18-8-2018
Có một tên giang hồ thừa gian ác nhưng thiếu trí tuệ. Một hôm đứa con học lớp 3 của hắn không hiểu bài nên gọi hắn đến hỗ trợ. Hắn đến bàn học thằng con, nhìn ngược nhìn xuôi bài toán lớp 3 và thấy sao khó quá. Chả nhẽ thú nhận với con trai là mình bí? Hắn bèn nghĩ ra cách để không phải làm việc quá tầm nữa. Sẵn máu giang hồ, hắn đập bàn đập ghế và bợp tai thằng con một phát trời giáng và bảo “Từ nay về sau mầy mà hỏi bài tao nữa là nhừ đòn nghe con!”. Thằng bé tái mặt, và từ đó chẳng bao giờ nó dám hỏi bố nó một câu nào về vấn đề chữ nghĩa nữa.
Vâng, đấy là hình thức dùng bạo lực để che đậy cho sự bất lực của trí tuệ. Tương tự vậy, chính quyền CS cũng dùng nó để phủ đầu nhân dân thay vì đồng hành với dân trong vấn đề giải quyết những vấn đề khó khăn cho đất nước.
Để đi đến giải pháp chính trị mang đến thịnh vượng đất nước và bình yên cho nhân dân, thì trước hết phải biết lắng nghe chỉ trích. Từ lắng nghe chỉ trích, nhà nước mới tập hợp lực lượng chất xám để đưa ra biện pháp tháo gỡ nhằm thúc đẩy cho đất nước phát triển. Trong doanh nghiệp cũng thế, trong quốc gia cũng vậy, phải moi ra tiêu cực trước thì mới tìm giải pháp ứng phó sau. Nơi nào cấm moi ra tiêu cực, nơi đó lụn bại. Vì sao? Vì đơn giản dung túng tiêu cực là dung túng sự tàn phá, với doanh nghiệp cũng vậy mà với đất nước cũng vậy thôi. Hiện nay, chính quyền CS đang dung túng cho tiêu cực. Thậm chí, có thể nói nhà nước CSVN là nhà nước tội phạm cũng không ngoa.
Tại nước Mỹ, nước Nhật hay nước Pháp gì vẫn thế. Vấn đề của đất nước liên tục được phản hồi vào nhà nước qua rất nhiều kênh như, biểu tình, kiến nghị dân biểu đưa vấn đề bức xúc của dân vào nghị trường, báo chí tự do hằng ngày nêu hết mọi ngóc ngách về kinh tế – chính trị – xã hội đất nước. Từ những tác động đó, nhà nước lắng nghe và họ mới đi đến việc sửa luật, thêm luật, ra chính sách ứng phó tốt những nan giải phát sinh. Khi ứng phó được thì xem như bài toán được giải và đất nước phát triển. Vậy, sự phát triển của đất nước là chuỗi giải quyết thành công những bài toán cho đất nước mà thôi. Tất nhiên để giải được, nhà nước phải là nơi hội tụ của những bộ óc hàng đầu.
Nhưng với chính quyền CSVN thì sao? Những bài toán về kinh tế – chính trị – xã hội phát sinh là quá tầm với họ. Tựa người cha võ biền kia, chính quyền CS đã chọn dùi cui, họng súng, nhà tù hết công suất để hoặc răn đe hoặc cấm những tiếng nói chỉ trích. Khi những vấn đề hóc búa được người dân phản hồi về anh, anh bất lực trong giải quyết thì tất nhiên nó đưa đến sự lụn bại của đất nước, sự đói nghèo cho dân là điều tất yếu. Và mọi người nhìn lại kinh tế – chính trị – xã hội Việt Nam xem? Đúng như thế.
Trí tuệ không đủ, bạo lực dùng bừa bãi để che đậy cái dốt, cái bất lực nó đã trở thành Đảng Tính của CSVN. Đã bất lực về trí tuệ thì không thể sửa đổi. Đừng bảo người cha dốt nát kia giải toán, và vì thế cũng đừng hy vọng CS giải được những vấn đề về kinh tế – chính trị – xã hội của đất nước. Đó là vì sao mà kẻ từng trong BCT của ĐCS Liên Xô Boris Yelsin đã phải tuyển bố “Cộng Sản chỉ có thể thay thế chứ không thể thay đổi”. Vâng! Bởi đơn giản, CS không đủ tầm để thay đổi.