‘Chúng ta không thể mất biển, mất đảo được’

LTS: Bài viết của đại sứ Nguyễn Trường Giang đăng trên VietNamNet hôm nay, thể hiện quan điểm cứng rắn, giọng văn hùng hồn, đanh thép của một quan chức chính phủ. Bài viết xác định kẻ thù xâm lược, tuy nhiên, toàn bộ bài viết, ông đã không hề gọi tên kẻ thù.

Đại sứ Giang cho rằng, đây là thời điểm quan trọng trong lịch sử. Ông giải thích: “Tại sao nó là thời điểm quan trọng trong lịch sử? Vì thời điểm này quyết định biển mất hay biển còn, nước mất hay nước còn. Thời điểm này quyết định chúng ta sẽ là quốc gia yếu ớt hay là quốc gia bản lĩnh, hùng cường“.

Và ông tiếp tục đặt câu hỏi: “Vậy người Việt Nam có lựa chọn như thế nào? Chúng ta có lựa chọn phải xin phép họ để đến tiếp tế cho các chiến sỹ của chúng ta trên đảo hay không? Chúng ta có chấp nhận không? Chúng ta có chấp nhận chúng ta là một dân tộc hèn yếu hay không? Chúng ta có chấp nhận chúng ta mất phẩm giá quốc gia hay không? Lúc này là lúc lựa chọn“.

_____

VietNamNet

Nguyễn Trường Giang

5-8-2019

Đại sứ Nguyễn Trường Giang: ‘Chúng ta không thể mất biển, mất đảo được’. Ảnh: VNN

Tôi cho rằng, chúng ta không thể nào đánh mất biển được. Tôi đã nói điều này 10 năm nay rồi. Chúng ta không có lý do gì đánh mất biển, mất đảo.

Đại sứ Nguyễn Trường Giang, người đã dành hơn 10 năm nghiên cứu về tình hình biển, đảo, chia sẻ những suy nghĩ của mình về những diễn biến quanh Bãi Tư Chính. Tuần Việt Nam xin trân trọng giới thiệu.

Hiện nay chúng ta đang đứng ở thời điểm lịch sử vô cùng quan trọng của dân tộc. Vì sao? Vì chúng ta đang đối mặt với một cuộc xâm lược căn cứ theo các tiêu chí, định nghĩa của Liên Hiệp Quốc mà Đại hội đồng Liên Hiệp quốc thông qua năm 1974. Chúng ta phải kết luận rằng, chúng ta đang đối mặt với một cuộc xâm lược trên biển lớn nhất trong lịch sử nhân loại (trên đất liền thì có nhiều cuộc xâm lược lớn hơn).

Luận điểm này chúng ta phải ghi nhớ. Những gì đang diễn ra quanh Bãi Tư Chính chứng minh quá rõ ràng điều đó. Tại sao nó là thời điểm quan trọng trong lịch sử? Vì thời điểm này quyết định biển mất hay biển còn, nước mất hay nước còn. Thời điểm này quyết định chúng ta sẽ là quốc gia yếu ớt hay là quốc gia bản lĩnh, hùng cường.

Những diễn biến quanh Bãi Tư Chính là thời khắc rất quan trọng trong cuộc chiến đấu bảo vệ chủ quyền của chúng ta. Tôi cho rằng đây là cuộc chiến chiến lược, giống như Điện Biên Phủ năm 1954, như trận Điện Biên Phủ trên không năm 1972. Nó quyết định bước ngoặt trong cuộc đấu tranh trên biển của chúng ta. Nó có tính chất hết sức chiến lược, kết quả của nó sẽ quyết định tương lai của dân tộc Việt Nam.

Chúng ta đang đứng trước một lựa chọn rất khốc liệt. Có một vài người cho rằng: trời ơi, chúng ta làm sao có đủ tiềm lực để giữ được biển đảo; chúng ta phải duy trì hòa bình, ổn định vì có hòa bình, ổn định mới có thể phát triển. Hôm nọ tôi kinh ngạc xem một clip nói rằng, chúng ta không có đủ tiềm năng để chiến đấu, rằng nếu có mất một ít biển đảo thì cũng không tác động lớn đến chính trị, kinh tế, xã hội của Việt Nam. Tôi thật sự kinh ngạc khi nghe có người cho rằng, họ mạnh ta yếu, ta chống giữ thế nào; rằng mấy hòn đảo xa xôi ngoài kia làm sao mà ta phải chiến đấu, bảo vệ đến cùng vì như thế có thể dẫn đến chiến tranh, làm sao có hòa bình, ổn định.

Xin thưa, nếu nước không còn, nếu biển không còn, còn đâu là hòa bình, còn đâu là ổn định. Đó là chân lý đơn giản.

Trong thời điểm lịch sử này, là chúng ta phải đối diện với sự lựa chọn: chúng ta có để mất Bãi Tư Chính hay không? Liệu có một Scarborough 2012 hay không? Chính hôm nay, chúng ta phải quyết định.

Qua vụ Bãi Tư Chính này, chúng ta nhận rõ hơn dã tâm của họ quyết tâm biến Biển Đông thành ao nhà của mình.

Vậy người Việt Nam có lựa chọn như thế nào? Chúng ta có lựa chọn phải xin phép họ để đến tiếp tế cho các chiến sỹ của chúng ta trên đảo hay không? Chúng ta có chấp nhận không? Chúng ta có chấp nhận chúng ta là một dân tộc hèn yếu hay không? Chúng ta có chấp nhận chúng ta mất phẩm giá quốc gia hay không? Lúc này là lúc lựa chọn.

Tôi cho rằng, tuyệt đại đa số người Việt Nam lựa chọn phải giữ được biển, phải giữ được nước. Chúng ta phải lựa chọn xây dựng được đất nước Việt Nam hùng cường và thịnh vượng để không một quốc gia, dù hùng mạnh đến đâu, có thể bắt nạt chúng ta, có thể xúc phạm phẩm giá quốc gia của chúng ta, có thể xâm phạm chủ quyền và toàn vẹn lãnh thổ của chúng ta, có thể xâm phạm vùng biển của chúng ta!

Trên thế giới này, có 10 quốc gia mà không một ai có thể và dám xúc phạm đến họ; Việt Nam chúng ta nằm trong số đó. Nhưng phẩm giá quốc gia đang bị thách thức, làm sao chúng ta có thể chấp nhận ở ngay trên vùng biển của chúng ta mà lực lượng chấp pháp của chúng ta bị xua đuổi?!

Chúng ta phải giữ bằng được Bãi Tư Chính!

Thứ nhất là nhận diện về Bãi Tư Chính. Nếu chúng ta không nhận diện đây là cuộc xâm lược, thì có người sẵn sàng nói, chã nhẽ vì nó mà chiến tranh. Nhận thức là rất quan trọng.

Thứ hai là lý trí. Lúc này là lúc họ áp dụng chiến thuật dưới mức chiến tranh triệt để, đặc biệt khi họ đang trải qua cuộc chiến tranh thương mại. Nếu họ bắn một phát súng, chắc chắn họ sẽ dẫn đến cuộc suy vong. Giấc mộng của họ chắc chắn sẽ bị chôn vùi dưới đáy biển này. Không chỉ các nước trong khu vực, rất nhiều nước khác đang chờ đợi cơ hội này để đánh con hổ đang trỗi dậy sụp xuống. Rất nhiều quốc gia đang chờ đợi thời điểm đó. Vì thế, chúng ta phải đủ mạnh mẽ, đủ tỉnh táo. Họ sử dụng chính sách dưới ngưỡng chiến tranh, sử dụng chiến thuật vùng xám, gần miệng hố chiến tranh để mọi người sợ hãi. Tuy nhiên, sẽ có xung đột, va chạm dữ dội. Đó là cuộc đấu tâm lý. Nếu chúng ta chuẩn bị cho chiến tranh, chúng ta sẽ có hòa bình. Đó là binh pháp Tôn Tử.

Có thể có người nói, nhận xét của tôi có chút cực đoan. Tôi nói, niềm tin là cực kỳ quan trọng. Nếu chúng ta tin rằng, chúng ta giữ được biển, giữ được Bãi Tư Chính, chúng ta sẽ giữ được. Niềm tin là vô cùng quan trọng, là cơ sở giúp chúng ta có đủ sức mạnh để giữ biển đảo.

Mà biển là của mình, đảo là của mình, chúng ta không có sức mạnh nào cũng giữ được. Có nhiều người đang nhầm lẫn về thời đại chúng ta đang sống. Thời đại này khác các thời kỳ trung cổ. Làm sao cứ so sánh họ mạnh, ta yếu. Xin lỗi, đó là sự so sánh ngu xuẩn. Tôi xin thưa, đây không phải là thời kỳ trung cổ. Thời đại của chúng ta đang sống là thời đại của thế kỷ 21; trật tự an ninh đã được xác lập sau Chiến tranh Thế giới Thứ hai vẫn đang tồn tại; hệ thống luật pháp quốc tế vẫn đang tồn tại; 99% cam kết quốc tế vẫn đang được thực hiện nghiêm chỉnh.

Đúng là ngày nay, các nước vẫn sử dụng vũ lực, nhưng phải có cớ mới sử dụng vũ lực được. Cái cớ của họ là gì? Bãi Tư Chính là của họ? Chúng ta là kẻ cướp biển, cướp đảo của họ? Họ chứng minh được việc này thì họ mới có thể bắn. Nhưng làm sao họ chứng minh được! Họ không thể chứng minh được!

Tôi cho rằng, trong bất kỳ tình huống nào chúng ta cũng ngăn được các dàn khoan của họ vào vùng biển của chúng ta. Lý do là chưa một quốc gia nào trên thế giới này làm được việc đó. Nếu làm được thì người Mỹ, người Nhật đã chiếm sạch biển của thế giới rồi. Không một ai có thể dùng vũ lực để chiếm biển cả.

Tôi cho rằng, chúng ta không thể nào đánh mất biển được. Tôi đã nói điều này 10 ăm nay rồi. Chúng ta không có lý do gì đánh mất biển, mất đảo.

Chúng ta có đầy đủ cơ sở pháp lý khách quan, thuyết phục để bác bỏ chủ quyền của họ ở Hoàng Sa, Trường Sa, đường lưỡi bò. Đây là công cụ vô cùng quan trọng, là niềm tin quan trọng. Nhất định chúng ta giữ được.

Câu chuyện lòng dân là cực kỳ quan trọng. Nếu Biển Đông nằm trong trái tim của mỗi người Việt Nam, Biển Đông không bao giờ mất được. Nếu chúng ta dửng dưng, vô cảm, không quan tâm đến biển thì khả năng giữ là khó. Lòng dân quyết định tất cả. Chúng ta phải có được đoàn kết dân tộc, 96 triệu người như một, chúng ta sẽ giữ được biển bảo.

Tuy nhiên, chúng ta phải chuẩn bị những phương án cần thiết nhất, không chỉ đơn giản là gửi công hàm hay tiếp xúc… Sức mạnh của chúng ta lớn lắm, danh tiếng của Quân đội Nhân dân Việt Nam lớn tương đương 50 sư đoàn được trang bị hiện đại nhất. Nhiều nhà ngoại giao ở Liên Hiệp Quốc đã nói với tôi như vậy, họ kính nể Việt Nam.

Tuy nhiên, truyền thông của chúng ta về vụ việc này còn hơi khiêm tốn. Cần tuyên truyền rộng rãi hơn nữa để thấy, nếu họ đưa một chân sói vào được vùng biển của chúng ta, họ sẽ đưa tiếp chân sói thứ hai, chân sói thứ ba… từ đó chúng ta sẽ mất khu vực phòng ngự chiến lược trong vùng biển của chúng ta.

Cuối cùng, thái độ nhân nhượng là không ăn thua, giữ đại cục không ăn thua. Chúng ta từng nhũn nhặn, nhân nhượng nhưng không có tác dụng, dẫn đến những diễn biến quanh Bãi Tư Chính ngày nay. Chúng ta phải có lòng tin, sự quyết tâm vì bất kỳ sự nhân nhượng nào sẽ không dẫn đến hòa bình.

Tư Giang lược ghi

Bình Luận từ Facebook

9 BÌNH LUẬN

  1. Đúng là hô khẩu hiệu mà cũng khí phách được ư ? Chỉ là “nói một đằng làm
    một nẻo” để diễn cho ra vẻ ta đây cũng biết… bảo vệ chủ quyền !
    Đã mất hoàn toàn Hoàng Sa còn Trường Sa có đến 7 địa điểm đã bị giặc Tàu
    cộng chiếm cứ,nhất là Biển Đông đang bị chúng khống chế,không cho đánh
    cá và khai thác dầu khí mà hô hào không để mất Biển Đảo là sao ?
    Vấn đề hiện nay là phải tìm mọi cách vận động quốc tế áp lực để chúng không
    thể tiếp tục nghênh ngang coi Biển Đông là ao nhà của chúng !

  2. -Theo thông báo của Cục Hải sự Hải Nam, quân đội Trung Quốc sẽ tổ chức hai cuộc tập trận trái phép tại quần đảo Hoàng Sa của Việt Nam trong hai ngày. Cuộc tập trận thứ nhất diễn ra trong khung giờ 9h30-11h30 và 15h-18h ngày 06/8/2019. Cuộc tập trận thứ hai diễn ra từ 15h tới 17h ngày 07/8/2019. Vậy là người “đồng chí bạn” thân thiết “16 chữ vàng” và “4 tốt” đã đưa tàu quân sự vào Biển Đông bắn kiểm tra thử súng trước, để khi giao chiến với “đồng chí mình” thì súng bắn chính xác, ko bị kẹt đạn rồi. “đồng chí bạn” lấy lý do tập trận để đưa tàu quân sự áp sát Bãi tư Chính của “đồng chí mình”. Tình hình Bãi Tư Chính căng thẳng lên cao là “đồng chí bạn” điều tàu quân sự gần đó vào hổ trợ tàu hải cảnh, tàu dân quân TQ cướp Bãi Tư Chính ngay lập tức.
    -Bác Nguyễn Trường Giang nói: “Tôi cho rằng, chúng ta không thể nào đánh mất biển được. Tôi đã nói điều này 10 năm nay rồi. Chúng ta không có lý do gì đánh mất biển, mất đảo”. Vậy tình hình quân đội Trung Quốc tập trận xử lý sao đấy bác Nguyễn Trường Giang? VN có nên gửi công hàm cho 03 bên: TQ, Hội đồng Bảo an LHQ, Đại Hội Đồng LHQ để tố cáo “đồng chí bạn” đang quân sự hóa tình hình Biển Đông. VN ko tố cáo, các nc xem tập trận là bình thường, VN mất Bãi Tư Chính thì các nc chỉ bảo rằng: “Sao lúc đó mày ko nói, giờ sự việc xong rồi, bắt tao xử sao đây?”. Khi TQ đã quản lý trọn vùng “Đường lưỡi bò” là quản lý luôn vùng đặc quyền kinh tế 200 hải lý của “Đường lưỡi bò” cũng chính là vùng đặc quyền kinh tế 200 hải lý và thềm lục địa của Việt Nam. Lúc đó, bác Nguyễn Trường Giang ngồi ghế bố trên bãi biển Vũng Tàu ngắm biển chửi đổng: “Tôi đã nói điều này 20 năm nay rồi” (lúc này đã thêm 10 năm thành 10+10=20 năm). Bác Nguyễn Trường Giang mà bước xuống biển là dân quân TQ chặt giò liền, cháu dặn bác trước đấy nhé.

    P/s: Xin dc phép trích dẫn vài dòng trong 01 số bài viết để tìm câu trả lời cho câu nói của bác Nguyễn Trường Giang: “Nếu chúng ta dửng dưng, vô cảm, không quan tâm đến biển thì khả năng giữ là khó. Lòng dân quyết định tất cả”. Mong tác giả các bài viết thông cảm.
    -Bài viết “Biển Đông: Phép thử ý đảng lòng dân” của bác Nguyễn Anh Tuấn:
    *“Các ông bà lâu nay đòi độc quyền yêu nước – ‘để Đảng và Nhà nước lo’, vậy nên nếu mất biển mất đảo thì các ông bà phải chịu hoàn toàn trách nhiệm trước quốc dân và lịch sử, chứ không có cái gọi là trách nhiệm chung của toàn Đảng, toàn dân nữa”
    *“càng ngày người dân càng nhận rõ rằng đổ xương máu dưới lời hiệu triệu ấy để bảo vệ chủ quyền lãnh thổ, nếu có thành công đi chăng nữa, quốc gia vẫn chỉ là tài sản riêng của một nhóm nhỏ người mà chẳng có phần nào của mình trong đó”
    -Bài viết “Đã có đảng và nhà nước lo rồi…” của bác Trương Nhân Tuấn:
    *“Nghĩ cũng phải. Đảng khai thác hay TQ khai thác các mỏ dầu khí trên thềm lục địa của VN, kết quả cũng đâu có khác chi nhiều? Từ 1975 đến nay, các mỏ dầu khí ngoài khơi Vũng Tàu đã đem lại cho đảng bao nhiêu tiền? Nếu không hàng ngàn tỉ thì cũng vài trăm tỉ đô la. Số tiền này về đâu? Dân miền Nam đến nay đa số các làng quê vẫn không có nước ngọt (nước máy) để uống. Cầu cống vẫn còn là những chiếc cầu khỉ.”
    *“Miền Nam, miệt ĐBSCL còn mệnh danh là “vùng trũng giáo dục”. Gọi dân ở đây là “dân ngu” cũng phải. Trai thì đi làm mướn. Gái thì đi làm vợ xứ Trung, xứ Đài… còn không thì lên Sài gòn làm đĩ, làm con ở… Còn vụ xây “đường cao tốc”, người ta chỉ thấy “trên giấy tờ” hàng vài chục năm nay”.
    -Bài viết: “Chúng đã cướp, đang cướp và sẽ còn cướp” của bác Đoàn Bảo Châu:
    *” Mấy chục năm đã qua từ năm 1975 nhưng người dân vẫn khổ cực, nếu biết ngày hôm nay thế này thì họ có cầm súng lao vào chiến tranh như thời ấy không?
    *” Dân mất đất bởi sự bất nghĩa tráo trở của chính quyền và doanh nghiệp bẩn, dân tộc mất biển đảo bởi kẻ thù đội lốt một thằng anh bất nghĩa và tráo trở”.
    *” Cướp ngoài biển, cướp trong đất liền, cướp sự tử tế, cướp kí ức đẹp đẽ, cướp tương lai trẻ em, cướp nụ cười người già, cướp hy vọng của đôi lứa. Cướp ở đâu cũng là cướp. Chúng đã cướp, đang cướp và sẽ cướp”.

  3. “Danh tiếng của Quân đội Nhân dân Việt Nam lớn tương đương 50 sư đoàn được trang bị hiện đại nhất.”
    (ngài Đại sứ đang đi theo con đường của bác Phúc nổ)
    Nếu mua danh hời 3 vạn từ Pháp Mỹ thì QĐND vn đã bán danh 3 xu cho Tàu ngay sau ngày 30/4/1975. QĐND vn giờ đây chỉ là tập hợp ô hợp nhất trong lịch sử.
    Ngài đang nói với ai? nếu nói với dân thì thừa mà nói với Đảng thì thiếu.

  4. Bài viết chỉ đề cập đến “họ” ở bãi Tư Chính mà không dám nói họ là ai.

  5. Kiện hay không kiện

    Năm mươi tám, mùng tư, tháng ̣ chín  (1)
    Trung Quốc ra quyết định biển đông
    Nhận quàng vùng biển mênh mông
    Thuộc về lãnh hải ở trong quyền mình

    Cả thế giới bất bình phản đối
    Chỉ có riêng Hà Nội êm ru
    Mười ngày sau chẳng chần chừ (2)
    Công Hàm ủng hộ Đảng đưa ra liền

    Ai ngờ mấy thập niên sau đấy
    Vùng biển khơi tìm thấy mỏ dầu
    Đảng ta len lén bàn nhau
    Nạp đơn khởi kiện bọn Tầu xin phân

    Văn bản vẫn rành rành còn đó
    Đảng ta cần xé bỏ ngay đi
    Công hàm bán nước hay gì
    Nói ra mắc cở khi đi hầu tòa

    (1) Thứ năm ngày 4 tháng 9, 1958
    (2) Chủ Nhật ngày 14 tháng 9, 1958

    5.8.2019
    Cử Hai

  6. Biển Đông không thể mất.
    Biển Đông vẫn còn đó.
    Chỉ có điều, biển Đông không còn của chúng ta.
    Ngư dân ta bị đâm, bị cướp, bị bắt, bị phạt vạ không được một sự can thiệp, giúp đỡ, hỗ trợ nào từ nhà cầm quyền.
    Cái “đại cục” to tổ bố đang chặn họng chúng.
    Chúng cần lắm sự yên ổn để ngồi họp đại hội với nhau.
    Ngư dân ta hãy dũng cảm giương cờ xông lên.
    Đã có hải quân ta phía sau làm điểm tựa.
    Đã có đảng ta, nhà nước ta ngồi trong hội trường mít tinh ủng hộ, ra công hàm phản đối.
    Đã có ánh mắt hình viên đạn của ngoại trưởng ta hướng về phía kẻ thù.
    Biển Đông không thể mất, đừng kêu nữa, không thì sẽ được nếm mùi dùi cui, còng số tám.

  7. – Ông đại sứ đặt câu hỏi “Chúng ta có chấp nhận chúng ta là một dân tộc hèn yếu hay không? Chúng ta có chấp nhận chúng ta mất phẩm giá quốc gia hay không? Lúc này là lúc lựa chọn“.

    Ông đại sứ này làm như không biết, dân tộc VN là dân tộc được Đảng luôn day dỗ “đã có Đảng và Nhà nước lo”, hãy cứ cúi đầu mà làm nô lệ!
    Dân tộc VN yếu hèn – đấy chính là mục tiêu của Đảng các ông, đảng cướp – cướp quyền làm chủ đất nước của nhân dân VN!
    Ông chỉ nói đến “phẩm gía quốc gia”, nhưng ông không thèm nói đến phẩm giá của người dân VN: đang bị Đảng của các ông lừa bịp, và chà đạp!

    Dù sao ông cũng biết lo xa cho Đảng, sáng xuốt hơn nhiều đồng đảng khác chỉ biết đớp mà không biết lo: “Hôm nọ tôi kinh ngạc xem một clip nói rằng, chúng ta không có đủ tiềm năng để chiến đấu, rằng nếu có mất một ít biển đảo thì cũng không tác động lớn đến chính trị, kinh tế, xã hội của Việt Nam”.
    Cứ “mất một ít biển đảo” đi, cứ bán nước đi, là sẽ có ngay “tác động lớn đến chính trị, kinh tế, xã hội VN” – là Đảng của các ông sẽ tiêu vong cùng với bè lũ cướp nước Trung Cộng!

  8. ông đại sứ há miệng mắc quai, không dám nói ai đang chiếm biển ai đang chiếm đảo ? Sợ kẻ thù quá vậy, hỡi ông đại sứ ? Ông về hỏi phép Tổng – Tịch Tọng xem sao ? Tổng – Tịch Tọng đang ở đâu mà im hơi lặng tiếng quá vậy, ông đại sứ ?

    Tọng quá nhiều quyền hành, lãnh đạo tuyệt đối, bây giờ Tổng -Tịch lặn mất tiêu nơi nào rồi ?

    Hải quân, cảnh sát biển có được phép bắn, được phép bắn trước không, ông tổng -tich Tọng ?

Comments are closed.