5-9-2017
Khoảng 3 giờ sáng ngày 5/9/1983, tôi và em trai tôi đã âm thầm, lặng lẽ rời thành phố hoa lệ Sài Gòn để đến một điểm tập kết đi “vượt biên” ở một vùng biển ngoại ô, cách Sài Gòn 100 cây số.
Đáng lẽ ra, nếu không có cái đêm định mệnh đó, chắc anh em tôi chỉ vài giờ sau đó, đã cùng hàng triệu trẻ em khác cắp sách đến trường và biết đâu đã vĩnh viễn trở thành những học sinh, cháu ngoan Bác Hồ dưới mái trường XHCN. Rồi cũng biết đâu, chúng tôi ngày nay có thể trở thành những đảng viên ưu tú của “Đảng” để tiếp tục bóc lột, đè đầu cưỡi cổ dân tôi.
Nhưng định mệnh đã rẽ sang khúc quanh khác và cũng kể từ ngày này, tôi đã thoát ly gia đình, xa quê hương, bỏ lại mái trường xưa, bỏ lại người yêu, những mảnh tình ngây thơ tuổi học trò và biết bao kỷ niệm đẹp của thời niên thiếu.
Trên bước đường lưu vong, từ trại tỵ nạn Singapore đến Vương Quốc Bỉ và bây giờ ở Canada, tôi luôn chỉ có một tấm lòng, một hy vọng và một niềm tin sắt đá rằng sẽ có một ngày tôi sẽ được trở lại quê hương để đóng góp một phần công sức nhỏ bé của mình cho công cuộc kiến thiết và phát triển bền vững đất nước tôi.
Với 34 năm bôn ba hải ngoại, tôi có cơ hội được sống và làm việc ở nhiều nơi trên thế giới và được học hỏi rất nhiều những điều hay, lẽ phải, những kinh nghiệm quý báu và túi khôn của nhân loại. Mỗi lần nhìn lại bên kia bờ Thái Bình Dương, nơi những lũy tre làng, những con kênh, con lạch, những mái nhà của hàng triệu đồng bào tôi, mặt bám đất, lưng đội trời, lam lũ làm ăn nhưng vẫn còn có bữa đói, bữa no, quần áo chưa hẳn lành lặn, tôi không khỏi tự trách mình sao chưa đóng góp được gì cho đồng bào, đất nước.
Tại sao Việt Nam còn nghèo? Tại sao trình độ phát triển của đất nước tôi quá lạc hậu? Tại sao một chế độ chính trị cộng sản phi nhân, tàn bạo, đi ngược với trào lưu tiến bộ của nhân loại, lại tiếp tục ung dung đày đọa dân tộc tôi? Tại sao người dân tôi bị tước đi những quyền cơ bản làm người của họ? Tại sao chỉ lên tiếng phản ánh những bất công, sai trái trong xã hội là bị trù dập, tù đày, vu cáo là phản động, chống phá nhà nước, chế độ?
Đất nước này là của ai? Chế độ này là của ai? Tại sao, chúng tôi không có quyền suy nghĩ khác? Tại sao chúng tôi không có quyền lên tiếng về một xã hội chúng tôi đang sống? Tại sao lại phải chấp nhận chủ nghĩa xã hội khi ngay chính ông Nguyễn Phú Trọng, người đảng trưởng của ĐCSVN còn phải thú nhận rằng chưa chắc gì đến cuối thế kỷ này chúng ta có thể xây dựng được CHXH?
Chúng tôi những người Việt Nam yêu nước, chúng tôi muốn sống tự do. Chúng tôi không mưu cầu CNXH. Chúng tôi muốn sống với tình tự dân tộc tôi. Chúng tôi muốn sống hài hòa với cộng đồng nhân loại và đóng góp tích cực bảo vệ sự sống trên quả địa cầu.
Chúng tôi yêu cầu Chính phủ nước CHXHCNVN trả lại cho chúng tôi những quyền cơ bản nhất của con người và quyền công dân của một nước Việt Nam độc lập, tự do và dân chủ. Đất nước này là của chúng tôi, cho nên bất cứ chính quyền nào đều phải do những người dân chúng tôi lập ra, chịu trách nhiệm trước chúng tôi và làm tất cả những gì có thể để phục vụ chúng tôi, những công dân Việt Nam.
Riêng cá nhân tôi, đã hơn 34 năm lưu vong, hơn bao giờ hết, tôi thiết tha mong mỏi sớm được trở về quê hương để cùng đồng bào trong và ngoài nước chung sức, chung lòng xây dựng một quốc gia Việt Nam tự do, dân chủ và phú cường; một Việt Nam mà mỗi công dân luôn là một nhân tố đắc lực và cần thiết, đóng góp thiết thực cho công cuộc xây dựng và phát triển đất nước; và một Việt Nam tích cực hội nhập bền vững và sâu rộng trong cộng đồng nhân loại tiến bộ.