Xã luận: Đồng Tâm, dân chủ và những ông bà nghị

Luật khoa Tạp chí

Vi Yên

26-7-2017

Các đại biểu Quốc hội được cử tri Đồng Tâm bầu ra. Ảnh: Tổng hợp.

Quan sát vụ việc ở Đồng Tâm, có lẽ không ít người cảm thấy lạ kỳ khi chẳng thấy đâu bóng dáng của những ông bà nghị. Rốt cuộc thì, những người mà dân Đồng Tâm đã bầu lên từ đợt bầu cử năm ngoái, họ đã ở đâu và đã làm gì trong suốt ba tháng vừa qua?

Vào những ngày cuối tháng 4 khi vụ việc nóng lên, chỉ duy nhất ông nghị Nguyễn Văn Chiến có đến Đồng Tâm để gặp gỡ người dân. Trong khi đó, bà nghị Trần Thị Quốc Khánh chỉ phát biểu rằng “chúng tôi rất chia sẻ với những lo lắng, căng thẳng của người dân Đồng Tâm trong những ngày vừa qua”. Và việc của bà là chờ đợi: “chúng tôi sẵn sàng lắng nghe, chúng tôi cũng công khai cả số điện thoại để dân có thể gọi điện bất cứ lúc nào”.

Tệ hơn, bà nghị Nguyễn Thị Lan Lan còn không hề đưa ra lấy một lời phát biểu.

Trong buổi tiếp xúc cử tri, cả ba ông bà nghị cũng không đả động gì đến vụ việc ở Đồng Tâm. Khi được các phóng viên hỏi đến, bà nghị Khánh trả lời: “Việc ở bên xã Đồng Tâm, TP. Hà Nội đang tập trung chỉ đạo giải quyết, nếu như gắn vào cuộc tiếp xúc cử tri đây nữa thành ra nhiều mối”. Bà còn lý giải rằng, “nếu có nói, chúng tôi cũng không đề cập chi tiết được, bởi nó liên quan đến nhiều vấn đề hiện đang được TP.Hà Nội tích cực giải quyết”.

Trước sự im lặng dửng dưng và vô trách nhiệm ấy, chúng ta hẳn không khỏi thắc mắc rằng liệu họ có dám hành xử như thế nếu vụ việc Đồng Tâm xảy ra trong một nền dân chủ.

Dân chủ là gì

Để trả lời câu hỏi ấy, trước tiên chúng ta cần làm rõ dân chủ là gì, và những người đại diện đóng vai trò thế nào trong một nền dân chủ.

Có rất nhiều định nghĩa khác nhau về dân chủ. Một trong những định nghĩa phổ biến nhất là “chính quyền của dân, do dân, và vì dân” mà Abraham Lincoln đã dùng để mô tả nền dân chủ Mỹ trong Diễn văn Gettysburg. Định nghĩa này cũng thường được chính quyền Việt Nam sử dụng để mô tả chính mình. [1]

Tổng thống Mỹ Abraham Lincoln: “Một chính quyền của dân, do dân, và vì dân sẽ không bao giờ lụi tàn trên Trái Đất.” Ảnh: internet

Dù định nghĩa trên nghe như một thông điệp hùng hồn đầy ấn tượng, song nó lại rất mơ hồ bởi ta khó định nghĩa được thế nào là của dân, do dân, hay vì dân. Chính điều ấy khiến cho nó rất dễ bị lạm dụng trong các nền độc tài khoác áo dân chủ.

Do đó, chúng ta cần một định nghĩa thực tế và chặt chẽ hơn, và đây chính là điều mà nhà khoa học chính trị nổi tiếng người Mỹ Joseph Schumpeter đã hướng đến khi giải thích thế nào là một nền dân chủ. Theo ông, dân chủ là “một hệ thống trong đó người cai trị được lựa chọn thông qua các cuộc bầu cử cạnh tranh”, và các cuộc bầu cử này phải được tổ chức đều đặn với phương thức phổ thông đầu phiếu. [2]

Định nghĩa của Schumpeter chứa đựng thành tố quan trọng nhất mà một thể chế dân chủ phải có, ấy chính là các cuộc bầu cử cạnh tranh để lựa chọn giới lãnh đạo. Tuy còn nhiều thành tố khác gắn liền với dân chủ (như bảo vệ các quyền của người dân, tư pháp độc lập, tự do báo chí), song nếu thiếu vắng các cuộc bầu cử tự do, sòng phẳng và định kỳ thì chắc chắn ta không thể nào gọi đó là một thể chế dân chủ.

Như vậy, trong một nền dân chủ, giới lãnh đạo được bầu chọn thông qua các cuộc bầu cử tự do, các ứng cử viên được tham gia một cách sòng phẳng, và các cuộc bầu cử định kỳ sẽ diễn ra minh bạch mà không bị thao túng.

Trách nhiệm của người đại diện trong nền dân chủ

Sở dĩ thể chế dân chủ được ưa chuộng vì nó có nhiều ưu điểm. Theo như Robert Dahl, giáo sư ngành khoa học chính trị tại Đại học Yale, thì dân chủ có thể ngăn chặn khả năng chuyên chế, bảo vệ các quyền của người dân, thúc đẩy cá nhân phát triển, mang lại thịnh vượng, đồng thời cổ vũ, xây dựng và củng cố hòa bình. [3]

Căn nguyên mấu chốt của những ưu điểm trên chính là nhờ người dân có thể chọn ra những người đại diện thông qua các cuộc bầu cử cạnh tranh. Nhà lý thuyết chính trị Pitkin đã khẳng định rằng, “sinh mệnh chính trị của một người đại diện phụ thuộc vào ý kiến của những cử tri đã bầu ra họ”. [4] Tại sao lại như vậy?

Thứ nhất, người đại diện phải hành động đúng với cái nghĩa đại diện. Họ cần thực thi nguyện vọng của người dân, ra quyết định dựa trên nhu cầu của người dân, và hành động theo những gì họ đã cam kết, bởi nếu không thì chẳng ai bỏ phiếu cho họ nữa.

Thứ hai, họ không thể tùy tiện lạm quyền và coi thường người dân, lại càng không thể vi phạm các quyền căn bản của người dân, bởi nếu thế, họ vừa phải chịu trách nhiệm trước pháp luật, vừa khiến cho đảng phái của mình bị mất tín nhiệm và khó lòng cạnh tranh với các đảng khác trong những kỳ bầu cử kế tiếp.

Và cuối cùng, cũng là điều quan trọng nhất, họ phải thực sự là người có năng lực, vì trước tiên chỉ những người như vậy mới có khả năng thắng được trong các cuộc bầu cử cạnh tranh. Trong trường hợp những con người giỏi giang ấy muốn đưa ra một quyết định mà họ tin là đúng đắn nhưng lại trái với nguyện vọng ban đầu của người dân, thì họ phải giải thích để thuyết phục người dân tiếp tục ủng hộ họ.

Với cách vận hành này, rõ ràng dân chủ là một cơ chế giúp mang lại những người lãnh đạo có năng lực và đầy trách nhiệm, từ đó có thể mang đến tự do và thịnh vượng cho người dân.

Những ông bà nghị của Đồng Tâm

Vậy chúng ta hãy xem, ở một đất nước tự nhận là dân chủ, những ông bà nghị do người Đồng Tâm bầu lên đã làm gì trong suốt thời gian diễn ra vụ việc tranh chấp đất đai giữa chính quyền và người dân?

Ba vị đại biểu quốc hội do người dân Đồng Tâm tham gia bầu lên từ đợt bầu cử tháng 5/2016. Từ trái qua: ông Nguyễn Văn Chiến, bà Trần Thị Quốc Khánh, bà Nguyễn Thị Lan. Ảnh: Tổng hợp.

Với tư cách là những người đại diện, đáng lý ra những ông bà nghị này phải thực thi vai trò đại diện để nói lên nhu cầu và nguyện vọng của người dân. Đồng thời, họ phải bảo vệ các quyền giám sát và quyền tiếp cận thông tin của người dân, đảm bảo rằng các cuộc điều tra được tiến hành một cách công bằng. Và trên hết, họ phải thể hiện tinh thần trách nhiệm vì chính bổn phận “đại diện” của họ. Tuy nhiên, họ đã không làm như vậy.

Có lẽ là bởi sự nghiệp chính trị của họ không phụ thuộc vào lá phiếu của người dân. Những lý giải về trách nhiệm của người đại diện mà chúng ta nhắc đến ở trên đã không còn phù hợp khi áp dụng vào một quốc gia phi dân chủ. Và câu nói của Abraham Lincoln đơn thuần chỉ là một khẩu hiệu không hơn không kém.

Chú thích:

  • 1. Hiến pháp nước CHXHCN Việt Nam; 2013; Điều 2.
  • 2. Joseph Schumpeter; 1942; Capitalism, Socialism and Democracy; New York: Harper and Roe Publishers.
  • 3. Robert A. Dahl; 2000; On Democracy; Yale University Press; Chương 5.
  • 4. Hanna F. Pitkin; 1967; The concept of representation; University of California Press; trang 147.
Bình Luận từ Facebook

4 BÌNH LUẬN

  1. Học Giả: Thái Bá Tân

    Mục đích của cách mạng
    Vô sản và công nông
    Là thông qua bạo lực
    Biến của tư thành công.

    Khi cách mạng thắng lợi,
    Nhanh chóng hoặc từ từ,
    Các quan chức cộng sản
    Biến của công thành tư.

    Cộng sản gây đau khổ
    Cho hàng triệu, triệu người
    Rốt cục để mang lợi
    Cho một số ít người.

    Một sự thật chua xót –
    Các vấn đề của ta,
    Cách này hay cách nọ,
    Từ cộng sản mà ra.

    Nguồn Mạng.

  2. CƯỚP

    Học Giả Nguyễn Duy

    con ơi mẹ dặn câu này
    cướp đêm là giặc cướp ngày là quan – (ca dao xưa)

    Cướp xưa băng nhóm làng nhàng
    cướp nay có đảng có đoàn hẳn hoi
    có con dấu đóng đỏ tươi
    có còng có súng dùi cui nhà tù

    cướp xưa lén lút tù mù
    cướp nay gióng trống phất cờ phóng loa
    con trời bay lả bay la
    cướp trên bàn giấy cướp ra cánh đồng

    dân oan tuôn lệ ròng ròng
    mất nhà mất đất nát lòng miền quê
    tiếng than vang động bốn bề
    cướp từ thôn xóm tiến về thành đô

    ai qua thành phố Bác Hồ
    mà coi cướp đất bên bờ Thủ Thiêm
    bây giờ mẹ phải dặn thêm
    quan tham là cướp cả đêm lẫn ngày.

    Nguồn Mạng.

  3. Học giả: Bùi Chí Vinh

    Tru di ta viết một bài hành
    Chuyện truyền đời trang sử máu tanh
    Ngày xưa có quân sư Nguyễn Trãi
    Giúp nhà Lê mã đáo công thành

    Dè đâu lúc lên ngôi cửu ngũ
    Diệt trừ ngay cả trẻ sơ sanh
    Mượn Lệ Chi Viên làm án ảo
    Giết đời cha, con, cháu cho đành

    Hỏa mù Thị Lộ thành con rắn
    Công thần thua một lũ hư danh
    Ải Nam Quan giờ còn chảy máu
    Bình Ngô mà khóc Nguyễn Phi Khanh

    Tru di ta viết một bài hành
    Chuyện xưa giờ tái hiện sử xanh
    Đồng Tâm có cụ Kình giữ đất
    Chẳng ai ngờ bụng rạch, thây phanh

    Hai con án chết đầy oan khốc
    Một cháu chung thân xử rành rành
    Tam tộc một đời đi theo Đảng
    Tưởng thời phong kiến mới lưu manh

    Không ngờ thế kỷ 21
    Còn cảnh vua quan “chém treo ngành”
    Còn cảnh nhổ cỏ nhổ tận gốc
    Ba đời máu chảy vẫn còn tanh

    Tru di ta viết một bài hành
    Quả báo ngày nay đến rất nhanh…

    Nguồn Mạng.

  4. HỌC GIẢ NGUYỄN DUY.

    Phúc chu thủy tín dân do thủy (*)

    Thượng sách muôn đời lấy dân làm gốc
    nhân dân đây
    cái gốc quốc gia này.

    Bán mặt cho đất
    bán lưng cho trời
    nhân dân mẹ cha
    nhân dân ông bà
    nhân dân tổ tiên
    nhân dân nguồn cội
    hột gạo củ khoai nuôi nấng cả giống nòi.

    Mảnh đất truyền đời
    chát mồ hôi
    đắng máu
    lớp lớp anh hùng áo vải
    lớp lớp xác người giữ đất
    vẫn nhân dân.

    Sao nên nỗi người cày không có ruộng
    luật hoang vu hoang hóa nhân tình?

    Sao có kẻ sống mọt đời vắt vểu
    ăn quả trên cành tè axit gốc cây?

    Ai ủ cái ung mủ tanh khoang mũi
    ngửi hoa hồng sặc một mùi hôi?

    Ai nuôi cái mù lòa đáy mắt
    nhìn nhân dân ngấp ngoáng bóng thù?

    Ai lăm lăm đẩy dân sang phía địch
    tự biến thành thù địch trước nhân dân?

    Lai tỉnh
    hỡi lương tri
    lai tỉnh!

    (*) Lật thuyền mới biết dân là nước
    (Quan hải, Nguyễn Trãi)

    Nguồn Mạng

Comments are closed.