuất dầu mỏ. Nhưng toàn bộ số tiền thu được từ nguồn bán dầu ấy, Đảng CS giữ hết, để chia cho nhau. Dân Việt nam, được hưởng cái gì? Không chia cho dân, thì đã đành. Chúng còn táng tận lương tâm, để xiết cổ dân thêm một lần nữa, thông qua việc bán xăng dầu với cái giá trên trời. Người dân, sao cam chịu mãi được.
-Đảng CS quên dân và họ chỉ nghĩ đến mình. Từ xưa đến nay, họ luôn áp đặt “ý Đảng” lên “lòng Dân”. Dân với họ, khắc nhau như nước với lửa. Không bao giờ có chuyện: Dân “đồng lòng” để cho Đảng đè đầu – cưỡi cổ và bóc lột họ đến tận xương – tận tủy mãi đâu, bạn ạ.
-Bao nhiêu người con ưu tú của Đất Việt (trong đó, đầy rẫy những đảng viên CS đã phản tỉnh), đã hiến kế hay, để xây dựng Đất nước: Hãy bỏ cái vật cản lớn nhất trên con đường phát triển của Dân tộc. Đó là, điều 4 của Hiến pháp. Còn cái điều 4 dở hơi này, thì không bao giờ có chuyện hòa hợp và hòa giải Dân tộc. Không có hòa hợp và hòa giải: nhân tâm li tán – của cải không tụ – người hiền bỏ đi. Đất nước, sao có thể cất cánh, để “sánh vai với các cường quốc năm Châu” được. Kế dẫu hay – mẹo dẫu hiểm, cũng đâu có chỗ để mà dùng.
-Chắc bạn biết chuyện ông Giáp “hiến kế”: không khai thác Bô xít ở Tây nguyên. Vì những thảm họa mà nó sẽ gây ra cho Môi rường – Dân sinh – Kinh tế – Văn hóa – An ninh – Quốc phòng… Chắc không cần phải nhắc lại với ban: Đảng CS, đã nghe lời “hiến kế” ấy được đến đâu. Công thần của chế độ còn vậy. Dân đen, nói làm chi.
-Tỉnh lại đi, bạn ơi.
Chửi nhau lắm cũng tốn giấy mực thôi, nếu giỏi thì chung sức, đồng lòng hiến kế xây dựng đất nước, chứ cứ nói bừa mà làm gì.
tác giả có kiến thức sâu rộng qua các bài viết mà tôi được đọc. về nhận định nầy tôi thấy khá hợp lý. có lẽ vì vậy mà tổng chẳng ngại mất lòng với thủ lĩnh châu Âu.