2-8-2023
Tôi không có đủ dữ liệu để bình luận về cảnh báo của Chủ tịch Trần Sĩ Thanh trước khả năng sáp nhập quận Hoàn Kiếm. Các tiêu chí do hành chánh quan liêu đặt ra thì cũng có thể dùng hành chánh mà điều chỉnh nó. Một quận tốt không phải vì nó to hay nhỏ mà vì ở chỗ, người dân trong quận đó cả đời không cần biết đến chính quyền nhưng hễ cứ có việc cần là chính quyền có mặt liền.
Nếu xây dựng chính quyền đô thị mà chỉ quan tâm đến quy mô hoặc phẩm hàm của người đứng đầu [đô thị loại I, loại II hay cái gọi là “thành phố trong thành phố” kiểu Thủ Đức city] thay vì tìm kiếm một mô hình phục vụ dân tốt hơn thì không bao giờ lựa chọn đúng.
Tại sao, “tinh giản biên chế” từng được đưa ra từ đầu thập niên 1990s đã chưa bao giờ thành công. Thập niên 1990s là thập niên bắt đầu bung ra, nhu cầu hành chính tăng thì không thể giảm biên chế được.
Chúng ta đi từ mô hình nhà nước làm tất cả sang mô hình “nhiều thành phần” được phép làm. Trước thập niên 1990s, chỉ ai được nhà nước cho đi lại [cả trong nước và ra nước ngoài] mới được đi lại, tới chỗ ai cũng có thể ra nước ngoài nếu có tiền. Chỉ riêng bộ máy cấp hộ chiếu đã cần tăng lên gấp trăm lần trước đó.
Nhà nước sinh ra để đảm trách phần lớn dịch vụ công. Có những dịch vụ cung cấp do nhu cầu của dân. Có dịch vụ đưa ra do nhu cầu quản lý. Tôi không bình luận về mô hình chính trị mà biên chế hưởng ngân sách không chỉ có những người ở trong bộ máy nhà nước.
Muốn tinh giảm biên chế thì phải thiết kế một bộ máy nhà nước tối ưu để phục vụ dân; những thủ tục được đặt ra để phục vụ nhu cầu quản lý [như các giấy phép con, các loại lý lịch, giấy xác nhận…] nên bãi bỏ, cắt giảm hoặc [sau khi số hóa] các cơ quan nhà nước tự chia sẻ lấy.
Nếu vì phục dân thì nhà nước chỉ cần đưa ra các tiêu chí: Môi trường, nước sạch, bệnh viện, trường học, đồn cảnh sát, PCCC và trạm cứu thương. Ví dụ, các cơ sở này phải được bố trí sao cho, khi dân gọi 113, mấy phút sau PCCC hoặc cứu thương có mặt.
Chỉ riêng đưa ra và thực hiện đúng nguyên tắc, trường công chỉ được nhận học sinh ở khu vực khác sau khi đã nhận hết học sinh trên địa bàn [không phải phân bố theo quận, phường mà theo sự thuận tiện của giao thông] phụ huynh đã không phải xuôi ngược đưa đón con, mỗi ngày đã giảm được hàng triệu lượt tham gia giao thông không cần thiết.
Nếu xây dựng chính quyền theo tiêu chí này thì chính quyền thủ đô [với các quận đã đô thị hóa xong] không còn cần có cấp phường hoặc cấp quận nữa.
Khi chuẩn bị ý kiến phản đối việc nhập Hà Tây vào Hà Nội, nhóm giúp việc của nguyên thủ tướng Võ Văn Kiệt, dẫn dắt bởi KTS Nguyễn Trọng Huấn, đã xem xét rất nhiều mô hình đô thị trên thế giới. Nước Mỹ không cần mở rộng Washington D.C. mà D.C. không những vẫn hoàn thành vai trò Thủ đô mà còn đảm đương rất tốt hạt nhân đô thị của cả vùng. Vấn đề là tổ chức kết nối hạ tầng tốt không chỉ cho thủ đô mà còn cho cả Virginia và Maryland nữa [tương tự Boston trở thành hạt nhân cho đại đô thị vùng Massachusettes].
Nếu đi từ cách tiếp cận này thì ngay cả khi phát triển đô thị 2 bên sông hồng, chẳng cần phải nhập Long Biên với Hoàn Kiếm. Vấn đề là khi Long Biên xuất hiện một khu dân cư, thì Hà Nội phải tiên liệu thêm mấy cái cầu qua sông Hồng cho nhu cầu qua lại. Tương tự, không cần phải sáp nhập Nghi Xuân với Cửa Lò, nhưng ngay từ bây giờ lãnh đạo hai tỉnh Nghệ An – Hà Tĩnh đã phải trù liệu cho một thành phố hai bên cửa sông Lam với nhiều nhu cầu kết nối.
Cũng từng có mô hình sáp nhập như Buda – Pest nhưng điều làm nên giá trị của Budapest [Hungaria] không phải là một quyết định hành chánh.
Hà Tây, cho dù mất địa giới trên bản đồ vừa đúng 15 năm, căn cước văn hóa Xứ Đoài không bao giờ có thể xóa. Đừng ngồi ở những nơi mà khi nhìn xuống chỉ thấy quận, huyện ở khía cạnh [cấp] hành chánh mà không nhìn thấy ở đó các địa danh. Trong rất nhiều tên làng, tên xóm, tên sông… có hàm lượng lịch sử, văn hóa của nghìn năm tụ lại.
PS1: Ngay sau khi bài này được public, một cựu bộ trưởng từng phục vụ trong nội các của Chủ tịch Hội đồng Bộ trưởng Đỗ Mười, Thủ tướng Võ Văn Kiệt và Thủ tướng Phan Văn Khải gọi điện thoại trao đổi thêm rất dài và nhiều vấn đề liên quan đến cải cách. Xin tóm tắt ở đây 4 ý chính ông nói có liên quan đến bài viết:
1 – Khi tách tỉnh Bình Trị Thiên, ông cùng cả cả Chủ tịch HĐBT Đỗ Mười và Phó chủ tịch HĐBT Võ Văn Kiệt vào kiểm tra ở Quảng Bình, chứng kiến cán bộ Quảng Bình không có đủ nhà và giường, phải rải chiếu ngủ dưới nền nhưng uống rượu liên hoan mừng vui như Tết. Ông kết luận, tách – nhập là nhu cầu của quan chứ không phải nhu cầu của dân.
2 – Chuyện tách nhập các đơn vị hành chính chưa bao giờ thành công về mặt giảm biên. Vấn đề biên chế “nằm ở chỗ khác”.
3 – Chúng ta ra các quyết định hành chính tách nhập nhiều những chưa bao giờ quan tâm đến tâm lý của người dân; có những tên làng, tên xóm là niềm tự hào nghìn năm của những cư dân ở đấy, nhưng ta sẵn sàng thay thế nó bằng một tờ A4.
4 – Đừng nói “vì phục vụ dân” trừu tượng quá. Trong một lần lãnh đạo chính phủ ta thăm pháp, chúng tôi hỏi vì sao nước Pháp nhỏ mà có tới 50 tỉnh. Họ trả lời rất đơn giản, ngày xưa lập tỉnh thì việc đầu tiên mà chính quyền phải tính là làm sao tỉnh lị đặt ở đâu để người dân có thể đi bộ lên tỉnh rồi trở về nhà trong ngày.
PS2: Xin mời đọc trích đoạn bài viết của nguyên thủ tướng Võ Văn Kiệt công bố trên báo Tuổi Trẻ sáng 5-8-2008, ngày Quốc hội khóa XII nhóm họp trong đó có nội dung bàn việc mở rộng thủ đô Hà Nội.
VÕ VĂN KIỆT: “KHÔNG ĐƯỢC PHÉP ĐƯA THỦ ĐÔ LÀM NƠI THÍ NGHIỆM”
“…Theo tôi, Thăng Long – Hà Nội với nghìn năm lịch sử phong phú, hào hùng, với văn hóa được tích lũy nhiều đời, không phải thủ đô nào trên thế giới cũng có được. Hà Nội không nhất thiết phải lựa chọn mô hình đầu tàu kinh tế, việc mà nhiều địa phương có nhiều thuận lợi và có khả năng làm tốt hơn Hà Nội nhiều.
Mặt khác, mô hình đô thị cực lớn với động lực công nghiệp là một mô hình đô thị đã cũ, nhiều sai lầm mà phương Tây đang phải từ bỏ. Chính những thành phố có hàm lượng văn hóa cao, có đời sống đô thị giàu tính nhân văn, có thiên nhiên trong lành, có nhịp sống hợp lý, làm giàu bằng kinh tế tri thức mới là mô hình mà các nước đi trước chúng ta đang tìm kiếm.
Thủ đô Thăng Long – Hà Nội có đủ những yếu tố đủ để xây dựng cho mình một thành phố như thế. Thay vì chọn một mô hình đô thị khổng lồ với vô vàn vấn nạn, từ tắc nghẽn giao thông đến ô nhiễm môi trường, tệ nạn xã hội, thị trường đất đai rối loạn cản trở phát triển kinh tế như nhiều đô thị lớn trên thế giới đang gặp, Hà Nội nên chọn cho mình mô hình một thành phố lịch sử, văn hóa, đầu tàu về khoa học – kỹ thuật tiên tiến, có quy mô vừa phải, hợp lý, có môi trường đô thị trong lành, văn minh, công bằng, dân chủ, đủ năng lực khai thác, ứng dụng những thành tựu khoa học tiên tiến của thời đại trong xây dựng, quản lý vận hành, ngõ hầu tạo dựng một môi trường sống lý tưởng…”
Gs khả kính Lê
Ngồi nhà rỗi rãi chẳng biết làm gì nên vào mạng tìm hiểu xem những người đứng đầu Hà Nội kể từ thời đổi mới cho đến nay xem họ là những ai và đã đóng góp gì cho mảnh đất nghìn năm văn hiến.
Người đầu tiên là ông Hoàng Văn Nghiên, từng là nhà giáo có bằng tiến sĩ, đảm nhận chức chủ tịch Hà Nội từ 1994 tới 2004. Tiếng vang đầu tiên mà ông gây ra với người dân Hà Nội đó là nộp công quỹ khoảng 2 tỷ tiền mà các cá nhân và doanh nghiệp biếu trong dịp Tết đầu tiên khi ông nhận chức là người đứng đầu Hà Nội. Trong nhiệm kỳ của mình dấu ấn mà ông để lại đó là biến vườn đào Nhật Tân thành Ciputra, nơi ở cao cấp của người Việt và người nước ngoài nhiều tiền lắm của. Sau khi nghỉ hưu ông Nghiên còn để lại tai tiếng khi nhiều năm không chịu trả lại nhà công vụ cho Hà Nội.
Người thay thế ông Nghiên là ông Nguyễn Quốc Triệu, là bác sĩ, có bằng tiến sĩ y khoa, là người đứng đầu Hà Nội từ tháng 6 năm 2004 đến tháng 9 năm 2007. Ông Triệu cũng không để lại dấu ấn đáng nhớ nào cho Hà Nội. Điều mà người dân cả nước nhớ tới ông là thời gian ông đảm nhận vai trò bộ trưởng bộ y tế với cách phát biểu gây cười trong các kỳ họp quốc hội. Chắc các bạn còn nhớ đề xuất phải chôn mắm tôm của vị bộ trưởng y tế để phòng dịch tả.
Tiếp bước Nguyễn Quốc Triệu là Nguyễn Thế Thảo, một kiến trúc sư được đào tạo tại trời Tây, ông Thảo đảm nhiệm chức chủ tịch Hà Nội từ 2007 đến 2015. Là kiến trúc sư nhưng hình như Hà Nội chưa được hưởng công trình nào do ông thiết kế. Di sản mà ông Thảo để lại sau 8 năm nắm quyền là quá nhiều cao ốc mọc lên mà không được qui hoạch tổng thể một cách bài bản và khoa học. Việc thay cây ở đường Trần Duy Hưng, biến cây gỗ mỡ thành cây vàng tâm chắc là có công của Nguyễn Thế Thảo.
Nguyễn Đức Chung, thiếu tướng cảnh sát, tiến sĩ luật, anh hùng lực lượng vũ trang là người ngồi ghế chủ tịch Hà Nội thay Nguyễn Thế Thảo từ tháng 12 năm 2015 đến trước khi bị cách chức vào tháng 8 năm 2020 vì vướng vào vòng lao lý. Vụ “chiếm đoạt tài liệu bí mật nhà nước”, vụ “thổi giá cây xanh” và vụ “lợi dụng chức quyền giúp công ty gia đình thắng thầu cung cấp chế phẩm lọc nước cho Hà Nội” đã biến ông Chung từ người hùng thành kẻ tội đồ. Đây là vị chủ tịch đầu tiên của Hà Nội phải ngồi tù.
Người thay thế Nguyễn Đức Chung là Chu Ngọc Anh. Ông Anh đảm nhiệm chức chủ tịch Hà Nội từ tháng 9 năm 2020 đến tháng 6 năm 2022 trước khi bị cách chức vì liên quan đến đại án Việt Á. Từng là giáo viên, có bằng tiến sĩ, trước khi là chủ tịch Hà Nội ông Anh là bộ trưởng bộ khoa học công nghệ. Ngồi ghế chủ tịch khoảng 1 năm 9 tháng lại đúng thời điểm đại dịch Covid bùng phát tại Hà Nội nên ông Anh chưa để lại dấu ấn gì cho thủ đô. Điều mà người Hà Nội thấy buồn, thấy đau lòng là không biết tại sao một người có sai phạm lớn khi làm bộ trưởng lại được đưa về làm người đứng đầu thủ đô.
Trần Sĩ Thanh được bổ nhiệm chức chủ tịch Hà Nội từ tháng 7 năm 2022 đến nay. Thời gian ông Thanh ngồi ghế chủ tịch vừa tròn 1 năm. So với một số quan chức kể trên thì ông Thanh mới có bằng cử nhân nhưng trước khi đảm nhiệm chức chủ tịch Hà Nội ông đã đảm nhiệm chức vụ tổng kiểm toán nhà nước. Dân Hà Nội chưa biết nhiều vị tân chủ tịch này nhưng với lá thư ông thay mặt người Hà Nội cảm ơn ban nhạc Blackpink làm cho người Hà Nội thấy buồn xen lẫn xấu hổ vì người đứng đầu Hà Nội. Xem ra ông Thanh lệch chuẩn về văn hóa và không hiểu biết gì về nền kinh tế thị trường. Thượng đế cảm ơn người bán sản phẩm, tư duy kinh tế thị trường là vậy sao, thưa ông chủ tịch?
Sáu đời chủ tịch có bốn vị có bằng tiến sĩ để lại nhiều tai tiếng như vậy thì buồn cho Hà Nội lắm. Đưa những người tầm thấp, đức thiếu lại không có tâm và bản lĩnh thì làm sao Hà Nội trở thành thủ đô văn minh, lịch sự và hiếu khách trước con mắt của nhân dân cả nước và bè bạn quốc tế. Nếu thiếu tầm và thiếu bản lĩnh thì trong đợt sáp nhập sắp tới Hà Nội sẽ phải gánh chịu những hậu quả khó lường. Không có thiện cảm với chủ tịch Trần Sĩ Thanh nhưng tôi cũng khuyên ông một câu thật lòng khác với đám thư ký khuyên ông viết thư cảm ơn ban nhạc Blackpink . Hãy tỉnh táo và thận trọng khi định sáp nhập Hoàn Kiếm với một quận khác, làm vậy là không hợp với lòng dân đâu thưa ông chủ tịch!
Nguồn mạng