Điều gì có thể ngăn chặn hành vi ngang ngược của Bắc Kinh trên vùng EEZ của VN?

Trương Nhân Tuấn

6-10-2019

VN và các nước ASEAN chủ trương giải quyết các tranh chấp bằng “phương tiện hòa bình”. Nội bộ các nước ASEAN có cơ chế giải quyết các tranh chấp, gọi là “ADSM – ASEAN Dispute Settlement Mechanism”. Nếu ta đọc “Nghị định thư” tháng 12-2016, Cơ chế đặc biệt áp dụng cho các tranh chấp về “thương mại”.

Những tranh chấp khác, ngoài thương mại, như tranh chấp về biên giới, về chủ quyền lãnh thổ, về việc phân định ranh giới trên đất liền, trên biển… hầu hết các quốc gia thuộc ASEAN lựa chọn tòa Công lý quốc tế (ICJ).

Các quốc gia Thái lan, Campuchia, Singapour, Indonesia, Mã lai… là quốc gia thành viên, nhìn nhận thẩm quyền của Tòa ICJ.

Campuchia và Thái lan hai lần nhờ Tòa ICJ phân xử về chủ quyền ngôi đền Preah Vihear (và vùng đất chung quanh). Indonesia và Mã lai cũng đã nhờ Tòa ICJ giải quyết tranh chấp chủ quyền các đảo Pulau Legitan và Pulau Sipadan. Trong khi Mã lai và Singapour cũng nhiều lần nhờ Tòa ICJ giải quyết chủ quyền các đảo Pedra Branca (và các vấn đề liên quan)…

Các quốc gia như Myanmar lựa chọn Tòa án quốc tế về luật biển (ITLOS) để giải quyết việc phân định ranh giới biển với Bangladesh. Phi thì lựa chọn Tòa Trọng tài thường trực (PCA) với cơ chế “thủ tục bắt buộc” của UNCLOS để khiếu nại TQ về việc “giải thích và cách áp dụng luật biển”…

Từ khi các bãi đá chìm nổi thuộc TS mà TQ chiếm của VN năm 1988 được xây dựng thành những căn cứ quân sự năm 2016, TQ thường xuyên, và liên tục nhiều tháng trong mỗi năm, có những hành vi quấy nhiễu vùng biển EEZ của VN, Phi, Mã lai… bằng các phương tiện (hầu như) quân sự được khéo léo ngụy trang dưới hình thức “dân quân” hay các tàu hải cảnh…

Tàu bè hải cảnh và dân quân TQ nhờ các đảo nhân tạo Đá Chữ thập, đá Subi, đá Gạc ma…, lấy các nơi đây làm căn cứ xuất phát cũng như hậu trạm cho nhân sự nghỉ ngơi và tu bổ tàu bè…

Hành vi gây hấn thường xuyên của TQ vì vậy gắn liền với sự hiện hữu các căn cứ quân sự.

Nếu ta so sánh ASEAN với Hiệp hội các quốc gia Châu Mỹ (thành lập năm 1948), cơ chế giải quyết tranh chấp của hiệp hội này là Tòa Công lý Quốc tế (ICJ). Tất cả những tranh chấp ở đây đều lấy Tòa Công lý quốc tế làm cơ chế giải quyết.

VN (và các quốc gia ASEAN) đã bỏ lỡ một cơ hội sử dụng luật pháp quốc tế để ngăn chặn TQ trong việc xây dựng đảo cũng như quân sự hóa các đảo.

Theo tôi, VN sẽ dễ dàng bảo vệ lợi ích của mình, trước hết củng cố cơ chế giải quyết tranh chấp trong nội bộ các nước ASEAN, tương tự hiệp hội các quốc gia Châu Mỹ: Sử dụng Tòa Công lý quốc tế làm cơ chế giải quyết tranh chấp liên quốc gia.

Và chỉ từ cơ chế giải quyết này VN và các nước ASEAN mới có cơ sở thương lượng với TQ về Bộ qui tắc Ứng xử trên Biển Đông (COC).

Nếu COC không có cơ chế giải quyết tranh chấp là một Tòa án quốc tế (như ICJ), thì cam kết này chỉ nhằm phục vụ cho lợi ích của TQ.

Bình Luận từ Facebook

1 BÌNH LUẬN

  1. Để trả lời câu hỏi “Điều gì có thể ngăn chặn hành vi ngang ngược của Bắc Kinh trên vùng EEZ của VN?” không dễ, hay nói thẳng là không có điều gì có thể ngăn chặn hành vi ngang ngược của Bắc Kinh, kể cả kiện Trung Quốc ra tòa án quốc tế .

    Kiện TQ ra tòa án quốc tế có thể ngăn chặn mưu đồ chiếm toàn bộ biển Nam Trung Hoa của Trung Quốc không ? Chắc chắn là không . Kiện TQ có làm thế giới tư bẩn tới cứu Việt Nam không ? Câu trả lời, 1 lần nữa, cũng lại là “không” nốt . Vậy thì tác dụng của việc kiện TQ là gì ? Well, không là gì cả, ngoài vài vấn đề hoàn toàn không có lợi cho sự tồn tại của Đảng tớ nêu ra sau đây

    1-Thật sự mà nói, tư bẩn rất muốn VN kiện TQ. Đơn giản, đem nhau ra tòa có nghĩa “tình nghĩa đôi ta” coi như “anh đi đường anh, tui đường tui”. Ngay cả VN đối xử “cạn tào ráo máng” với TQ, tư bẩn cũng chưa xem đó là điều kiện cần để VN “được” xem là 1 thành viên ăn mày của chúng nó . VN cần phải làm nhiều hơn nữa, phải “cải cách chính trị” thành đa đảng, mở rộng -nói phớ ra là “toang hoác”- cửa ra cho tư tưởng, văn hóa & chính trị tư bẩn ồ ạt ùa vào … Nói thẳng ra, Việt Nam xã hội chủ nghĩa bi giờ phải trở thành giá chót cũng phải là như Việt Nam Cộng Hòa, như tụi /// ngày xưa . Có nghĩa đảng Cộng Sản phải tự treo cổ mình . Lúc đó, may ra tụi tư bẩn mới đưa các lực lượng quân sự của chúng vô làm cảnh .

    2-“Đại cục” coi như mất trắng . Đảng Cộng Sản phản bội di chúc của Bác Hồ sẽ dẫn thẳng tới diệt vong như tụi Việt Nam Cộng Hòa ngày xưa . Ông Nhị Lê khóc tức tưởi . Sẽ có 1 ngày, 1 cựu đảng viên Cộng sản đi qua chỗ ngày xưa là lăng Bác Hồ, chợt nhớ lời hát “Đôi khi cuộc tình ngỡ đã nhạt nhòa, bỗng trở về với xót xa”.

    Tuy vậy, tình hình không đến nỗi tuyệt vọng . Có vài điều kiện vốn đã cần & đủ cho giải quyết tình trạng này . Đầu tiên & tiên quyết là lời khuyên của Nguyễn Quang Dy, có nghĩa toàn Đảng toàn dân phải “thay đổi tư duy”. Thay vì xem sự có mặt của Trung Quốc ở biển Nam Trung Hoa là “thảm họa đen”, ta nên nhìn sự kiện như 1 “thời cơ vàng”. Điều thứ nhì also come as natural cho dân tộc tính của công dân xã hội chủ nghĩa, đó là “sống chung với lũ”.

    Gộp cả 2 lại, cách giải quyết hiện trạng này chính là 2 đảng sáp nhập . Sau khi 2 đảng sáp nhập, sự có mặt của Trung Quốc ở biển Nam Trung Hoa không còn là 1 sự đe dọa, mà chính là để bảo vệ biển trời của Tổ quốc xã hội chủ nghĩa . Ngư dân giao chỉ lúc đó sẽ trở thành công dân xã hội chủ nghĩa thực thụ, hải quân Trung Quốc có nhiệm vụ phải bảo vệ . Rõ ràng hải quân & ngư dân lúc đó sẽ hợp tác bảo vệ biển trời, không có tình trạng hải quân kiên định bám bờ như hiện nay . Biển đảo lại trở thành của “ta”, đúng như ô Lê Đức Thọ đã từng tiên đoán, sau khi xây dựng cơ sở vật chất, các đảo đã được Trung Quốc giải phóng ngày xưa lại trở thành của “mình”, hay đúng hơn, của “chúng mình”.

    Lấy lại lời kêu gọi của ô Nguyễn Trung, toàn dân & toàn quân phải đoàn kết ủng hộ Đảng Cộng Sản . Chỉ có như vậy -2 đảng sáp nhập, & toàn quốc đoàn kết với Đảng-, Tổ quốc xã hội chủ nghĩa mới có thể trở thành hùng mạnh, có thể đương đầu với những dã tâm của bọn tư bẩn xâm lược, bọn thế lực thù địch, diễn biến hòa bình thui .

    Chỉ có 2 đảng sáp nhập, nhận định của Lê Học Lãnh Vân về the end của tranh chấp “Quốc-Cộng” mới trở thành sự thật . Phản bội lại di chúc của Bác Hồ, biến mình thành 1 thứ Việt Nam Cộng Hòa chính là khơi lại tranh chấp “Quốc-Cộng” đã xé nát đất nước 1 thời .

Comments are closed.