Nói chuyện chính trị, nên hay không?

Võ Thiêm

28-11-2018

Trong một “group chat” tôi vừa “chửi” nhau với vài bạn học cũ hơn 40 năm trước vì có đứa đưa ra “tiền đề” KHÔNG NÓI CHUYỆN CHÍNH TRỊ. Chuyện này cũng không mới mẻ gì và cũng không chỉ xảy ra với riêng ai, nhóm nào.

Trong số BẠN HỌC của tôi có đứa theo CS và làm đến chủ tịch tỉnh, có đứa hùa theo CS làm giàu và nổi tiếng… ác cả nước! Dĩ nhiên cũng không thiếu đứa có tư cách, không chạy trốn CS được thì ở lại, thà chịu nghèo chứ không theo nịnh bọn bán nước hại dân.

Sự khác biệt chính kiến và quan niệm sống đó hiện diện trong mọi hội đoàn, hội ái hữu, đồng hương trong và ngoài nước cho nên người ta thường tránh né bàn chuyện chính trị, viện cớ để… vui vẻ!

Nhưng ai là kẻ cổ suý cho việc né tránh nói chuyện chính trị? Các bạn rất dễ dàng nhận ra, đó chính là những tên dư luận viên, cán bộ CS, bọn nịnh bợ hay làm ăn với CS. Nhẹ lắm là hạng người bị thịt, mũ nỉ che tai, ba phải, bàng quan, thờ ơ vô cảm với vận mệnh của đất nước, với người dân cùng khổ, với nỗi nhục bị giặc Tàu ức hiếp.

Tôi cho rằng không có một ai thiết tha đến hoàn cảnh nước nhà hiện nay lại né tránh bàn chuyện chính trị dù trong bất cứ cơ hội gặp gỡ nào. Lý do rất đơn giản vì là một công dân thì trách nhiệm với đất nước cao hơn tất cả, hơn cả tình bè bạn, gia đình. Vì vậy không có một thứ tình nào, cuộc vui nào có thể ngăn cản được việc bàn luận, chia sẻ, tranh luận hay vận động nhằm đóng góp bảo vệ đất nước.

Ngày xưa khi chưa cướp được chính quyền thì CS tuyên truyền chính trị cho cả học trò mẫu giáo. Ngày nay để bảo vệ chế độ độc tài thì chúng hô hào ăn chơi và khuyên người dân không nên nói chuyện chính trị; việc chính trị có đảng và nhà nước lo! Đó là thủ đoạn lưu manh và chỉ những kẻ lưu manh hoặc ngu muội mới cổ vũ cho nó.

Tóm lại, qua bài viết này, tôi thông báo cho tất cả bạn bè là tôi không thể tách chính trị ra khỏi hơi thở của mình. Nơi nào né tránh chuyện chính trị thì tôi không tham gia. Người nào theo CS thì không thể là bạn. Bạn và bạn học khác nhau. Bạn học thì nhiều nhưng chỉ có bạn mới có ái hữu!

Người ta thường truyền nhau câu nói của Karl Marx: “Chỉ có súc vật mới quay lưng lại với nỗi đau khổ của đồng loại và chăm lo riêng cho bộ da của mình…”.

Tôi cho rằng súc vật nhiều loại vẫn không làm ngơ trước nỗi đau của đồng loại. Súc vật ấy hơn hẳn con người VN hôm nay, không quan tâm đến chính trị. Còn hạng bưng bô CS thì không thể so sánh với súc vật được. Khác nhau xa lắm!

Bình Luận từ Facebook

1 BÌNH LUẬN

  1. “Nhưng ai là kẻ cổ suý cho việc né tránh nói chuyện chính trị? Các bạn rất dễ dàng nhận ra, đó chính là những tên dư luận viên, cán bộ CS, bọn nịnh bợ hay làm ăn với CS. Nhẹ lắm là hạng người bị thịt, mũ nỉ che tai, ba phải, bàng quan, thờ ơ vô cảm với vận mệnh của đất nước, với người dân cùng khổ, với nỗi nhục bị giặc Tàu ức hiếp”

    http://www.viet-studies.net/kinhte/TranVanChanh_TanManHoaGiaiHoaHopDantoc.html

    “nhưng từ đó ông hoàn toàn im lặng,không hề phát biểu phê phán tiếng nào đối với chế độ mới, từ chối mọicuộc phỏng vấn của một số nhà báo, kể cả những chương trình trực tiếpghi hình ở hải ngoại. Cũng không đi xuất ngoại theo diện HO, mà ở lại với quê hương, sống lặng lẽ trong sự thanh bần với cửa hàng tạp hóa khiêm tốn của gia đình ở đường Nguyễn Trọng Tuyển …

    nhạc sĩ Nguyễn Văn Đông có lẽ đúng là một trong những người Việt yêu nước, trong sạch tiêu biểu, xứng đáng được nêu ra để làm gương cho tinh thần hòa giải hòa hợp dân tộc! Vì ông đã tự giác hơn ai hết xóa bỏ quá khứ, hận thù, chấp nhậnsống vui với những gì đang có”

Comments are closed.