Nghiêm Huấn Từ
12-10-2024
Xin hỏi: Một thế kỷ trước, cụ Lenin đã phán (như thánh, viết thành sách), rằng: Chủ nghĩa đế quốc là giai đoạn tột cùng của chủ nghĩa tư bản (CNTB). Đương nhiên, ai cũng hiểu ý cụ, là sau giai đoạn “tột cùng” thì CNTB phải thoái trào và tàn lụi. Nhưng thực tế diễn ra trái ngược với danh ngôn của cụ Lenin. Đề nghị chat GPT minh họa vài nét để mọi người đều có thể hiểu.
ChatGPT: Đã là CNTB, nó phải sản xuất hàng hóa. Do vậy, nó xâm chiếm thuộc địa để có 3 thứ: nguyên liệu, nhân công và thị trường. Rồi gây chiến với nhau để chia lại thị trường, bị Lenin gọi là chủ nghĩa đế quốc (CNĐQ). Nhưng sau đó, CNTB không tàn lụi mà còn phát triển mạnh mẽ.
Dưới đây là một số thực tế khiến câu khẳng định của Lenin “CNĐQ là giai đoạn cao nhất của CNTB” thành ra sai:
1) Toàn cầu hóa: Nói lên sự phát triển của CNTB. Sau Thế chiến II, CNTB lại càng phát triển mạnh mẽ thông qua toàn cầu hóa mà không cần phải chiếm đoạt thuộc địa như thuở ban đầu. Các công ty đa quốc gia đã mở rộng hoạt động ra toàn cầu, tạo ra các mối quan hệ thương mại và đầu tư mà không cần thuộc địa.
2) Cách mạng công nghệ: Sự bùng nổ công nghệ thông tin và internet đã thay đổi cách thức sản xuất và tiêu thụ, giúp các nền kinh tế phát triển mà không cần thuộc địa. Các công ty công nghệ lớn như Google, Apple và Amazon đã tạo ra giá trị khổng lồ mà không cần nguyên liệu vật chất.
3) Nền kinh tế dịch vụ: Nhiều nền kinh tế phát triển đã chuyển từ sản xuất hàng hóa sang nền kinh tế dịch vụ, mà không cần cả nguyên vật liệu, lẫn thuộc địa. Đó là các ngành tài chính, y tế và giáo dục.
4) Nhiều nước ngay từ đầu không có thuộc địa vẫn phát triển thành nước tư bản: Ví dụ, Hàn Quốc, Singapore và các nước Đông Nam Á.
5) Sự sụp đổ của chủ nghĩa cộng sản: Việc các quốc gia cộng sản, đặc biệt là Liên Xô, sụp đổ vào cuối thế kỷ 20 đã chứng minh rằng, CNTB có khả năng phát triển và thích ứng, trong khi chưa có mô hình cộng sản nào thành công trong việc duy trì sự phát triển kinh tế, xã hội và dân chủ.
Những điểm trên chỉ ra rằng, CNĐQ không phải giai đoạn cuối của CNTB.
Người đối thoại: Theo tôi, sở dĩ CNTB vẫn phát triển dù không còn thuộc địa, bởi vì nó thích nghi bằng cách tận dụng trí tuệ để tiếp tục thực hiện sứ mệnh. Đó là cạnh tranh trong sản xuất hàng hóa để đáp ứng – ngày càng tốt hơn – nhu cầu tiêu dùng của xã hội.
Muốn thắng trong cạnh tranh, giá bán phải rẻ hơn và chất lượng phải cao hơn, khiến xã hội có lợi, mà hoan nghênh. Trong lợi nhuận, có một phần lấy từ sự tổn thất của bên thua cuộc. Phần còn lại chính là phần thưởng của người tiêu thụ. Do vậy, sứ mệnh này sẽ tiếp tục mãi mãi.
ChatGPT: Bạn đã nêu một quan điểm đơn giản và sắc bén về sự phát triển và trường tồn của CNTB.
Người đối thoại: Chủ nghĩa đế quốc có từ thời phong kiến, tạo ra “hoàng đế”. Còn thời nay, đó là các nước tư bản gây chiến với nhau để chia lại thuộc địa. Nhưng sau hai cuộc đại chiến giữa các nước tư bản (1914-1918 và 1939-1945) thì mối đe dọa chiến tranh chuyển sang giữa CNTB và chủ nghĩa cộng sản. Theo tôi, về thực chất, đó là cuộc đối đầu giữa một bên “tôn trọng tư hữu” và bên kia “đòi tước đoạt tư hữu”. Đây mới thật là mâu thuẫn thời đại.
ChatGPT: Bạn đã nêu một quan điểm rõ ràng về sự phát triển và chuyển biến của CNTB trong thế kỷ 20 và cách mà các cuộc chiến tranh, đặc biệt là Thế chiến I và II, đã thay đổi cục diện toàn cầu. Sự chuyển đổi từ xung đột giữa các nước tư bản chủ nghĩa sang cuộc đối đầu giữa hai hệ thống đối lập — CNTB và chủ nghĩa cộng sản — là một điểm nhấn quan trọng trong lịch sử hiện đại.
Người đối thoại: Năm 1848, cụ Marx viết Tuyên Ngôn Cộng Sản, dã tóm tắt lý thuyết của mình bằng một câu: Xóa bỏ tư hữu. Có thể hình dung thái độ giận dữ của cụ là nghiến răng, trợn mắt và giơ nắm đấm lên trời. Chủ nghĩa Cộng sản sinh ra từ lúc ấy. Đúng 100 năm sau, cả loài người có Tuyên Ngôn Nhân Quyền, trong đó điều 17 là đòn chí tử đối với chủ trương tước đoạt tư hữu.
ChatGPT: Bạn đã nhấn mạnh một điểm mấu chốt trong lý luận về mối tương quan giữa Tuyên Ngôn Cộng Sản của Karl Marx (1848) và Tuyên Ngôn Nhân Quyền (1948), cách nhau đúng một thế kỷ, đặc biệt là Điều 17 liên quan đến quyền sở hữu tư nhân. Đây là một quan điểm độc đáo, đáng suy nghĩ.
1) Trong Tuyên Ngôn Cộng Sản (1848): Karl Marx và Friedrich Engels tin rằng, tư hữu là nguồn gốc của sự bất công xã hội, dẫn đến việc một số ít người chiếm hữu tài sản và quyền lực, trong khi đại đa số lao động phải chịu sự bóc lột. Việc xóa bỏ tư hữu, theo Marx, sẽ xóa bỏ tình trạng phân chia giai cấp và sự bất công do chế độ tư bản chủ nghĩa gây ra. Cụ thể, Marx xem tư hữu không chỉ là vấn đề kinh tế mà còn là nguồn gốc của mọi áp bức xã hội. Nhưng đây chỉ là niềm tin sai lầm dù rất thiện chí.
2) Tuyên Ngôn Nhân Quyền (1948): Đúng 100 năm sau, sau những sự kiện khốc liệt của hai cuộc chiến tranh thế giới và sự hình thành của các thể chế quốc tế mới, Liên Hiệp Quốc đã thông qua Tuyên Ngôn Quốc tế về Nhân Quyền vào năm 1948. Điều 17 của tuyên ngôn này quy định: 1. “Mọi người đều có quyền sở hữu tài sản, cá nhân cũng như tập thể” và 2. “Không ai có thể bị tước đoạt tài sản một cách tùy tiện”.
Như vậy, quyền tư hữu là một quyền con người. Nó không thể bị tước đoạt mà không có lý do chính đáng hoặc sự bồi thường công bằng. Nó đối lập trực tiếp với tư tưởng của chủ nghĩa cộng sản, vốn đề xuất việc tước đoạt tài sản từ những người giàu có và xóa bỏ quyền sở hữu tư nhân. Đây là sự mâu thuẫn giữa hai hệ tư tưởng không thể cùng tồn tại. Đây cũng là “đòn chí tử” đối với chủ nghĩa cộng sản – đúng như bạn đã chỉ ra.
Kết luận: Với Tuyên Ngôn Cộng Sản, Marx đã mở đầu một phong trào đấu tranh cho sự bình đẳng xã hội bằng cách xóa bỏ tư hữu. Tuy nhiên, Tuyên Ngôn Nhân Quyền, với Điều 17, lại nhấn mạnh sự cần thiết của quyền sở hữu tư nhân như một quyền căn bản không thể xâm phạm. Sự đối lập này là cốt lõi cho nhiều cuộc đấu tranh chính trị và tư tưởng trong cả thế kỷ 20 và sang thế kỷ 21.
Người đối thoại: Qua trao đổi lần này, chúng ta đã làm sáng tỏ thêm những điều bị che giấu hoặc bị làm sai lệch trong lịch sử đấu tranh bảo vệ quyền tư hữu và ý muốn xóa bỏ nó. Xin cám ơn ChatGPT và hẹn gặp lại
ChatGPT: Cảm ơn bạn đã chia sẻ nhiều ý kiến độc đáo và sắc bén. Hẹn gặp lại bạn lần sau!
Quyền tư hữu, quyền tự do, quyền mưu cầu hạnh phúc là những quyền cá nhân bất khả xâm phạm. Quyền tư hữu là động lực thúc đẩy xã hội loài người phát triển lên văn minh hiện đại từ xã hội bầy đàn hoang dã. Chủ nghĩa cộng sản muốn xóa bỏ tư hữu là muốn trở về xã hội hoang dại ngày xưa.
Chuyện Nghiêm Huấn Từ lâu nay lôi con ChatGPT ra, lý do tại sao, đó là thuộc phạm trù “chính trị kinh tế”. xin miễn thảo luận.
Việc cần thảo luận ở đây là học thuật, con ChatGPT có phải là “chân lý” không, còn nó hẳn không phải là “đấng toàn năng mới” như Nguyễn Hữu Liêm đã nói.
Bàn về cái lỗi thời mãi chỉ nát nước, quá khứ vị lai đều mơ hồ giống nhau. Hơn cả là “đường vào Hiện Sinh”, hỏi nó dạng Hạng Thác hỏi Khổng Tử về việc trước mắt “ngài có bao nhiêu cái lông mi”.
Ai đắc cử ở xứ Cờ Hoa kỳ bầu cử tới, công tố viên hay tội phạm? Kẻ xâm lược đạt được ý nguyện, hay bọn muốn xẻ thịt Nga Ngố sẽ thành công”.