Từ Thức
48 năm! Gần một nửa thế kỷ trôi qua, vết thương vẫn chưa lành. Và chắc sẽ không bao giờ lành đối với hàng triệu gia đình, trong khi có những người khác, đứng đầu là nhà nước, có cơ hội “hát trên những xác người” để ăn mừng chiến thắng. Có cơ hội để khoe khoang, đánh bóng quá khứ, để dân quên thực tại đất nước không có gì đáng kiêu hãnh.
Vài câu hỏi nhức nhối nhiều người đặt ra, hay tự hỏi:
Thứ nhất, có nên tổ chức tưởng niệm ngày 30/4, nửa thế kỷ sau?
Thứ hai, có nên tiếp tục hoạt động chống Cộng, trong khi “càng chống, Cộng sản càng mạnh?”
Thứ ba, mỗi người, dù chân yếu tay mềm, dù không phải là anh hùng, có thể làm gì, đóng góp gì cho công cuộc chung? (1)
1.- Có nên tưởng niệm mỗi năm?
Có người nghĩ nửa thế kỷ sau, có lẽ nên quên chuyện cũ, để hướng về tương lai.
Trái lại, muốn chuẩn bị tương lai, phải ôn lại quá khứ.
Một cộng đồng, một dân tộc không có quá khứ, sẽ không biết mình là ai, không biết phải đi ngả nào. Không có quá khứ, sẽ không có hiện tại, không có tương lại. Ôn lại quá khứ, rút tỉa những kinh nghiệm xương máu, để tìm đường đi cho mình và cho thế hệ sau.
Tưởng niệm ngày 30 tháng 4 để không quên hàng trăm ngàn người đã bỏ mạng trên rừng, trên đường mòn biên giới, trên biển cả với hy vọng được sống tự do.
Quốc gia văn minh nào cũng tưởng niệm những người đã hy sinh trong các cuộc chiến tranh Đệ Nhất, Đệ Nhị Thế chiến, hay xa hơn nữa, bởi vì người chết bị quên lãng sẽ chết lần thứ hai.
Forgive, but not forget. Có thể tha thứ, nhưng không thể quên.
Người Việt có phong tục rất hay, là cúng giỗ. Đặt bàn thờ, hương hoa, hay cả thức ăn, không phải là dấu hiệu của mê tín dị đoan, trái lại, là một cách rất văn minh, để chứng tỏ người chết vẫn ở đâu đó, bên cạnh. Người chết không bao giờ thực sự chết.
Ngày 30/4 là ngày giỗ của hàng triệu gia đình.
Người ta hy vọng, nhưng chắc khó toại nguyện, trong khi hàng triệu đồng bào của mình đang khóc những người chết oan, tức tưởi, những người khác, nhất là những người cầm quyền, không nên nhẫn tâm reo hò, nhẩy múa. Đó là một thái độ man rợ nhất.
Dù hăng say chiến thắng tới đâu, vẫn còn 364 ngày mỗi năm, để tha hồ reo hò, mạ lỵ, chửi rủa, đấu tố, oán thù.
Một lý do nữa để tưởng niệm ngày 30/4: nhắc lại cho thế hệ sau những gì đã xẩy ra nửa thế kỷ trước, cho gia đình, cho cha mẹ của họ.
Hàng triệu người đã liều mạng vượt biển, với cái hy vọng mơ hồ là trôi dạt đến một nơi nào đó có tự do.
Bỏ nước ra đi là một chuyện kinh thiên, động địa với một dân tộc gắn liền với đất nước-đất và nước-đa số chưa hề rời làng mạc, khu phố mình đã sinh ra, lớn lên.
Hàng trăm ngàn người bỏ mạng trên biển cả.
Người Cộng Sản, sở trường trong việc viết lại lịch sử, đã bôi nhọ những người ra đi là chạy theo Mỹ, và sau đó, khi cần tiền họ gởi về, thân ái phong cho họ là những “khúc ruột ngàn dặm”.
Howard Zinn nói, “khi những con thỏ chưa có sử gia, lịch sử sẽ được viết bởi những người đi săn”.
Tưởng niệm ngày 30/4 là nhắc lại sự thực lịch sử. Lịch sử của chiến tranh, lịch sử của một trong những cuộc di cư lánh nạn khủng khiếp, kinh hoàng nhất trong lịch sử nhân loại
2.- Có nên tiếp tục tranh đấu cho tự do?
Nhiều người tự hỏi: có nên tiếp tục tranh đấu chống Cộng hay không, bởi vì nửa thế kỷ sau, Cộng sản vẫn còn đó, hung hăng, tàn bạo? Chưa thấy một hy vọng tự do nào le lói cuối đường hầm.
Điều đó khó chối cãi. 48 năm sau, xã hội VN băng hoại hơn bao giờ hết. Biển đảo bị chiếm đóng, môi trường bị huỷ hoại, bất công tràn lan, tham nhũng khủng khiếp, khiến người Việt, sau nửa thế kỷ đất nước thống nhất, “tự do, dân chủ, cộng hoà, độc lập, tự do, hạnh phúc”, chỉ hy vọng được trốn ra nước ngoài, để lấy chồng, để trồng cần sa, bán dâm, để làm nô lệ.
Trong bối cảnh đó, người Việt hoàn toàn thụ động.
Sau nửa thế kỷ cai trị miền Nam, ¾ thế kỷ miền Bắc, Cộng Sản đã thành công trong công cuộc “thụ nhân” (trồng người), đào tạo một thế hệ vô cảm.
Một mặt, sự đàn áp dã man, chà đạp nhân quyền, ngồi xổm trên những quyền tự do tối thiểu của con người, chế độ đã tạo một dân tộc biết sợ. Và trên cả cái sợ, cái cùm tự kiểm duyệt, coi như đó là một nhân sinh quan, một triết lý sống.
Mặt khác, kinh tế phát triển nhờ nhân công rẻ, ngoan ngoãn, trong một thời đại hoàn cầu hoá, nhờ hàng chục tỷ dollars của các “khúc ruột ngàn dặm” đổ về, nhờ tiền xuất cảng lao động, xuất cảng phụ nữ, Việt Nam biến thành một xã hội tiêu thụ.
Một số người được tiêu pha, chơi bời thả cửa, có ảo tưởng được tự do, hài lòng với thân phận của mình, chấp nhận hay ủng hộ chế độ. Việt Nam trở thành một nhà tù lộ thiên, trong đó tù nhân không muốn vượt ngục nữa (2).
Trong bối cảnh đó, những phong trào tranh đấu cho tự do, dân chủ yếu dần.
Trong nước, những người tranh đấu bị đàn áp dã man; 10, 15 năm tù, cái án dành cho những người cướp của giết người ở những nước bình thường, chỉ vì đã lên tiếng chống cướp nhà, cướp đất, hay đòi quyền thở, quyền sống.
Ở đây, phải bày tỏ sự khâm phục đối với những người vô danh, hay nổi tiếng, đã can đảm tranh đấu trong hoàn cảnh khắc nghiệt, và nhất là trong sự cô đơn, giữa một biển vô cảm.
Ở hải ngoại, phong trào cũng yếu dần, vì chia rẽ, vì bệnh cá nhân chủ nghĩa, vì cái tôi quá lớn (3), vì tổ chức luộm thuộm, khái niệm rất mơ hồ về dân chủ, rất mơ hồ về sự hữu hiệu của mỗi hành động.
Nhiều người có cảm tưởng họ chống nhau, hơn là chống Cộng. Sẵn sàng chụp mũ nhau là Cộng Sản, chỉ vì một câu nói vụng về, một câu trích khỏi một bài, trái hẳn với ý của người viết. Đôi khi chỉ vì tỵ hiềm cá nhân, vì ganh ghét, vì độc ác. Trong khi đó, Công Sản gộc, thứ thiệt, ngang nhiên mua nhà cửa, họp hành, ra báo, lập đài phát thanh, truyền hình, lộng hành trước mắt bàn dân, thiên hạ, ngay giữa cộng đồng tỵ nạn.
Nhiều khi những người chống Cộng hăng say chống nhau, quên cả chống Cộng.
Quả thực là tình trạng đáng ngao ngán, khiến nhiều người muốn bỏ cuộc.
Nhưng suy nghĩ lại, có quả thực là các hoạt động đó hoàn toàn vô bổ không?
Nếu Việt Nam chưa phải là Bắc Hàn, bởi vì CS không muốn đóng cửa để mất nguồn ngoại tệ khổng lồ, nhưng cũng bởi vì có những người kiên trì tranh đấu ở hải ngoại, tiếp tay với những người tranh đấu trong nước, lên tiếng tố cáo các chính sách đàn áp, các hành động đàn áp dã man của nhà nước.
Cộng sản chùn tay, không phải vì muốn được kính trọng đôi chút, nhưng bởi vì còn muốn làm ăn, buôn bán với thế giới bên ngoài.
Những hoạt động hải ngoại, dù chưa đạt kết quả mong muốn, dù có nhiều khuyết điểm, vẫn chứng tỏ có những người không bỏ cuộc, nửa thế kỷ sau ngày 30/4/75.
Tại sao không thể bỏ cuộc lúc này. Bởi vì cuộc chiến trở thành một mặt trận văn hoá. Ai cũng nghĩ và mong có thay đổi chính trị ở VN, bởi vì một nhóm người cai trị gần 100 triệu dân, vô thời hạn, là một chuyện quái đản ở thế kỷ 21.
Nhưng chỉ có thay đổi nếu hội đủ 2 điều kiện: Thứ nhất, người dân ý thức mình đang sống trong một nhà tù không tường, mặc dù được hưởng những tự do phù phiếm như ăn chơi, tiêu thụ. Thứ hai, mọi người nghĩ những thay đổi sẽ có kết quả tốt cho chính mình, cho gia đình mình.
Dân chủ đối với đa số vẫn còn là một ý niệm mơ hồ, nếu không phải là đề tài để nhạo báng. Đa số vẫn chưa ý thức rằng tất cả những vấn đề của VN, từ bất công khủng khiếp, tới tham nhũng kinh hoàng, giáo dục bế tắc sẽ không bao giờ giải quyết được, nếu không có một thể chế dân chủ.
Việc thuyết phục người đồng hương là chuyện của mỗi chúng ta, mỗi ngày.
3.- Mỗi người có thể làm gì?
Không phải ai cũng là anh hùng, không phải ai cũng là những nhà hoạt động, sẵn sàng hy sinh. Nhưng mọi người đều có thể đóng góp.
Khi tôi giải thích cho con cháu lịch sử cận đại của VN, tôi đóng góp cho việc chống lại âm mưu viết lại lịch sử của tập đoàn cầm quyền.
Khi tôi kể cho bạn bè trong nước những sinh hoạt dân chủ nơi tôi đang sống, tôi đóng góp vào việc phát triển ý thức, và kiến thức dân chủ.
Khi tôi liên lạc với các giới chức, các hội đoàn nơi tôi đang sống, hay với những du khách tới VN, để nói về những vi phạm nhân quyền, tôi đóng góp vào việc cho thế giới bên ngoài biết về thực trạng VN.
Đó chỉ là những thí dụ. Còn hàng ngàn những chuyện khác, mọi người có thể làm. Nếu một triệu người làm những việc nhỏ, kết quả sẽ rất lớn.
Một câu nói nổi tiếng mà người ta gán cho Lão Tử: Hãy thắp một ngọn nến, còn hơn là ngồi nguyền rủa bóng tối. Đôi khi chúng ta quên cả nguyền rủa bóng tối, vì còn say sưa nguyền rủa nhau.
Những khuyết điểm, những sai lầm của những người chống Cộng đã khiến hai chữ “chống Cộng” mất dần ý nghĩa
Nhiều người xa lánh, không muốn liên luỵ tới những chuyện đánh phá cá nhân, bè phái.
Albert Camus nói, cuộc đời là những cuộc tranh đấu, nếu không tranh đấu cho lẽ phải, không nổi giận trước những bất công, cuộc đời chẳng còn ý nghĩa gì nữa. Nhưng Camus nói thêm: nổi loạn, hay phẫn nộ phải có đối tượng, không bao giờ mù quáng, vô vạ, miễn phí (la révolte est ciblée, jamais aveugle ni gratuite).
Chống Cộng, nửa thế kỷ sau, không phải vì oán thù, không phải vì bị cướp nhà cướp đất, mà bởi vì nghĩ rằng, biết rằng chế độ Cộng Sản đưa tới bế tắc cho dân tộc. Bế tắc và diệt vong.
Tôi chống Cộng bởi vì không muốn nước tôi không có giáo dục, chỉ có nhồi sọ; không có văn hoá, chỉ có tuyên truyền; không có quyền làm người, chỉ có quyền tuân lệnh; không có quyền suy nghĩ, chỉ có quyền ăn chơi.
Hiểu theo nghĩa đó, chống Cộng là một nghĩa vụ trong sáng nhất, khẩn cấp nhất. Không phải là chuyện phù phiếm, như nhiều người nghĩ. Có người thành thực nghĩ như vậy, có người mượn đó là một cái cớ để buông tay, hay đồng loã với cái ác.
_________
(1) Bài này ghi lại và bổ túc bài nói chuyện trong cuộc hội luận ngày 29/4/2023 do Cộng Đồng Người Việt Quốc gia Tư Do tổ chức, tại Paris, Pháp.
“Dân chủ đối với đa số vẫn còn là một ý niệm mơ hồ”
Có vài vấn đề . Ở đây tớ đồng ý với Lê Minh Dũng, cũng trùng lập với quan niệm của Đảng, là dân trí còn thấp, “Họ chưa cần cái quyền “tự do ứng cử”, “tự do ngôn luận”, tự do báo chí…’. Họ chưa cần không có nghĩa họ chưa có . Tuy vậy, trí thức nhà mềnh lại nắm rõ những gì là dân chủ, và ngược lại với nó là độc tài . Nguyên Ngọc nhận định Cao Huy Thuần chống độc tài, Gs Tương Lai trích Đặng Văn Ngữ, dân TA đánh đuổi Đế quốc Mỹ & bè lũ tay sai để thiết lập chế độ dân chủ cho cả nước . Gs Mạc Văn Trang viết về Thiều Thị Tân “Chịu ảnh hưởng tư tưởng Tự do, Bình đẳng, Bác ái và được dạy dỗ tinh thần thượng tôn dân tộc, 11 tuổi đã được học Bản Tuyên Ngôn Quốc Tế Nhân Quyền, nên khi 12 – 13 tuổi, Tân đã muốn phải làm gì để ngăn chặn người Mỹ đem máy bay ném bom miền Bắc và tàn phá làng mạc Miền Nam”. Những trí thức như thế này phải nỗ lực hơn nữa trong công cuộc khai dân trí . Những người phi-XHCN, PLEASE GET OUT! Chỉ khi VN chỉ tuyền những Thiều Thị Tân, xục sôi tinh thần chống Mỹ vì “Chịu ảnh hưởng tư tưởng Tự do, Bình đẳng, Bác ái và được dạy dỗ tinh thần thượng tôn dân tộc, 11 tuổi đã được học Bản Tuyên Ngôn Quốc Tế Nhân Quyền” thì lúc đó dân trí nước TA mới xứng đáng được hưởng Dân Chủ, mới có thể sát cánh với những lãnh đạo đang cố gắng lật đổ nền độc tài toàn trị của chuyên chính tư bửn
“Hãy thắp một ngọn nến, còn hơn là ngồi nguyền rủa bóng tối”
Thay vì ngồi nguyền rủa bóng tối, tại sao chúng ta không ngồi lại với nhau để ca tụng nó ? Tắt đèn thì nhà ngói cũng như nhà tranh, hổng cần phân biệt chính kiến thì cần gì phân biệt tối sáng chi cho mất công . Phái Xuyên Quyền Thế của Tiến sĩ Nguyễn Quang A chủ trương hổng phân biệt đúng-sai, tốt-xấu, thiện-ác, sáng-tối … Bi giờ mà thắp nến lên để phân biệt sáng-tối rùi nguyền rủa bóng tối sẽ bị coi là cực đoan & vô học . No Bueno.
Ai GET OUT được rùi đừng có ngó lại . Những người trong nước mún mình tự sướng ngoài này, thì the best answer you can give is “Same to ya”
Ts Phạm Đình Bá, nhận định về bác Tổng chống tham nhũng “Dã tràng xe cát biển Đông”. Về chuyện “đấu tranh” này nọ ta cũng nên áp dụng tư duy này của Ts Phạm Đình Bá . Thêm câu nhận định của Einstein, Đừng Bao Giờ underestimate dân XHCN, vì chúng quá đông & quá quyết tâm, aka nhiệt tình quá mức cần thiết . Chúng đã Giải phóng được miền Nam thì chả có chuyện gì mà chúng không thể phá cho tan tành được . Leave Them The Phúc Alone!
Có vẻ còn hổng ít người có những câu hỏi kêu-là “nhức nhối”, hy vọng những câu hỏi này cũng “nhức nhối” ngang câu hỏi của bà Bùi Thị Nở . Coi như đây là 2 hào muối ớt của tớ
– Ngày 30/4 vẫn nên tổ chức, nhưng nên theo 1 chiều hướng khác . Nên xem ngày 30/4 là 1 cơ hội bị bỏ lỡ trong thống nhất đất nước, và vì vậy, nên tổ chức tưởng niệm theo hướng đó . Chừng nào đất nước thật sự thống nhứt, thì cái sự “thống nhứt” đó có thể sẽ transcend, vượt qua ý nghĩa của giải phóng như vượt qua Thiện-Ác . Lúc đó ý nghĩa “giải phóng” sẽ không bỏ cũng mất hẳn . Lúc đó ta chỉ còn tổ chức ăn mừng lễ thống nhứt thui
“không nên nhẫn tâm reo hò, nhẩy múa. Đó là một thái độ man rợ nhất”
Hoàn toàn hổng có man rợ . Sáu Dân lênh láng máu dân Võ Văn Kiệt đã nói “Triệu người vui …”. Đúng là có người buồn, nhưng “Mẹ nó, sợ gì . Ngụy í muh”. Mình vui thì cứ vui thui . Trong xóm có nhà có tang, có nhà có tiệc cưới . Hổng lẽ vì cái nhà có tang mà nhà kia phải hoãn tiệc cưới ? Chuyện cưới xin đã lên kế hoạch cả tháng trời, tự nhiên hôm đó có người trong xóm đi 1 mạch về chỗ người hiền, thế là cái nhà kia phải hoãn tiệc cưới, Rõ thối!
“Bỏ nước ra đi là một chuyện kinh thiên, động địa với một dân tộc gắn liền với đất nước-đất và nước-đa số chưa hề rời làng mạc, khu phố mình đã sinh ra, lớn lên”
Not really. Dân Việt should be used to it by now. Di cư từ miền Bắc, rùi từ 75 tới giờ vẫn chưa dứt, Big Phúc Kđinh deal! Nếu muốn kỷ niệm cái ngày dân Việt bắt đầu di cư, then how about ngày 2-9 fo ya.
“Người Cộng Sản, sở trường trong việc viết lại lịch sử”
Yep, đọc cái tuyên cáo của khỉ gần đây là biết . Cùng lò ra hết .
“Có nên tiếp tục tranh đấu cho tự do?”
Có 2 phe, phe dân XHCN, dont care WTF them do. Những người khác, STAY THE PHÚC AWAY! Or better yet, GET OUT!
“Cộng Sản đã thành công trong công cuộc “thụ nhân” (trồng người), đào tạo một thế hệ vô cảm”
Công của những người được giải Phan Chu Trinh về giáo dục hoàn toàn hổng nhỏ
“Việt Nam trở thành một nhà tù lộ thiên, trong đó tù nhân không muốn vượt ngục nữa”
Hội chứng Stockholm. Nhưng vẫn có người muốn đi, và cũng có những nhân viên trong ngục tự hào về nó, và hổng muốn đi . Gs Mạc Văn Trang là 1. Whatever float their boats. Chó cậy gần nhà, trí thức XHCN cần sống gần Lăng Bác .
“phải bày tỏ sự khâm phục đối với những người vô danh, hay nổi tiếng”
Tớ thì khâm phục những người nổi tiếng, vì họ nổi tiếng for all the wrong reasons. Bên này có những người nổi tiếng như họ, nổi tiếng hổng biết tại sao họ nổi tiếng, như Paris Hilton hay đám con gái nhà Kardashians. Hoàn toàn hổng có năng khiếu gì đặc biệt, ngoại trừ xuất xứ từ những gia đình giàu có, có thế lực . Đây là 1 hiện tượng xã hội cần được nghiên cứu . Và ở VN, trong giới gọi-là “đấu tranh” cũng thế . Ăn nói lởm khởm, hành vi dubious to say the least, nhưng cũng được nổi tiếng . Rùi ẵm cả lô giải thưởng tokenism, nhưng có làm được cái gì không thì phải coi lại .
Hải ngoại thì … Thế nào nhẩy . Đã có 1 thời gian họ quá tin vào cái-gọi-là phong chào đấu zanh “quốc nội”. Rùi nẩy ra mấy trự như Nguyễn Hữu Liêm . Mấy trự này lập ra tờ báo, thế là để được mang danh “trí thức”, bao nhiêu người “đóng góp” cho mấy cái của khỉ này . Và khi “đóng góp”, họ lại tự kiểm duyệt mới được đăng . Rùi có những người phải mến mộ Nguyên Ngọc mới thấy mình là “trí thức”, mong muốn dân hải ngoại cũng nên đọc những “Rừng Xà Bần” … Puh-leez. I got the Phúc out vì hổng muốn đọc ba thứ mịa rượt đó, Why the Phúc i wanna read that xít out here? Báo Người Việt thì đăng bài hoan nghênh học viện quân sự chế ra loại súng liên thanh rất tốt để chống biểu tình . Mấy chuyện này kể goài cũng hổng hết . Chuyện chống Cộng ở hải ngoại tắt ngúm là do mấy ông/bà hám danh “trí thức” mà làm chuyện bậy bạ, chứ vì ai đâu
THÂN THĂM Anh Từ Thức qua bài viết phân tích có LÝ có TÌNH thêm NHÂN HẬU …nhưng trái banh quần vợt đang ở TRONG SÂN lũ cầm quyền ….
Riêng tôi đã HÒA GIẢI từ lâu ngay sau 1975 giữa MỘT SÀI GÒN PHÂN TÁN PHÂN LY trong ngôi trường tôi dạy trong sinh hoạt tại Hội trí thức (tôi gạt bỏ chữ YÊU NƯỚC ) đường Nguyễn Thông nối dài … qua Pháp vài năm đầu trong phong trào Văn nghệ quyên 2000 radio cho các chiến sĩ Việt Nam dọc Biên giới Bắc sau 1979 (có dịp tôi sẽ kể vì sao và tại sao …)
Anh nuôi của Bùi Tín, Vũ Hùng, Lê Văn Hảo … giúp đỡ Nguyễn Bá Hào dù phương tiện tôi giới hạn của kỹ sư làm công ăn lương ….
HÒA GIẢI và HÒA HỢP cần phải có chính sách Luật pháp rõ ràng
Xem chính phủ v à Tổng thống xứ Senegal CHÀO ĐÓN long trọng những cựu chiến binh TỪNG XEM là “lính Tẩy” cho “thực dân PHÁP”
Còn không chỉ là ĐẦU MÔI CHÓT LƯỠI HÒA GIẢI Dân tộc Chúng chỉ lợi dụng KHÚC RUỘT NGÀN DẶM gởi về từ 400.000.000.000 đến 500.000.000.000 MỸ KIM về giúp bà con đồng bào từ Thời mở Cửa 1986 cho đến nay
CHƯA KỂ số tiền đầu tư NGAY NHƯ Vua rác Mỹ gốc Việt họ DƯƠNG đã đầu tư trên 200.000.000 đô la
CHƯA KỂ số tiền KHỔNG LỒ được RỬA qua tay vịt kìu iêu nước ao về lại ÂU-MỸ cho bọn siêu quan đỏ đã lên đến hơn 100.000.000.000 MỸ KIM theo ngay BÁO TRONG NƯỚC suốt 15 NĂM qua !!!!!!!!!!!
Riêng tôi và ngay các vị cựu chiến sĩ VNCH còn giữ Lập trường và Lý tưởng chắc cũng không thể HOÀ GIẢI với bọn hại DÂN bán NƯỚC , hãm hại cả kẻ chung thành tuyệt đối như Cụ KÊ ĐÌNH KÌNH trung kiên đối với Bác và Đảng …những kẻ vẫn tham nhũng hàng tỉ đô la sẵn sàng vì quyền lực HỌP TÁC với TÀU CỘNG
NHÌN XEM NGAY xứ châu PHI cực kỳ tiến bộ đón NHỮNG NGƯỜI xem là tay sai cho thực dân ĐỎ NGỰC HUY CHƯƠNG Chiến công PHÁP ……
https://www.youtube.com/watch?v=BrLaaac-0Hk
Vào lúc hoàng hôn của cuộc đời, chín cựu binh cuối cùng cũng trở về Senegal | AFP
AFP
1,31 triệu người đăng ký
723 lượt xem 29 Tháng Tư, 2023
Chín chiến binh rất cao tuổi, những người đã chiến đấu cho Pháp, đặc biệt là ở Đông Dương và Algérie, đã đến Senegal hôm thứ Sáu để kết thúc cuộc đời một cách hòa bình, sau một cuộc lưu vong lâu dài
https://www.youtube.com/watch?v=PwK2ACzBEVk
Những anh hùng bị lãng quên, những người cựu chiến binh cuối cùng của Senegal được long trọng đón tiếp qua Chính sách Chính phủ và Tổng thống xứ Senegal
PHÁP 24
5,58 triệu người đăng ký
296965 lượt xem Ngày 4 tháng 1 năm 2023
Lịch sử của những người lính Senegal được đưa vào quân đội Pháp trong hai cuộc chiến tranh thế giới và trong các cuộc xung đột thuộc địa, ở Đông Dương hoặc ở Algérie, ngày nay vẫn còn ít được biết đến.
Ngày nay, chỉ còn 39 người trong số những người giao tranh này còn sống
https://www.youtube.com/watch?v=qCAe63tJBtg
Từ Đông Dương đến Algeria, Yoro Diao, một trong những tay súng lâu đời nhất của Senegal tâm sự
Yoro Diao, 94 tuổi, là một trong những tay súng già nhất người Senegal.
Sinh ra ở Senegal vào năm 1928, đất nước này lúc bấy giờ là thuộc địa của Pháp. Năm 1951, ông quyết định tình nguyện nhập ngũ vào quân đội Pháp. Rất nhanh, người lính trẻ đã ra trận, đầu tiên là ở Đông Dương và sau đó là Algérie.
https://www.youtube.com/watch?v=gwSA7_V8a9w
SỰ TRỞ LẠI quy cố hương
RTS – TRUYỀN HÌNH PHÁT THANH SENEGAL
145 nghìn người đăng ký
6273 lượt xem Đã phát trực tiếp vào ngày 28 tháng 4 năm 2023
Đài truyền hình Senegal | Công chúng, lý do tồn tại của chúng ta.
Một chuyện nhỏ giờ xin kể NĂM 2010, Thầy VŨ QUỐC THÚC và hai trò : Tôn Thất Sĩ Phú và tôi đi uống cà phê tại La Dé fense đúng vào dịp Sinh nhật 90 và năm Thầy ra sách 2 Tập Hồi ký …. Dù chúng tôi không phải học trò nhưng quý mến kính trọng Bậc thầy Đạo đức .. và Thầy thuyết phục tôi làm trang web nội dung HOÀ GIẢI …vào tuổi già gần đất xa trời …. Tôi lấy trang web vietnam-usa.org đã bỏ tân trang lại với nội dung thuần tuý văn hóa của cả Hai Miền Nam-Bắc …làm trên 200 nội dung NHƯNG CUỐI CÙNG tôi tự kiểm duyệt và gặp Thầy xin lỗi giải thích VÀ Thầy rất buồn về điều này …. vì tôi không thể làm CÒ MỒI tiếp cho nghị quyết 36 nhất là tôi không tính toán gì cả NGOÀI cổ vũ HÒA GIẢI và làm vui lòng Thầy Vũ Quốc Thúc …. Ngày nghe tin Thầy mất tôi ân hận vì không làm vui lòng Vị Thầy già trong tâm khảm QUI CỐ HƯƠNG ….. MỘI THIỆN CHÍ hoà giải THẬT SỰ phải thể hiện bằng CHÍNH SÁCH CHÂN THÀNH THẬT SỰ ….
PHẢI ĐỢI ĐẾN 48 NĂM SAU để có hai BỨC HÌNH ĐẸP CÓ Ý NGHĨA … hãy học bài hỏi về HOÀ GIẢI từ DÂN TỘC MỸ VĨ ĐẠI về Nội chiến Nam-Bắc HOA KỲ (tôi không hiểu sao CÙ HUY HÀ VŨ hay ĐIẾU CÀY không viết về những BÀI HỌC ấy nhất là NGƯỜI CŨ của Bên Thắng Trận ??? mà anh Vũ lại mất thời gian viết về CHA CON 2 thằng cố cựu và tân CHỦ TIỆM BÁN Nước ….!!!)
https://baotiengdan.com/wp-content/uploads/2023/04/1-61-1536×1152.jpg
Khu mộ tập thể những người lính Việt Nam Cộng Hòa tử trận trong những ngày trước 30-4-1975 luôn được chăm sóc chu đáo. Sài Gòn – Biên Hòa 20-4-2023.
https://baotiengdan.com/wp-content/uploads/2023/04/2-10-1536×1152.jpg
Bên mộ liệt sĩ chống quân Trung Quốc, E567, Cao Bằng 17-2-2023.
Nhìn Anh HUY ĐỨC bên hai nấm mồ tiêu biểu cho hàng triệu nấm mồ QUA KHUÔN MẶT Huy Đức toát lên SỰ CHÂN THÀNH nhưng cá nhân và sáng kiến của HUY ĐỨC hat ngay cả lời Tâm tình của TT Võ Văn Kiệt rất dfdi vào LÒNG HÀNG TRIỆU NGƯỜI còn sống
NHƯNG chỉ là điều kiện ẮT CÓ nhưng CHƯA ĐỦ p^hải thể hiện như CHÍNH SÁCH chính phủ của cả NƯỚC SENEGAL chào đón những cựu chiến binh Senegal đi lính cho “THỰC DÂN ” Pháp như những ANH HÙNG đầy chiến công trên huy chương đầy ngực áo …. THẾ MỚI gọi là HOÀ GIẢI thật sự
như TÔI và chúng tôi vẫn kính trọng Lão Tướng TRẦN ĐỘ hay TÙ NHÂN LƯƠNG TÂM và ANH HÙNG VỆ QUỐC Trần Kim Anh
https://universite-digitale1.com/wp-content/uploads/2018/05/MeVietNam.jpg
TRIỆU LƯƠNG DÂN VIỆT
Mong ước đất nước văn minh, xã hội tiến bộ là điều tốt, nhưng để mong ước đó thành hiện thực thì phải biết cách triển khai.
Những người làm chính trị chính là những kiến trúc sư giúp thiết kế những mong ước đó một cách bài bản.
Không có bản vẽ thiết kế mà nắm giữ quyền lực thì chỉ tổ phá hoại, cộng sản đang là bọn phá hoại.
Chúng ta dẹp bỏ cộng sản thì phải tránh sai lầm của chúng, phải tạo dựng được các nền tảng vững chắc cho thiết chế mới. Đó là những điều gì?
Dẹp bỏ cộng sản dễ hơn việc tránh để quyền lực tiếp tục bị thao túng bởi những kẻ độc tài.
Muốn nâng cao dân trí và chấn hưng dân khí thì phải thông qua giáo dục và văn hóa.
Thế nào là giáo dục? Thế nào là văn hóa?
Đừng phân tích bề ngoài, những gì không thuộc về cơ bản.
Hãy nghĩ kỹ về lời dạy của cụ Phan Châu Trinh.
Điều cơ bản là hiện nay dân sinh còn thấp, do vậy dân trí chưa đủ để bồi đắp dân khí.
2/3 số dân lo miếng ăn chưa xong. Họ chưa cần cái quyền “tự do ứng cử”, “tự do ngôn luận”, tự do báo chí…
Cong Anh nói rất chính xác !
ĐỂ Ý bọn DÊ LỢN VIÊN CẤP CAO như thằng SIÊU VI TRUN..G C..UỐC muỗi chích mông TÀU KHỰA hay nhập chung Phan Châu Trinh và HCMeo vào 1 RỌ !!!
Tôi từng theo học 7 năm dưới mái trường và sinh sống tại Đà Nẵng 17 NĂM như là Hà Nội Quê Hương nhất là ĐỊA LINH NHÂN KIỆT …. nhưng gần NỬA THẾ KỶ tôi thấy Chí sĩ đã bị THỜI GIAN và Thế kỷ vượt qua và quả thực ông may mắn là bọn thực dân VẪN VĂN MINH khi lưu vong tại PARIS và ngay về lại Quê Hương được thực dân VẪN VĂN MINH cho phép THA HỒ diễn thuyết từ NAM ra BẮC ngay cả Hà Sĩ Phu, Phạm Thành HAY Phạm Chí Dũng bây giờ BỌN chống Mỹ cứu TÀU đuổi PHÁP rước TÀU đâu làm được chuyện đó ….
Theo tôi Phan Châu Trinh lý thuyết viễn kiến THẾ THÔI còn khi sống ở PARIS là bác thợ rửa ảnh … và nhất là ÔNG CỤ ngây thơ chính trị đã để thằng xứ Nghệ BƯNG BÔ không được vào trường thuộc địa PHÁP
(đó là điều BẤT HẠNH của DÂN TỘC VIỆT xuất phát từ đó không thôi thằng xứ Nghệ BƯNG BÔ chắc vượt xa cha con nhà thằng NGHIÊM XUÂN THIỆN nghiêm phong CÙI tuấn HỦI ….thì dân tộc Việt KHÔNG RƠI vào tay ĐẠI HÁN Mao Xếnh Xáng ….. OAN NGHIỆT là bác Khoa trưởng TRƯỜNG THUỘC ĐỊA đã không chọn cắi thằng xứ Nghệ BƯNG BÔ …. như HỌC VIỆN NGHỆ THUẬT KINH THÀNH VIÊN Thủ đô ÁO đã lầm lỡ KHỦNG KHIẾP vì đã loại 4 lần thí sinh Aldoph HITLER yêu Nghệ thuật không thôi bác Hitler đã thành Danh họa hay ít ra Họa sĩ thì đã không có THẾ CHIẾN 2 khủng khiếp như thế !!! )
đến ăn ở sống chung với Bộ 4 tên ký tên chung NGUYỄN ÁI QUỐC Phan Châu Trinh Phan Văn Trường , Nguyễn Thế Truyền và Nguyễn An Ninh..
ÔNG CỤ ngây thơ chính trị đã để thằng xứ Nghệ BƯNG BÔ bẻ lái CHỨ TINH Ý thì đầu độc HAY ít ra VỨT CÁI CỤC GẠCH ở viện bảo tàng Hà L..ội thì hắn đã CHẾT LẠNH thì không có giải f óng f ỏng d..ÁI cả Dân Việt như 78 NĂM QUA
Nhất là ÔNG CỤ mới đến đời HAI đã lòi ra MỤ hồng vệ binh CÁI nguyễn thị TRÂU SA bí danh nguyễn thị bình ôm ví đầm áo dài từ PARIS HOA LỆ qua đi đêm với MAO XẾNH XÁNG khu Tử cấm thành + thăng văn NÔ Phan Tứ
RẤT TIẾC lòng ghe tị VÌ các bác tự vỗ ngực nào là THI SĨ, VĂN SĨ SỬ D..A xứ Quảng …đã bỏ qua một CHÍ SĨ cũng từ ĐỊA LINH NHÂN KIỆT Quảng Nam đó là NHÂN SĨ Ngô Kỷ cùng với ANH HÙNG Lý Tống là HAI NHÂN VẬT VIỆT SỬ của Thế kỷ 20-21…. Nhìn qua thấy CHÍ SĨ Ngô Kỷ đã làm những ĐẠI SỰ như ANH HÙNG Lý Tống… không tiền không ủng hộ đa số MỘT MÌNH 1 NGỰA đã tiếp cận những CHÍNH KHÁCH Mỹ từ các vị Dân biểu đến TNS uy tín đến vài TỔNG THỐNG MỸ nhất là sáng tạo ra luật HO cứu vớt hàng trăm ngàn quân dân cán chính VNCH và cả những tên đu càng QUA NẰM VÙNG như nguyễn hữu CÓ liẾm, nguyễn công khế hoàng dui hùn…g …. để phân hóa NƯỚC MỸ chủ yếu là RỬA TIỀN với thị trường xuất cảng từ Việt Nam qua Mỹ đến 150.000.000.000 Mỹ kim …. Chính Nước Mỹ và ngay cả ÚC với vụ đồng tiền Úc có in CỜ VÀNG – HOÀNG KỲ ….nuôi béo bọn VỊT CỘNG chớ không phải đồng cấy TRUN..G C..UỐC thí thử kít PCR qua mụ cựu fu nhân lò tôn CHỦ TIỆM BÁN NƯỚC …Đại Hán đang cấm toàn Dân Việt đánh cá trên BAO LƠN BIỂN ĐÔNG 3200 km !!!!! Chúng đang để đói DÂN VIỆT trước sự HÈN HẠ của bọn bác và đảng hại DÂN bán NƯỚC
RẤT TIẾC lòng ghe tị VÌ các bác tự vỗ ngực nào là THI SĨ, VĂN SĨ SỬ D..A xứ Quảng …đã bỏ qua một CHÍ SĨ cũng từ ĐỊA LINH NHÂN KIỆT Quảng Nam đó là NHÂN SĨ Ngô Kỷ cùng với ANH HÙNG Lý Tống là HAI NHÂN VẬT VIỆT SỬ của Thế kỷ 20-21…. Nhìn qua thấy CHÍ SĨ Ngô Kỷ đã làm những ĐẠI SỰ như ANH HÙNG Lý Tống… CHÍNH BỌN văn nô thi nô báo nô sử nô này đã đưa ĐÀ NẴNG QUẢNG NAM sắp nhập vào với QUẢNG TÂY QUẢNG ĐÔNG