Dương Tự Lập
17-2-2022
Ba năm trước, tôi gửi bài viết đăng trên Tiếng Dân: “Thiên thu định luận” và người bạn sử học của cha”. Ngay hôm sau, báo mạng Điện tử của Đảng Cộng sản Việt Nam vội gỡ bỏ trang ảnh giới thiệu ở mục cá nhân: Các Ủy viên Trung ương Đảng – Đồng chí Hoàng Văn Hoan.
Đồng chí Hoàng Văn Hoan.
Họ và tên: Hoàng Văn Hoan
Tên gọi khác: Hoàng Ngọc Ân
Ngày sinh: 1905
Quê quán: xã Quỳnh Đôi, huyện Quỳnh Lưu, tỉnh Nghệ An.
Báo Đảng đăng lên như vậy chẳng khác nào tập đoàn Đảng Cộng sản Việt Nam giơ tay tát thẳng vào mặt ông cố Tổng Bí thư Lê Duẩn và quẳng vào sọt rác bản án tử hình vắng mặt Hoàng Văn Hoan năm 1979 ngày đó của Lê Duẩn. Tự hiểu Đảng Cộng sản Việt Nam ngầm báo cáo với “Thiên triều” Trung Nam Hải, rằng chúng tôi thề tuyệt đối trung thành cùng tập đoàn Đảng Cộng sản Trung Quốc. Cho dù Đảng Cộng sản Trung Quốc là kẻ thù truyền kiếp của dân tộc Việt Nam.
Ngay một tuần sau, dì Hồ Thúy, vợ chú Hoàng Nhật Tân, nhà sử học, con trai cựu Ủy viên Bộ Chính trị Hoàng Văn Hoan tìm đến gia đình tôi làm ầm ĩ, đòi gặp để đập bể mặt tôi. Các em tôi không hiểu chuyện gì đã xảy ra, làm cho dì Thúy nóng giận đến vậy.
Dì có kể lại cho gia đình tôi rằng, con dì đọc được bài viết của tôi trên Tiếng Dân, nói hỗn ông nội chúng nó. Dẫu sao cũng chỗ họ hàng thân thiết, người làng với nhau phải biết bảo vệ nhau chứ. Anh con trưởng Hoàng Thái của dì thì nhất quyết không tha tội tôi, nếu gặp mặt.
Dì Hồ Thị Thúy, vợ chú Hoàng Nhật Tân, con dâu ông Hoàng Văn Hoan có tên thật ở làng Quỳnh Đôi là Hồ Thị Hiệng. Dì là người con thứ 6 trong số 14 người con của ông Hồ Như Tuân, còn gọi ông Cửu Tuân, ông Tuân dữ có tiếng trong làng. Muộn hơn một chút, năm 1955 ông Tuân bị quy oan địa chủ (ông bị bắt cho đủ số lượng cấp trên quy định) và bị đám dân quân làng xông tới đốt nhà rồi trói mang đi giam.
Gia đình kể rằng, nửa đêm thấy bọn chúng ngủ gà ngủ gật, ông còn quát lớn:
– Tụi bay ngủ quên để tau chạy thoát ra ngoài thì tau xẻo đứt c*c tụi bây. Vài ngày sau, ông Cửu Tuân bị chúng đem ra bắn ngoài rìa làng.
Mang máu hờn căm dữ tợn của người cha nên dì Thúy cũng gớm ghê đáo để có hạng. Khi lấy chú Hoàng Nhật Tân rồi ra Hà Nội, dì mới đổi tên Hồ Thị Thúy mà chúng tôi chỉ nghe quen chú Tân gọi tình cảm Hồ Thúy.
Sau cuộc chiến biên giới tháng 2 đầu năm 1979, cả dân tộc đánh bọn bành trướng Bắc Kinh cướp nước, đòi dạy Việt Nam một bài học. Ông Hoan bỏ nước chạy sang Bắc Kinh theo hẳn giặc Tàu.
Việc ông theo giặc khiến gia đình chú Tân liêu xiêu điêu đứng gần chục năm trời. Không khí trong nhà chú Tân ngày đó ở 29 phố Nguyễn Gia Thiều lúc nào cũng nặng nề u ám như đưa đám. Vợ chồng chú Tân – dì Thúy thường xuyên lủng củng, xảy ra xô xát, cãi vã lẫn nhau.
Nếu rơi vào hoàn cảnh đấy thì quả thực gia đình nào cũng vậy cả thôi, tránh sao khỏi, nhưng lại còn bị mang tiếng là gia đình theo giặc, suốt ngày công an chìm nổi dòm ngó, rình rập.
Cả nhà chú Tân – dì Thúy và ba người con là anh Hoàng Thái, chị Hoàng Thơ, anh con út Hoàng Thông, cũng bị thôi việc cơ quan, thất nghiệp ngồi nhà, xơ vơ xẩn vẩn. Nỗi dằn vặt, khổ tâm, không may của gia đình chú Tân lại rơi vào giai đoạn đói kém khốn khó nhất của đất nước thời bao cấp tem phiếu.
Phía sườn Tây thì phải đỡ thằng Campuchia quấy phá. Phía Bắc ra sức chống thằng giặc gian hiểm Trung Quốc cướp đất giết dân. Trên trường quốc tế bị cả thế giới cô lập, phong tỏa Việt Nam vì đưa quân đội vào trấn giữ Phnôm Pênh.
Người dân Việt Nam mất hết lòng tin vào sự tiên đoán xằng bậy, nhảm nhí của ông cố Tổng Bí thư Lê Duẩn tuyên bố ở Đại hội Đảng Cộng sản Việt Nam lần thứ IV năm 1976: “Chúng ta sẽ đuổi kịp Nhật Bản trong vòng 15, 20 năm và nhân dân ta sẽ đi trên thảm vàng“.
Sau bốn năm cầm súng đi đánh giặc bành trướng Bắc Kinh sống sót, tôi ra quân năm 1982. Những lần đến chơi, nghe dì Thúy kể lại chuyện đã qua mới kinh hãi sự gớm ghê, đáo để của dì, nhất là khi nóng giận, dì đỏ mặt, trợn mắt, phồng má:
– Mấy ngày sau khi ông Hoan bỏ sang Trung Quốc, tao phải bắt chú Tân mày đạp xe tới nhà ông Xuân Thủy, ở 36 Lý Thường Kiệt, hỏi cho ra nhẽ. Vì ông Thủy được bọn nó bố trí cho đi cùng chuyên cơ, thực chất để kèm ông Hoan tới Cộng hòa Dân chủ Đức chữa bệnh. Chúng không ngờ ông Hoan cao mưu hơn chúng.
Dì kể tiếp:
– Chú Tân mày về bảo, ông Thủy cáo mệt không tiếp! Mệt cứt gì, lão ta sợ liên lụy vào thân thì có. Ít lâu sau lại có bọn mang thang, xô thùng, chổi sơn, đòi vào nhà dì quét vôi tường, sơn cửa sổ, tu sửa định kỳ. Dì tống cổ chúng nó đi hết, dì nói thẳng mặt bọn chúng nó, tao có hai thằng con trai khỏe mạnh làm được việc này không cần nhờ tới chúng mày, bọn chúng cắp đít bỏ đi cả.
– Mấy chục năm ở Hà Nội có bao giờ chúng ngó ngàng tới mà giờ đến nhà bà đòi tu với sửa. Mả cha chúng nó, nó cứ tưởng dì không biết bọn chúng là ai? Bọn công an giả dạng thợ chuyên nghiệp để vào nhòm ngó săm soi, lục lọi, chụp ảnh, ghi âm, lấy cắp những gì chúng tưởng ông Hoan còn để lại ở nhà này. Cái nhà tầng hai đối diện bên kia đường nhà mình kia kìa, trước đây cửa sổ phía sau chủ nhà cũ lúc nào cũng mở. Nay gia đình thằng công an mới về thế vào, thì khép hờ hờ để đủ cái khe hở nhòm sang nhà tao. Nó nhòm tao ỉa đấy, tiên sư bố nhà nó chứ, quân mất dạy.
– Cháu biết không? Mấy năm nay ngôi biệt thự 68 Phan Đình Phùng của ông Hoan vẫn bỏ trống, phân cho đứa Trung ương nào vào đó ở chúng nó cũng từ chối vì sợ điềm xui, dớp ông Hoan để lại. Tao thề không bao giờ cho ba đứa con tao được đi theo nghiệp chính trị như ông nội chúng nó. Đi vào con đường này người ta dễ đổi lòng thay dạ, lật lọng tráo trở cắn nhau ác hơn hoang thú, nhẫn tâm lắm cháu ạ.
Tôi nghĩ bụng, dì nói thế mà không sợ động chạm tới ông bố chồng.
***
Tiếng cười và niềm vui hạnh phúc chỉ thực sự trở lại ngôi nhà 29 Nguyễn Gia Thiều của chú Tân – dì Thúy vào năm 1990. Khi cựu Tổng Bí thư Nguyễn Văn Linh mở đường đồng ý cho gia đình chú được phép sang Trung Quốc thăm cha đẻ Hoàng Văn Hoan của mình hơn mười năm cách biệt.
Bốn tháng sau khi ở chơi thăm cha trở về thì một tuần sau, ngày 16-8-1990, chính ông Nguyễn Văn Linh lại phải nhờ chú Hoàng Nhật Tân cầm thư tay đến Đại Sứ quán Trung Quốc ở 46 Hoàng Diệu, trao cho Đại Sứ đặc mệnh toàn quyền là Trương Đức Duy.
Chú Tân không bao giờ ngờ tới lá thư mà mình đang giữ trong tay của ông Linh kia chỉ ít ngày sau đó sẽ đưa cả vận mệnh dân tộc Việt ngoặt sang một ngã rẽ khác với quỷ oán ma hờn, thần nguyền thánh rủa. Bức thư ác hiểm bất lương ấy đã đem Đảng Cộng sản Việt Nam tới Trung Nam Hải dự Mật ước Thành Đô lưu manh gian trá. Nghiễm nhiên cả dân tộc từ đây nằm trong dây thòng lọng của Trung Hoa tàn độc.
Một sự thật trần trụi từ sau cuộc gặp để mặc cả, ngã giá ở Thành Đô, tới nay Đảng Cộng sản Việt nhũn như con chi chi, nhân dân Việt Nam dở mếu dở máo, điêu đứng như con gì với thằng bạn vàng khốn kiếp láng giềng “nước lạ” này.
Từ “lạ” cũng bắt đầu được dùng rất phổ biến sau Mật ước Thành Đô năm 1990. Nhìn ra biển người ta chỉ thấy “tàu lạ” đâm vào tàu Việt, “máy bay lạ” bay vào vùng trời Việt. Người “nước lạ” bắn giết người nước Việt.
Mấy thằng cha Chủ tịch nước, Ủy viên Trung ương chết không kịp ngáp cũng vì nguyên nhân lạ, bệnh lạ, vi rút lạ. Bọn phía Bắc tràn qua biên giới vào đất Việt, vào cửa Đà Nẵng, nhập cảng Sài Gòn bất hợp pháp, bị bắt cũng gọi “người nước lạ”. Trong Quốc hội mới chỉ thấy nêu có kẻ dùng hai Quốc tịch. Nếu khui ra thì nội các chóp bu Đảng chắc cũng khối kẻ gốc gác “nước lạ” không chừng.
Khi ông Hoan chạy theo “giặc lạ”, anh Hoàng Thái, con trai trưởng của chú Tân – dì Thúy đang là sĩ quan quân đội trong Nha Trang, buộc phải xuất ngũ. Trở về một thời gian dài, nằm nhà nhàm chán, anh luyện rèn thân thể, tập dượt khí công đạt tới thượng thặng.
Có lần đang tập thể thao ngoài hồ Ha-le (hồ Thiền Quang), nhóm thanh niên ngổ ngáo đánh nhau, anh chưa kịp can thì một thằng trong bọn giật đòn gánh của bà hàng rong phang thẳng vào đầu anh, anh né người gồng cánh tay đỡ nhưng mặt vẫn bình thản, cây đòn gánh trong tay thằng côn đồ văng xa mấy mét. Biết vấp phải cao thủ bọn chúng xanh mặt chạy mất dép. Nội công anh thâm hậu như vậy nếu gặp tôi mà vả mặt có lẽ cái mặt tôi nát bấy như bát cháo tiết.
Đang băn khoăn, tới đây nếu gặp dì Thúy và anh Thái không biết sự thể tính mạng mình sẽ ra sao, thì có tin cậu em họ ngoại Hoàng Duy Việt báo: Người làng Quỳnh Đôi theo dõi bài anh viết về các nhân vật của quê mình rất sát sao đấy anh ạ. Chị Dương Thị An, chị họ bên nội nhà anh và anh Hoàng Đình Ân, cháu gọi bà Hồ Thị Thúy, vợ ông Tân, bằng dì ruột cũng phải thừa nhận, anh viết đúng.
Tôi trả lời Việt:
– Anh không có tài viết hay, nhưng với anh viết hay chưa hay bằng viết đúng. Mình cứ viết cho đúng sự thật đã là hay lắm rồi.
Nói chuyện với Việt xong, tôi bùi ngùi nhớ tới nhà sử học Hoàng Nhật Tân. Những lúc vui với bạn bè, tôi thường đem chú Hoàng Nhật Tân, người bạn tâm giao của cha mẹ tôi và chú nhạc sỹ Phạm Tuyên, người hàng xóm nhà tôi ngoài Hà Nội sau này, ra trắc nghiệm.
Một người có cha Hoàng Văn Hoan, nguyên Ủy viên Bộ Chính trị, Phó chủ tịch Quốc hội Việt Nam, theo giặc Trung Quốc, nhưng vẫn viết hồi ký “Thiên thu định luận” để bênh vực bảo vệ cho cha tới cùng, đó là chú Hoàng Nhật Tân.
Một người thì cha có công dựng xây Văn chương Quốc ngữ nước nhà, ông chủ bút báo Nam Phong – Phạm Quỳnh, nổi tiếng, lại bị Việt Minh sát hại, thủ tiêu tàn ác. Nhưng con đẻ Phạm Tuyên vẫn một lòng tôn thờ đi theo Đảng Cộng sản để viết nên những bài hát, lời ca cao vút: “Đảng cho ta một mùa xuân”; “Đảng đã cho ta sáng mắt, sáng lòng”; “Như có bác Hồ trong ngày vui đại thắng”; “Màu cờ tôi yêu”… Trong hai người này chúng ta trọng ai? Chắc chắn lời khen được ngả về người con có hiếu Hoàng Nhật Tân.
Bình sinh, mẹ tôi thường ca ngợi lòng hiếu thảo của chú Tân với cha mẹ đẻ của mình. Ngày ông Hoan chạy sang Tàu cư trú, bà Phan Thị Uyển, vợ ông lâm bệnh, lúc tỉnh, khi mê, bỏ nhà ra vườn hoa Canh Nông tìm ông quanh tượng Lê Nin nhưng không thấy. Rồi bà bước đến Đại sứ quán Trung Quốc cạnh đó, nhổ nước bọt phì phì, đòi trả lại chồng.
Chú Tân đi tìm, thấy mẹ, phải cõng bà về, đâu có tiền để thuê xe xích lô. Ngày được sang Trung Quốc thăm ông cũng như trở về Việt Nam khi qua cửa khẩu Trung – Việt, chú lại cõng bà, trước sự giám sát chứng kiến của cảnh sát hai nước. Mọi người cúi đầu tỏ ý kính trọng đối với chú.
Phần đánh giá cho công bằng hai con người sử học Hoàng Nhật Tân và nhạc sĩ Phạm Tuyên, xin nhường độc giả. Tôi chỉ nhắc lại câu nói của cổ nhân: “Phụ thù bất cộng đái thiên”. (Thù cha không đội trời chung).
Chị Dương Thị An, con bác họ tôi năm nay 77 tuổi. Chị sống tình cảm và rất thương bọn tôi hồi nhỏ đói khổ. Chị tốt nghiệp thạc sĩ tại nửa phần nước Đức Cộng sản năm 1973. Cha chị là ông Dương Văn Lan, khi xưa cũng thoát ly, đi hoạt động cùng ông ngoại tôi Hoàng Văn Hợp, các ông Hồ Tùng Mậu, Hoàng Văn Hoan, Hồ Viết Thắng…
Ta phải thừa nhận lớp người xa xưa ấy họ sống có ước mơ lý tưởng của cá nhân mình. Họ cuồng nhiệt, cuồng say đi theo cách mạng, hy sinh không tiếc thân. Khi ông ngoại tôi cầm đầu phong trào Xô viết Nghệ Tĩnh bị tử hình năm 1931, bác họ tôi vào ngồi tù Lao Bảo, thì ông Hoan đã sang Xiêm (Thái Lan).
Trong Bộ Chính trị đồng trang lứa, riêng ông Hoan chưa một ngày biết ngồi tù của đế quốc thực dân. Hoàng Văn Hoan được cử làm Đại sứ đầu tiên của Việt Nam tại Trung Quốc gần chục năm, từ năm 1950. Điều đó rất ảnh hưởng lối sống, cách sinh hoạt đặc Tàu của ông Hoan.
Rồi bác Lan tôi bị đày ra Côn Đảo sau các ông Phạm Hùng, Lê Văn Lương. Ngô Gia Tự, lúc đó vừa vượt Côn Đảo trở về đất liền, thì bị mất tích trên biển. Thời Việt Nam Dân chủ Cộng hòa, bác được sang điều trị ở Liên Xô cũ. Năm 1966, khi dạo chơi thành Moscow để hôm sau về nước, có người từ phía sau, chạy lên, đứng trước mặt, khoanh tay chào thầy, bác tôi nhận ra tướng Nguyễn Chí Thanh, cũng đang đi dạo cùng nhóm sĩ quan Việt Nam trên Quảng trường đỏ.
Năm 1970, bác nghỉ hưu với các chức vụ đã qua như: Bí thư Tỉnh ủy Quy Nhơn – Bình Định; Hiệu trưởng trường Đại học Ngoại thương Hà Nội; Giám đốc Ngân hàng Ngoại thương Việt Nam. Trung ương cho người đem Huân chương Độc lập hạng Ba đến trao tặng cá nhân bác, thì bác từ chối không nhận. Họ cầm về, ít lâu sau mang đến Huân chương Độc lập hạng nhất. Chuyện nghe vui như con trẻ nô đùa.
Khi bác mất, chị họ tôi cất bằng Huân chương này rất cẩn thận. Chị bảo, đến đời con thằng Quang, cái Thủy, mà thất cơ lỡ vận, đem bán cho hiệu đồ cổ, chắc may ra cũng mua được gói xôi vừng, xôi xéo chứ chẳng chơi.
Hồi biết tin ông Hoàng Văn Hoan chạy sang Trung Quốc, bác tôi giận dữ chửi:
– Thằng Hoan này có ra chó gì, chạy đâu không chạy, lại đâm đầu theo Tàu, nhục thật là nhục. Nhục cho cả làng Quỳnh Đôi. Cái thằng Tàu này vốn dĩ là kẻ thù truyền kiếp của dân tộc, nó vừa đánh mình trên biên giới, đổ máu xương đồng bào ta. Súc sinh gì đâu.
Bác là chuyên viên cao cấp, lão thành Cách mạng thứ thiệt, cùng một lò với Trường Chinh, Lê Duẩn, Phạm Văn Đồng, mà còn hằn trong đầu thù giặc Tàu truyền kiếp. Người đời cứ chửi Lê Duẩn cho sướng mồm sướng miệng, chứ kỳ thực bọn hậu sinh cắn cứt cho Duẩn không xong. Thằng khốn kiếp Tàu nào mà loạng quạng mò vào biển Đông, xông đất biên ải thì bác Ba Duẩn cứ là đánh cho đứt dái, teo chim, hết tìm đường về quê mẹ.
Năm vừa rồi, chị có nghe chuyện gia đình chú Hoàng Nhật Tân lên tiếng đe dọa tôi. Chị gọi điện động viên tôi, rồi thút thít:
– Hơn bốn mươi năm trước, lúc chị tiễn cậu đi đánh bọn giặc bành trướng Bắc Kinh. Không dám nói ra nhưng nhìn thân hình gầy gò nhỏ bé non nớt của cậu, chị cứ nghĩ dại… Ông bà nhà ta linh thiêng phù hộ để cậu trở về lành lặn. Xa xưa, đối mặt với giặc Tàu còn không sợ, thì nay sợ gì mấy cái tiểu tiết vụn vặt đó hả em. Chị nghĩ gia đình anh Tân – chị Thúy cũng là những người tử tế. Em cứ viết đúng như em đã viết. Chị đọc thấy thích, tức là dân làng Quỳnh Đôi thích. Chị sẽ gửi em tấm hình bố chị chụp chung cùng ông Hoàng Văn Hoan, Hồ Tùng Mậu, Hồ Viết Thắng, khi bố chị cùng các ông ấy đi dự Đại hội Đảng toàn quốc lần thứ 2 năm 1951”.
Chị hỏi:
– Thế giờ này đang bận gì mà em chưa ngủ?
– Em đang ngồi trước máy để học bài.
– Học gì vậy?
– Em ngồi chờ thằng Bành trướng Trung Quốc dạy cho Việt Nam một bài học qua on lai (online).
Bên kia tiếng chị cười trong nước mắt, giọng chùng xuống:
– Thằng em họ Dương của chị tính nết vẫn lất ngất ẩm ương như ngày nào, rõ chán.
____
Bốn ảnh cuối của ông Hoàng Duy Việt, cháu họ ngoại ông Hoàng Văn Hoan, cung cấp cho tác giả.
Ông Béo, Thái Bá Tân.
BA ĐIỀU CHẮC CHẮN
Có ba điều chắc chắn.
Các bác cứ tin tôi.
Một, giết chết cộng sản
Chỉ cộng sản mà thôi.
Hai, cộng sản sụp đổ,
Thật tiếc, chắc còn lâu.
Việc Việt Nam thay đổi
Phụ thuộc vào thằng Tàu.
Ba, đừng mong sẽ có
Gooc-ba-chốp Việt Nam.
Mà rồi nếu có muốn,
Cũng không ai cho làm.
Chỉ duy nhất một cách,
Là khai trí người dân.
Dân mà được khai trí,
Mọi cái sẽ tốt dần.
Sẽ không có bò đỏ,
Không còn đảng còn mình,
Không lên đồng tập thể.
Xã hội sẽ văn minh.
Mà văn minh, tự nó,
Sẽ giết chết độc tài.
Nó sẽ giúp dân chúng
Không nhắm mắt, bịt tai.
Mỗi ngày biết một tí,
Dân sẽ hiểu biết hơn.
Và cũng bằng cách ấy,
Cộng sản chết sớm hơn.
Nguồn Mạng.
“Mặc dù giờ không nên đề cập lại cuộc chiến Quốc Cộng tại Việt. Nhưng nếu ngày ấy, bọn “phi cộng sản” thật sự “thà chết hết chứ không chịu mất nước” giống như Bắc Việt “dù phải hi sinh tới đâu cũng phải thống nhất đất nước”,” (trí thức bên xâm lăng nhục mạ 64 người lính hải quân bị bỏ rơi tại Gạc ma cho Trung cộng diệt gọn ngày 14-8-1988)
Trí thức bắc kỳ 75, trí thức bên xâm lăng nên biết, sở dĩ cộng sản bắc kỳ đuọc vào vị trí “bên thắng cuộc” là vì VNCH bị bỏ rơi, không có vũ khí như quân cộng sản bắc kỳ được thực dân đỏ trang bị đến tận răng.
Để tiến hành cuộc chiến tranh đánh thuê cho thực dân đỏ xâm lăng VNCH, quân cộng sản bắc kỳ & lính trần ích tắc hồ chí minh được thực dân đỏ & cộng sản Nga & Tàu & Đông Âu cung cấp vũ khí & đạn dược trang bị đến tận răng.
Về phần VNCH, trước cuộc xâm lăng của quân cộng sản bắc kỳ trang bị đến tận răng bằng vũ khí & đạn dược tối tân của thực dân đỏ, VNCH buộc phải trông cậy vào sự giúp đỡ vũ khí & đạn dược & viện trợ quân sự của Mỹ để tiến hành cuộc chiến đấu tự vệ chống lại cuộc xâm lăng của quân cộng sản bắc kỳ & lính trần ích tắc hồ chí minh đánh thuê cho thực dân đỏ xâm lăng VNCH phục vụ thực dân đỏ cắm cờ búa liềm lên Sài gòn, bành trướng chế độ & chủ nghĩa cộng sản lên toàn Đông Dương.
Tuy nhiên, có một điều khác biệt, trong khi VNCH chỉ có thể trông cậy vào sự giúp đỡ vũ khí & đạn dược của Mỹ, Mỹ họ giúp thì tốt, Mỹ không giúp thì thôi, VNCH đành chịu, chứ VNCH & người Nam không thể làm như cộng sản bắc kỳ & trần ích tắc hồ chí minh cắt xẻ lãnh thổ VN cho ngoại bang để đổi lấy vũ khí.
Quân cộng sản bắc kỳ & lính trần ích tắc hồ chí minh, ngoài số vũ khí do thực dân đỏ & cộng sản Nga & đông Âu cung cấp, trang bị đến tận răng để người bắc kỳ 75 & lính trần ích tắc hồ chí minh “thi hành nghĩa vụ quốc tế vô sản”, thì người bắc kỳ 75 & quân cộng sản bắc kỳ & lính trần ích tắc hồ chí minh còn có một nguồn vũ khí đạn duọc dồi dào, không bao giờ ngừng, đó là nguồn vũ khí do Trung cộng cung cấp dựa trên bản văn tự bán nước 1958.
Do đó, vào tháng tư 1975, trong khi quân cộng sản bắc kỳ vẫn được cung cấp vũ khí & đạn dược bất chấp bản hiệp định Paris, xâm lăng VNCH, thì VNCH, vốn, từ bản hiệp định Paris 1973, đã bị cắt mọi nguồn cung cấp vũ khí & đạn dược thay thế, kể như bị giải giới từ 1973 qua bản hiệp định Paris 1973, trước hành động phạm pháp của quân cộng sản bắc kỳ, vi phạm bản hiệp định Paris 1973, xâm lăng VNCH, VNCH chỉ xin Mỹ giúp cho một số đạn dược rất nhỏ, tương đương 300 triệu đô la, cũng không được.
Một mặt ngó lơ yêu cầu của VNCH, yêu cầu trợ giúp vũ khí đạn dược, dù chỉ một số luọng rất nhỏ, để VNCH chống lại hành dộng phạm pháp của quân cộng sản bắc kỳ & lính trần ích tắc hồ chí minh xâm lăng VNCH, mặt khác Mỹ & các cuòng quốc bảo trợ bản hiệp định Paris 1973 & cả thế giới, “lương tâm” & “công lý” thế giới hoàn toàn im lặng khi quân cộng sản bắc kỳ, aka “VNDCCH” vi phạm bản hiệp định Paris 1973 xua đạo quân viễn chinh cộng sản & lính trần ích tắc hồ chí minh vượt vĩ tuyến 17 xâm lăng & chiếm đóng VNCH tháng 4-1975
Đó là hành động chí tình bỏ rơi, VNCH bị bỏ rơi năm 1975 như các nước vùng baltic & các dân tộc Đông Âu bị “quốc tế” chí tình bỏ rơi cho Liên xô năm 1945, như 64 người lính hải quân ở Gạc ma bị nhà cầm quyền cộng sản VN & quân đội nhân dân cộng sản VN chí tình bỏ rơi cho trung cộng diệt gọn tại Gạc Ma ngày 14-3-1988.
Các quốc gia vùng baltic & người dân các nước Đông Âu bị bỏ rơi cho cộng sản Nga chiếm đóng năm 1945 do các cuộc sắp xếp chia chác vùng ảnh hưởng của các cường quốc sau cuộc chiến tranh thế giới thứ 2
VNCH bị bỏ rơi cho trung cộng mở rộng vùng ảnh hưởng, nhờ đó mà việt cộng được hưởng xái của trung cộng được chiếm đọat VNCH năm 1975.
VNCH bị bỏ rơi cho thế giới, Hoa kỳ & các nước Tây Âu thừa mứa sản phẩm kỹ nghê, thừa mứa tín dụng, đuọc thâm nhập thị trường Trung cộng với hàng tỷ con người thiếu việc làm, thiến tín dụng, thèm khát hàng hóa Tây phương, đổi lại thì Trung cộng tách rời khỏi Liên xô, chống Liên xô, được Hoa kỳ bảo vệ chống lại một cuộc xâm lăng, nếu có, từ Liên xô,
sau cùng thì Liên xô bị sụp đổ năm 1990
64 người lính hải quân ở Gạc ma năm 1988 bị bỏ rơi cho trung cộng diệt gọn để bọn cộng sản trần ích Tắc hồ chí minh năm 1988 diễn trọn vở kịch “Gạc ma bị trung cộng tấn công, quân ta bị thua nên Gạc ma bị trung cộng chiếm đóng” hòng che dấu tội bán nước cứu đảng của chúng, học tập và làm theo trần ích tắc hồ chí minh bán nước cúu đảng, trước đó đã bán nước cho giặc Tàu từ 1950, dâng Hoàng sa cho giặc Tàu từ 1958.
Nếu những người lính hải quân ở Gạc ma 1988 đuọc trang bị đầy đủ vũ khí, được quân nhà tiếp viện, như những người lính Ukraine được cung cấp đầy đủ vũ khí, hẳn là những người lính ấy đã giữ được Gạc ma, (nhưng nếu như vậy thì bọn cộng sản trần ích tắc hồ chí minh 1988 không thể có vở kịch “quân ta bị thua nên Gạc ma bị chiếm đoạt” hòng che dấu tội bán nước).
Cũng vậy, nếu VNCH tháng 4-1975 đuọc cung cấp vũ khi như người Ukraine đuọc cung cấp vũ khi trong cuộc chiến đấu chống quân Nga Putin xâm lăng, chỉ cần VNCH có vũ khí tương đương với quân cộng sản bắc kỳ xâm lăng, thì hẳn là quân cộng sản bắc kỳ & lính trần ích tắc hồ chí minh lúc ấy sẽ phải ôm đầu máu chạy về bắc vĩ tuyến 17 như đã từng ôm đầu máu chạy về bắc năm 1968 vậy (cũng nên biết, trong trận Mậu thân 1968, ít nhất là một thời gian dài ban đầu, phía quân lực VNCH chỉ có súng Carbine M1 & M2, súng truòng Garant nặng chình chịch với gắp đạn 8 viên, của thời kỳ đệ nhị thế chiến, trong khi đó thì lính trần ích tắc hồ chí minh xâm lăng đã được trang bị bằng AK & B40, 41 tối tân – nhưng kết cuộc cho lính trần ích tắc hồ chí minh xâm lăng VNCH năm 1968 vẫn chỉ là “vào trận 2000, rút ra chỉ còn 20, chỉ còn vài ba”! Thậm chí bọn cộng sản bắc kỳ phải cưỡng bức lừa gạt “tuyển mộ”, xua ra trận cả những thiếu niên “chưa có lông dái”, đứng còn thấp hơn cả cây súng AK)
(Nhưng nếu vậy thì cái điu giữa Mỹ và Trung cộng năm 1972 không thực hiện được, thì không có thị trường Trung cộng cho Mỹ & Tây Âu).
Cùng là người Việt da vàng mũi tẹt, dòng máu Lạc Hồng, chẳng vui gì mà khoe người Việt bên này giỏi hơn, đánh giết người Việt bên kia nhiều hơn, cực chẳng đã mà phải nêu ra cho trí thức bên xâm lăng hiểu rõ vấn đề, thôi hiếp dâm tiếng việt, thôi cưỡng bức “thống nhất” tung hô “chiến thắng”, thôi nhục mạ 64 người lính hải quân ở Gạc ma ngày 14-3-1988.
VNCH bị bỏ rơi năm 1975, như các nước Baltic bị bỏ rơi năm 1945, như những người lính hải quân bị bỏ rơi ở Gạc ma 1988, bị bỏ rơi vì nhiều lý do như trên. “Xấu” hay không xấu, là những lý do ấy, là những “động cơ thúc đẩy” đưa đến sự bỏ rơi, dứt khoát không phải vì VNCH & các quốc gia vùng Baltic & 64 người lính hải quân ở Gạc ma là “kẻ xấu”.
Mọi luận điệu của trí thức bên xâm lăng, của người bắc kỳ 75, bảo rằng VNCH là “kẻ xấu”, vì thế đã bị bỏ rơi cho quân cộng sản bắc kỳ & lính trần ích tắc hồ chí minh chiếm đóng, cũng có nghĩa là trí thức bên xâm lăng & người bắc kỳ 75 đã nhục mạ 64 người lính hải quân ở Gạc Ma 1988, bảo rằng những người lính hải quân ở Gạc ma 1988 ấy là “kẻ xấu”, vì thế đã bị đảng và nhà nước ta & quân đội nhân dân ta bỏ rơi cho quân trung cộng diệt gọn ngày 14-3-1988.
Ba Duẩn cậy vào hiệp ước ký với LX nên phách lối với Tàu đó thôi. Chứ LX mà tan rã ngay khi Duẩn còn sống thì y cũng sẽ tranh phần dẫn đầu phái bộ sang Thành Đô ký mật ước bán nước của Nguyễn Văn Linh, chẳng yêng hùng gì đâu.
Ông Hoàng Văn Hoan năm 1979 là công dân nước cộng sản CHXHCNVN, bỏ nước cộng sản CHXHCNVN trốn sang Tàu cậy nhờ giặc Tàu chống lưng đỡ đầu cướp chính quyền nước cộng sản CHXHCNVN, thì cũng giống như ông Hồ chí Minh, năm 1950, đang là công dân VN/Quốc Gia Việt Nam, nhân khi có nhà nước Trung cộng vừa được Mao Trạch Đông thành lập từ 1-10-1949, bèn bỏ Quốc Gia Việt Nam, trốn sang Tàu, cậy nhờ giặc Tàu nhà Mao chống lưng đỡ đầu cướp chính quyền QGVN (các nhà trí thức Hà nội sĩ phu bắc hà hiếp dâm tiếng Việt, gọi hành động của hồ chí minh dựa vào giặc Tàu cướp chính quyền VN/QGVN, chia cắt VN, là “kháng chiến thần thánh & giành độc nập”)
Cũng chỉ là 2 ông nói trên học tập và làm theo Trần Ích Tắc 1285 bỏ Đại Việt trốn sang Tàu, được giặc Tàu nhà Nguyên phong cho chức An Nam Quốc Vương, lafm bifnh phong, tạo “chính danh” cho giặc Tàu nhà Nguyên trong cuộc xâm lăng Đại Việt, vì thế ông Hồ chí Minh còn được gọi là Trần Ích Tắc 1950, ông Hoàng Văn Hoan còn đuọc gọi là Trần Ích Tắc 1979.
LỊch sử Việt nam cho thấy kẻ nào cầu cứu & nhờ cậy giặc Tàu chống lưng đỡ đầu giành quyền cai trị VN, kẻ ấy đã tạo cơ hội cho giăc tàu tiến vào VN mở ra một thời kỳ bắc thuộc mới.
Lich sử VN, Tổ tiên Việt nam luôn luôn răn dạy & nghiêm cấm con cháu Việt nam dựa vào giặc Tàu mà tranh giành chức quyền cai tri Việt nam
Đối với lịch sử Việt nam, đối với Tổ tiên Việt nam, đối với moi người Việt Nam yêu nước Việt Nam, kẻ nào dựa vào giặc tàu chống lưng đỡ đầu cướp chính quyền, tranh giành chức quyền cai trị Việt nam, kẻ đó can tội tiếp tay giặc tàu đô hộ Việt nam, kẻ đó là việt gian, kẻ đó là tội phạm phản quốc, bán nước cho Tàu,
Trần Ích Tắc 1950 là một dạng tội phạm phản quốc bán nước cho Tàu! Trần ích tắc hồ chí minh đưa miền bắc vào cuộc nhập Trung từ 1-1-1955 khi hồ chí minh rứoc giặc Tàu vào Hà nội diễn lại tấn tuồng “Tôn sĩ nghị & Lê Chiêu Thống tại Thăng Long 1788” cắm cờ búa liềm tội ác, logo nô lệ giặc Tàu lên Hà nội, đặt cờ đỏ sao vàng xuống dưới đít cờ búa liềm mở ra một thời kỳ bắc thuộc mới, bắc thuộc đỏ
“Đảng Cộng sản Trung Quốc là kẻ thù truyền kiếp của dân tộc Việt Nam”
Cái “dân tộc Việt Nam” đó chắc hổng còn bao nhiêu trên giải đất tạm gọi là Việt Nam hiện nay . Bây giờ chỉ còn toàn công dân xã hội chủ nghĩa, & công dân xhcn them aint cái thứ “dân tộc Việt Nam” ngày xưa ông cha ta thường biết & được dạy trong sách giáo khoa của Ngụy.
“Đảng Cộng sản Việt Nam giơ tay tát thẳng vào mặt ông cố Tổng Bí thư Lê Duẩn”
Somebody gotta Phúc kĐinh do it, & im glad là Đảng các bác. Tất nhiên, đám trí thức gia nô vẫn còn luyến tiếc thời đó, & gửi bài lên nhờ RFA đăng hộ . May là có câu thần chú “bài hổng thể hiện quan điểm …”, không thì chả ai biết được . But i bet bài vẫn bị trả về & còm vẫn hổng được duyệt ở trển .
Chuyện luyết tiếc Lê Duẩn cũng hổng có lạ gì đ/v loại công dân xhcn Trời đánh này . Bộ sách giáo khoa cho miền Nam still gimme creeps, nhưng tác giả của nó là nhà giáo nhân dân Phạm Toàn thì cái thứ dân quái đản này -yo own Phạm Đoan Trang included- vưỡn kinh trọng .
Ô Hoàng Văn Hoan mắc đúng 1 tội mà trí thức các bác vẫn hay mắc phải, đó là cầm đèn chạy trước ô tô . Nhân Văn Giai Phẩm, Hiếu PC, Cù Huy Hà Vũ … Hay nói đúng ra, nói đúng & nói trước luôn luôn được xem là tội . Mọi chuyện đều có thời điểm của nó, và sự thật là những gì đám chuyên gia chích đùi & ai đồ (idols) của chúng nó tin . Ô Hoàng Văn Hoan nhìn rõ bản chất của xung đột là nội chiến, và nhận ra VN bắt đầu từ bỏ những lý tưởng xã hội chủ nghĩa của mình . Nhận định người Bắc có lý luận hổng phải là vô lý, ngay cả ờ mây zinh Việt Nam cũng biết Trung Quốc xã hội chủ nghĩa hơn mình, hay nói thẳng ra, đek thấy chủ nghĩa xã hội ở VN ở đâu, let alone “định hướng”, trong khi đó đám miền Nam có mắt như mù . Nói gì tới Hoàng Văn Hoan, là 1 trí thức gạo cội .
“Hoàng Văn Hoan được cử làm Đại sứ đầu tiên của Việt Nam tại Trung Quốc gần chục năm, từ năm 1950. Điều đó rất ảnh hưởng lối sống, cách sinh hoạt đặc Tàu của ông Hoan”
That explain 1 ông đại sứ khác mới về với Bác Hồ gần đây .
Bonus cho những ai nhìn ra & liệt kê được 48 điểm nghịch lý trong bài . ill give an example “Mang máu hờn căm dữ tợn của người cha (tớ thêm) -vì bị đấu tố- nên dì Thúy cũng gớm ghê đáo để có hạng” vs “còn hằn trong đầu thù giặc Tàu truyền kiếp” & “Một người thì cha … bị Việt Minh sát hại, thủ tiêu tàn ác. Nhưng con đẻ Phạm Tuyên vẫn một lòng tôn thờ đi theo Đảng Cộng sản để viết nên những bài hát, lời ca cao vút: “Đảng cho ta một mùa xuân”; “Đảng đã cho ta sáng mắt, sáng lòng”; “Như có bác Hồ trong ngày vui đại thắng”; “Màu cờ tôi yêu”… Trong hai người này chúng ta trọng ai? Chắc chắn lời khen được ngả về người con có hiếu Hoàng Nhật Tân”. Thường thì nghịch lý đi đôi với nhau, ở đây nghịch lý đan chéo, liên quan mật thiết với nhau, tạo thành 1 complex network. Nếu xem nghịch lý như 1 mạch vi xử lý -whoever ever done a chip board know this- thì bài này là prototype của Apple I trong garage của the Woz, Steve Wozniak.
Trí thức các bác, WTF you expect
“Đảng chính trị” và những người tung hô nó không phải là “Dân tộc”, như ông nhận xét . Đúng vậy, nhưng nó là MỘT PHẦN CỦA DÂN TỘC .
Do đó, câu khẳng định đầu tiên của ông, rằng “dân tộc Việt chẳng còn bao nhiêu” là một câu khẳng định rất là , xin lỗi , ngớ ngẩn !
Xin miễn nói sâu thêm !!!
Thầy Thích Nhất Hạnh, người mà các ông liên tục phỉ báng và đổ tội cho thầy là đã “tiếp tay cho CS” đã nói trong khoảng thời gian 68-69, rằng thầy “nhìn thấy CS và CH bắn giết lẫn nhau chỉ vì ai cũng cho rằng, mình có lý”. Thực tế đã chứng minh, thầy Thích Nhất Hạnh phản đối chiến tranh, không có nghĩa thầy đã “gián tiếp làm sụp đổ chế độ VNCH”, mà thực tế đã muốn cứu nó . Bởi rõ ràng, cái chế độ ấy đã không đủ khả năng để tự bảo vệ sự tồn tại của chính mình, sau khi không còn được sự hậu thuẫn của Mỹ cả về tài chính lẫn quân sự !
Vấn đề hiện tại của Việt nam không nằm ở chỗ, Đảng CS VN đi theo ý thức hệ nào, mà nằm ở chỗ, các tư tưởng chính trị đã tác động được vào dân chúng ở mức độ nào !
Khi đã bám chặt vào mục tiêu “thề không đội trời chung với CS”, mà không đề cập tới các giá trị tinh thần của các trào lưu tư tưởng khác, thì trước sau gì cũng sẽ chuyển thành Cực đoan ! Dù là cực tả hay cực hữu thì đều là kẻ thù của Dân tộc ! Đó là điều chắc chắn ! Dân tộc là một tập hợp các đảng phái và tư tưởng chính trị. Do đó, cho tới hiện tại, chỉ có chế độ Dân chủ mới có thể dung hoà các hệ tư tưởng khác nhau trong một Dân tộc (Ethik). Bất cứ một tư tưởng (Ideologie) nào cũng không thể tự gán cho mình là Dân tộc được !
“Thực tế đã chứng minh, thầy Thích Nhất Hạnh phản đối chiến tranh, không có nghĩa thầy đã “gián tiếp làm sụp đổ chế độ VNCH”, mà thực tế đã muốn cứu nó .” (trí thức bên xâm lăng tung hô trò bịp của Nhất Hạnh tung hô trò ngưng chién trói tay người Nam)
Nhà trí thức bên xâm lăng lại vả vào mặt thầy Nhất Hạnh của nhà trí thức bắc kỳ 75
Thầy Nhất Hạnh của nhà trí thức bên xâm lăng từng cất dọng đạo đức giả cầy lên án việc tiễu trừ mấy tên cộng sản khủng bố để cứu một thành phố là “tội ác”,
nay, qua tường thuật của trí thức bên xâm lăng, mới biết Nhất Hạnh không chỉ tung hô “ngưng chiến” trói tay người nam không cho người nam đưọc tự vệ chống lại quân cộng sản bắc kỳ xâm lăng, mà còn gọi cuộc khủng bố của quân cộng sản bắc kỳ xâm lăng, thảm sát người nam, thảm sát hàng triệu, hàng triệu người nam, phục vụ thực dân đỏ cắm cờ búa liềm lên Sài Gòn bành trướng & áp đặt chủ nghĩa & chế độ cộng sản tội ác lên người nam, áp đặt chế độ cộng sản mao-ít VNDCCH tay sai giặc Tàu lên người Nam, cưỡng bức nguòi Nam tiếp bước bắc kỳ 75 vào cuộc nhập Trung, là “để cứu người Nam”
“Thầy với trò”, toàn một thứ lá mặt lá trái, chuẩn đúp bìm bịp!
Đáng lẽ ở đây tớ nên “Need i say more?”
Đúng, dân Cộng Sản là 1 phần của dân tộc & đại diện cho cái phần dân tộc đó là đảng Cộng Sản cùng những thứ liên hệ, thậm chí là đa số luôn . Ý tớ muốn nói ở đây có 2 loại “dân tộc” ở VN, Cộng Sản & phi Cộng Sản . Cho dễ hiểu hơn, người Kinh hay người Chàm . Phần dân tộc Cộng Sản, nhờ hồng phúc của đất nước nên đã giải phóng được cho phần dân tộc phi Cộng Sản . Và nhờ được giải phóng cùng những chính sách giải phóng nên tới giờ phần dân tộc phi Cộng Sản đã gần như tuyệt chủng ở VN. Cái loại đó thì đúng là chẳng còn bao nhiêu, chớ loại dân tộc như bác thì đầy đường, cứ ra ngõ lại gặp anh hùng .
Oh, tớ hổng thề không đội trời chung với các bác . Ngược lại thì đúng hơn . Tẩu vi thượng sách, cho các bác muốn làm cái con cá sặc gì với đất Việt của các bác thì làm . Các bác yêu nước nhiệt tình quá mức cần thiết nên nó mới ra thế này . Nếu “thế này” là thứ các bác muốn tự hào … Hey, we already know. 2 hệ thống giá trị hoàn toàn khác nhau, đáng kính của các bác có thể -biết đâu đấy- là đáng phỉ nhổ với người khác .
“không đề cập tới các giá trị tinh thần của các trào lưu tư tưởng khác”
Thế là tớ rất tôn trọng lý tưởng Cộng Sản của các bác rồi . The best way i know how, kính nhi viễn chi . Thậm chí tớ còn nhắc cho Dương Tự Lập về bản chất lý tưởng Cộng Sản của ông ta, nó khác với cái loại dân tộc phi Cộng Sản . i mean tớ trải qua môi trường giáo dục xã hội chủ nghĩa với bộ sách giáo khoa của nhà giáo nhân dân Phạm Toàn đáng kính . Đã hưởng thụ nền giáo dục của các bác, đúng, mấy môn xã hội hành lên hành xuống, and i aint 1 học sinh gương mẫu . Far from it. Nhưng điều không bao giờ quên là những tố chất cần có của 1 công dân xã hội chủ nghĩa gương mẫu . Chống Trung Quốc hay bất kỳ 1 đảng Cộng Sản nào aint one of them. Vì “Đổi Mới” nên thoái hóa xảy ra khá nhanh & mạnh trên diện rộng . im just remindin them of who them should, and should have, strive(d) to be, not the other way around.
Thật ra cái loại dân phi Cộng Sản không nên nhận mình là dân tộc, hay đại diện cho dân tộc . Họ đã chiếm tuyệt đại thiểu số, đã vậy chưa bao giờ nhìn nhận Đảng Cộng Sản như 1 phần của dân tộc . Có thể vì nhận thức kém cỏi . Chính vì vậy, những gì họ đang trải qua rất phù hợp với tầm nhận thức của mình . Với tầm nhận thức thấp kém của mình, họ không nhìn ra được Cứu Đảng là cứu nước . Chỉ xin loại dân tộc Cộng Sản đối xử nương tay với họ khi còn bị kẹt ở Việt Nam, và mong Đảng Cộng Sản các bác khoan hồng để họ có thể được các nước tư bản giải cứu, như tư bản đã cho phép Đảng hoàn toàn tự do giải cứu cho dân của mình . Coi như đổi chác xòng phẳng . Nếu được như thế thì thằng muỗi này nhất bộ nhất bái, cắn cỏ ngậm vàng, vừa phùng vừa há vừa la to “Ơn Bác, ơn Đảng, ơn Chính phủ” như tiến sĩ Phạm Chí Dũng 1 lần ngày xưa .
“Phần Dân tộc PHI CỘNG SẢN gần như bị tuyệt chủng ở VN” ???
Hahaha, khi ông đã võ đoán bừa bãi như thế, thì tranh luận với ông thật là vô nghĩa !
Khi ông đã võ đoán như thế, thì ta cũng thể đoán bừa bãi rằng, cái thành phần “phi cộng sản” còn lại cũng chỉ là các thành phần vô học vì hoàn toàn không có hiểu biết gì về chính trị , nên đã không đủ khả năng gìn giữ những gì người khác ban cho ! Đó là một thực tế : Khi người Pháp và Mỹ quyết định chia đôi VN bằng Hiệp định Giơ ne vơ, “dân phi Cộng sản” đã không làm được gì khi Bắc Việt vi phạm Hiệp định, dẫn tới Tổng thống Diệm đã bị hành sát và dẫn tới sự sụp đổ của Nền Cộng hoà ! Tiếp theo, “phi cộng sản” đã không đủ khả năng để “ngưng chiến mà không bị CS xâm lược” (1968), mà chỉ biết đổ tội cho Mỹ và đồng minh. Khi không tự vệ được, mà luôn phải chờ đợi vào sự giúp đỡ của kẻ khác, thì không nên cho rằng, ta bị “ức hiếp” !
Không có một kẻ gây chiến nào sẽ ngưng tay, nếu như kẻ gây chiến ấy không gặp một sức kháng cự tương xứng !
Mỹ không có nghĩa vụ phải “bảo vệ Tự do cho những người không hiểu gì về nó”, và đặc biệt, càng không thể bảo vệ tự do cho những kẻ không tự bảo vệ mình !
Nam Việt nam bị cưỡng chiếm, thì cũng giống hệt như Ucraina hiện nay đang bị Nga đe dọa “nhập vào Nga”. Và chính “Phi cộng sản Việt nam” đã “dạy cho giãy chết một bài học”, rằng sẽ không thể ngăn cản Nga xâm lược Ucraina nếu chỉ đơn giản mang quân đội tới Ucraina tham chiến giúp dân Ucraina, vì như thế, chắc chắn thảm bại mà Ucraina vẫn bị mất vào tay Putin như thường .( giống trường hợp của Áp mất vào tay Taliban ). Do đó, tất cả những gì họ có thể làm được, là đe dọa chế tài Nga nếu Nga gây chiến. Phần còn lại, dân Ucraina phải tự gánh lấy.
Mặc dù giờ không nên đề cập lại cuộc chiến Quốc Cộng tại Việt. Nhưng nếu ngày ấy, bọn “phi cộng sản” thật sự “thà chết hết chứ không chịu mất nước” giống như Bắc Việt “dù phải hi sinh tới đâu cũng phải thống nhất đất nước”, thì cuộc chiến ấy chắc chắn sẽ khốc liệt hơn rất nhiều, nhưng ngày hôm nay chắc chắn sự chia rẽ về “tư tưởng” giữa những người Việt với nhau đã không lớn tới mức như hiện tại !
Một chính trị gia đã phát biểu : Nếu ta hi sinh Tự do để đổi lấy An toàn, thì kết cục ta sẽ mất cả hai ! Dân “phi cộng sản” đã không đủ tài trí và dũng cảm để bảo vệ tự do, nên họ vừa mất sự An toàn, lại vừa mất luôn cả Tự do !
Dân Miền Bắc khi lao vào cuộc chiến “thống nhất đất nước”, họ không hoàn toàn “vì chủ nghĩa xã hội , vì lý tưởng Cộng sản”, mà họ chỉ vì “Căm ghét chủ nghĩa tư bản”, nên muốn sử dụng bạo lực để xoá bỏ nó . Đó là một sai lầm . Chủ nghĩa tư bản không thể bị xoá bỏ bởi bạo lực, mà chỉ có thể bị xoá bỏ bằng các cuộc cách mạng Dân chủ !
“Khi ông đã võ đoán như thế, thì ta cũng thể đoán bừa bãi rằng, cái thành phần “phi cộng sản” còn lại cũng chỉ là các thành phần vô học vì hoàn toàn không có hiểu biết gì về chính trị , nên đã không đủ khả năng gìn giữ những gì người khác ban cho”
Exactly, thats what ive been sayin. Và các bác muốn hòa giải hòa hợp với tụi này ? Chúng làm trâu mọi cho các bác còn chưa xứng nữa . Thôi thì các bác làm ơn tha cho chúng nó đi khỏi đất nước của các bác . Ngưu tầm ngưu, mã tầm mã . Mã phi cộng sản mà ở với ngưu cộng sản, nó đâm cho lòi ruột .
“Chủ nghĩa tư bản không thể bị xoá bỏ bởi bạo lực, mà chỉ có thể bị xoá bỏ bằng các cuộc cách mạng Dân chủ”
Yessir. Bác Hồ cũng kêu đó là “cuộc cách mạng dân chủ”. Thôi thì cho tụi dân phi Cộng Sản chúng nó cút, các bác ở lại làm cách mạng dân chủ với nhau để xóa bỏ chủ nghĩa tư bản. Count us out. Bọn dân phi Cộng Sản chúng tớ rất mê muội tư bản, có nghĩa ghét Cộng Sản . Trâu bò các bác đục nhau chỉ có dân phi Cộng Sản nhà tớ chết thui . Tha cho họ làm phúc bác ạ .
Trích: “Người đời cứ chửi Lê Duẩn cho sướng mồm sướng miệng, chứ kỳ thực bọn hậu sinh cắn cứt cho Duẩn không xong. Thằng khốn kiếp Tàu nào mà loạng quạng mò vào biển Đông, xông đất biên ải thì bác Ba Duẩn cứ là đánh cho đứt dái, teo chim, hết tìm đường về quê mẹ.
Ủa, Hồ 1974 khi Tàu cộng đánh chiếm Hoàng Sa thì cộng sản Ba Đình ăn mừng mà!