Địa ngục giáo dục?

Chu Mộng Long

19-4-2021

Đau xé lòng trước vụ em học sinh Trường Nguyễn Khuyến (TP. HCM) nhảy lầu tự vẫn vì áp lực học hành. Không biết bức thư tuyệt mệnh này có đúng là của em không, nhưng ít nhất đúng như tôi nghĩ lâu nay.

Không dưới một lần, tôi khẳng định triết lý “giáo dục toàn diện” là sai lầm tận gốc. Từ cái gốc này kéo theo Chương trình, Sách giáo khoa và cách đánh giá đã sai lầm một cách toàn diện, gây áp lực nặng nề cho con em chúng ta.

Người ta yêu cầu một trẻ vị thành niên phải giỏi toàn diện, cái đầu của bọn trẻ phải chứa tất cả cái đầu các thiên tài của nhân loại. Trong khi chính những kẻ đó lại để dành toàn bộ não của mình vào chỗ… vơ vét.

Đây không là vụ duy nhất học sinh tự vẫn. Những trường hợp không tự vẫn, theo tôi, tâm thần đều có dấu hiệu khủng hoảng nặng. Hãy cùng nhau lên tiếng, vì con tôi và con các bạn đều đang là nạn nhân của cách giáo dục này, nếu chúng ta còn chút lương tâm!

Một ngày kia phải ghi tội ác những kẻ làm chương trình và sách giáo khoa vào các trang sử.

***

“Kính thưa các bác lãnh đạo, các bậc cha mẹ, các thầy cô giáo!

Con xin được trút hết nỗi lòng đã giấu giếm suốt bấy lâu nay và con, cũng như nhiều bạn học sinh khác mong chờ sẽ nhận được những lời chia sẻ, cũng như ý kiến của các bác lãnh đạo, các phụ huynh và các thầy cô.

Đã nhiều năm nay, hầu như cuộc đời của học sinh chúng con chỉ là thức dậy, đi học trên trường, đi học thêm, về nhà và lặp lại. Qua nhiều năm, niềm đam mê học tập của con dần mất đi.

Con bắt đầu kiệt sức, chán nản và tuyệt vọng khi nghe đến chữ HỌC.

Không biết tự bao giờ, thời gian chúng con đi học còn nhiều hơn khoảng thời gian chúng con được ngủ. Đối với con, càng học cao hơn, kiến thức càng trở nên vô nghĩa.

Con biết nói ra điều này thật vô ơn. Để có được những kiến thức hôm nay là công sức đầy gian lao của những người đi trước.

Nhưng con tự nghĩ, vì sao giáo viên chỉ có thể dạy một bộ môn nhưng bản thân một học sinh phải học những mười mấy môn?

Không chỉ vậy, chúng con còn chịu áp lực nặng nề từ thầy cô, phụ huynh và cả xã hội. Một lớp học phải có từ 40 học sinh đạt Giỏi, Khá và không được có học sinh Trung bình.

Đã đi học thì các môn tổng kết cả năm phải từ 8 điểm trở lên, thậm chí là cao hơn. Tỉ lệ tốt nghiệp của trường sau một năm phải đạt 90% trở lên, có trường phải giữ vững mục tiêu là 100%.

Con đã nhiều lần suy nghĩ về những gì chúng con đang được học. Càng nghĩ,con càng cảm thấy nản hơn khi con nhận ra mình gần như không thể tiếp nhận những kiến thức nhà trường dạy.

Bộ não của một người trưởng thành chỉ nặng gần 1400 gam nhưng những người của thế hệ đi trước lại mong chờ chúng con học đều, học tốt lượng kiến thức khổng lồ từ hơn mười môn học khác nhau.

Con sợ lắm! Con sợ mỗi khi ông mặt trời lại lên báo hiệu một ngày đi học nữa lại đến. Con sợ khi điều đầu tiên thầy cô làm khi bước vào lớp là khảo bài, kiểm tra một núi bài tập họ giao cho chúng con.

Con sợ khi tiếng trống giờ về không đồng nghĩa với việc chúng con được về nhà nghỉ ngơi mà nó chỉ đơn thuần là giờ ra chơi giữa giờ học chính khóa và giờ học thêm.

Con sợ khi nhìn các bạn đồng trang lứa ăn vội vàng cái bánh bao và ánh mắt họ đờ đẫn, xa xăm, vô hồn ngồi trên chiếc xe máy giữa dòng người kẹt xe lúc 5h chiều.

Thưa các bác, các bác phụ huynh, các thầy cô!

Còn biết bao nhiêu câu chuyện chưa được kể về những áp lực vô hình mà mọi người đang vô tình đặt lên vai chúng con.

“Mỗi ngày đến trường là một ngày vui” – Đó là điều đầu tiên con học được khi bước vào lớp 1. Và cho đến giờ, khi đang ở độ tuổi 18, con căm ghét cái câu nói này kinh khủng.

Con xin lỗi khi nói ra những điều này, con biết việc này sẽ khiến cho những người đi trước khó chịu nhưng cho phép con được nói lên nỗi lòng mình: Con ghét đi học.

Con ghét cái cảm giác bước qua cổng trường, mở cuốn SGK, chép từng trang vở. Con cảm giác mình lạc hướng… Từng ngày đi học, chúng con quay cuồng với việc học bài, kiểm tra.

Những năm tháng dần trôi qua một cách vô nghĩa dưới áp lực của việc học hành, của thầy cô, của gia đình.

Chương trình học hiện tại không cho phép học sinh chúng con có quyền sáng tạo. Tất cả bị bó buộc vào những quy luật nhất định và chúng con – những người học sinh bắt buộc phải làm theo chứ không được thay đổi.

Chính bản thân chúng con còn không hiểu mình đang học vì cái gì, vì ai!

Học vì kì vọng của mọi người xung quanh, học vì điểm số, học để qua được một kì kiểm tra ư? Xong rồi sao nữa?

Cuối cùng sau hơn 20 năm học tập miệt mài, căng thẳng chúng con còn phải sống một cuộc đời rất dài và tới lúc đó, chúng con sẽ phải áp dụng những kiến thức đã học được vào cuộc sống.

Nhưng con đã nhiều lần tự hỏi, con có thể sử dụng “Chuyển động tròn đều”, “Chiều tăng giảm của hàm số” hay Vecto trong cuộc đời thật như thế nào?

Chúng con cứ học rồi lại quên, thầy cô thì cứ lao đầu vào giảng, giao bài tập về nhà nhưng họ chưa bao giờ nói cho chúng con nghe ứng dụng của những kiến thức này trong cuộc sống.

Từ một lúc nào đó, mọi người lại đánh giá nhau thông qua những con điểm.

Chì vì những con điểm vô giá trị mà đã đẩy biết bao số phận học sinh vào bước đường cùng, đã khiến cho mối quan hệ giữa cha mẹ – con cái và giáo viên – học sinh trở nên căng thẳng, ngột ngạt.

Cuộc sống của những học sinh giờ đây gần như chỉ xoay quanh HỌC. Chúng con không biết đến khái niệm nghỉ ngơi, thư giãn.

Chúng con gần như không còn hiểu được giá trị của những bữa ăn bên gia đình vì gần như suốt một tuần chúng cháu chỉ gần như học thêm đến khi trời tối mịt.

Người bạn ngồi kế con, bạn ấy học rất giỏi và các thầy cô đều rất yêu quý bạn ấy. Nhưng bạn ấy khổ lắm. Nhà bạn ấy ở Quận 12 và bạn ấy phải đi xe buýt tới Quận 1 để học thêm mỗi ngày.

Từng ngày đi học của bạn ấy bắt đầu từ 5h30 sáng cho tới 11h đêm. Bạn ấy đã kiệt sức rồi, con biết điều đấy. Khuôn mặt bạn phờ phạc, ánh mắt bạn bơ phờ, bạn bị thiếu ngủ và đau dạ dày.

Những người như bạn con không thiếu ngay tại chính TP.HCM này.

Học sinh chúng con sống thờ ơ, lãnh đạm, vô cảm và không có kĩ năng sống. Chúng con không biết phải làm gì nếu có động đất, sóng thần hay gặp một người bị đột quỵ ngay giữa đường.

Người lớn thất vọng vì cách ứng xử của thế hệ trẻ trong khi thế hệ trẻ chúng con lại thất vọng vì đang được giáo dục không có định hướng.

Thưa các bác, là một học sinh, con đã vô cùng xúc động khi nghe chủ trương không dạy thêm. Cái cảm giác vui mừng chợt chạy qua người con khi nghĩ đến cảnh chúng con không còn phải còng lưng ra học bài lúc 11h đêm nữa.

Nhưng hiện thực tàn khốc của việc học đã không cho con được vui mừng lâu.

Trước cảnh mỗi năm đề thi Đại học lại đổi mới một kiểu, trước cảnh cô giáo viên dạy Toán của chúng con quảng cáo về lớp dạy thêm của cô một cách bí mật, con nhận ra mọi chuyện sẽ không hề tốt lên được, sẽ không bao giờ tốt lên được.

Rồi sau tất cả, khi chúng con rời ghế nhà trường, đối diện với cuộc sống thật, chúng con lại lơ ngơ, hoang mang vì hoàn toàn không có những kĩ năng sống cần thiết.

Con cầu xin các bác, các bậc cha mẹ, các thầy cô giáo: Xin hãy cho chúng con được SỐNG. Xin cho phép chúng con được sống trong những tháng năm tuổi học trò một cách trọn vẹn nhất có thể.

Xin đừng quá kỳ vọng vào tụi con để rồi chính những kì vọng ấy khiến cho mọi người thất vọng. Xin đừng chỉ trích chúng con khi bọn con bị điểm kém.

Xin hãy hiểu rằng mỗi người chỉ có những khả năng nhất định và bọn con không phải là thiên tài.

Cuối cùng, con xin mọi người hãy hiểu: “HỌC SINH CŨNG CHỈ LÀ CON NGƯỜI, KHÔNG PHẢI MÁY MÓC”.

Bình Luận từ Facebook

6 BÌNH LUẬN

  1. Tiên Sinh, Thái Bá Tân.

    Trên cổng một trường nọ
    Ở Nam Phi, người ta
    Khắc câu nói nổi tiếng
    Của Nelson Mandela.

    “Muốn hủy diệt một nước,
    Không cần bom hạt nhân.
    Tên lửa và đại bác,
    Tàu chiến cũng không cần.

    Chỉ cần ngành giáo dục
    Của nước ấy suy đồi.
    Chuẩn thấp, chất lượng thấp
    Gian lận điểm và rồi

    Các bác sĩ nước ấy
    Sẽ giết chết bệnh nhân,
    Và các nhà chính trị
    Hoang phí tiền của dân.

    Mua bằng, gian lận điểm,
    Kỹ sư, nhà mới xây
    Nứt lún hoặc sụp đổ,
    Hoặc thẩm thấu suốt ngày.

    Cũng vì lý do ấy,
    Trong tay các quan tòa
    Công lý bị bóp méo,
    Gây hậu quả xót xa.

    Khi giáo dục xuống cấp,
    Trí thức thành lưu manh.
    Tôn giáo sẽ xung đột.
    Đất nước sẽ chiến tranh.

    Vì vậy, để sụp đổ
    Ngành giáo dục nước nhà,
    Tức là tự cho phép
    Sụp đổ một quốc gia.

    Nguồn Mạng.

  2. “Hãy cùng nhau lên tiếng, vì con tôi và con các bạn đều đang là nạn nhân của cách giáo dục này, nếu chúng ta còn chút lương tâm!”

    Lương tâm luôn tỷ lệ nghịch với lương tháng . Cách tốt nhất vẫn là dẹp lương tâm để maximize lương tháng, rùi đem con mình ra nước ngoài học . Nền giáo dục này với những nhà giáo đang đưa đò trên sông Styx … ai có đủ nhẫn tâm để con mình ở trỏng ? Chu Mộng Long cũng làm cách đó, nhờ tiền bán dạo của má ổng mà nuôi cả nhà, kể cả đưa cháu đi học nước ngoài .

    Chỉ nói thía này, có phàn nàn gì cũng đừng đụng tới những trí thức đang đóng góp cho nền giáo dục này. Đụng vô họ coi chừng mang nghiệp đấy . Gs Nguyễn Huệ Chi bảo vậy .

  3. Hình như ông Chu chưa rõ trường Nguyễn Khuyến ở đâu, nội dung dạy gì và phong cách và chế độ dạy-học như thế nào.
    Học sinh vừa rồi, học và nhảy lầu từ trường NK, không phải vì bị ép học toàn diện gì đâu.
    Nạn nhân nầy và đồng bạn chỉ học thực chất có mấy môn THI VÀO ĐẠI HỌC thôi. Những môn râu ria như Sử, Địa…chỉ học qua loa để đối phó với chính sách giáo dục và dư luận.
    Kỷ luật học tại đây là “sắt máu”, thầy đánh trò là chuyện được ban GH ok, vì chính bản thân giáo viên cũng “nội trú” cùng hs luôn. Học tới khuya mới nghỉ thì giờ đâu mà về nhà. Chắc họ có lịch cho gv mỗi tuần được nghỉ xả hơi vài giờ để giải quyết chuyện kẹt. Lương gv cả vài nghìn/tháng. Dĩ nhiên không phải bằng ₫. Cho nên họ sẵn sàng tận tuỵ “hy sinh” độc lập tự do hạnh phúc!
    Quân trường còn thua!

    Nguyễn Khuyến tpHCM đậu vào đại học gần như 100% mọi năm. Để đạt “thành quả” khét lẹt đó, trường trở thành nơi luyện “giác đấu văn hoá” – văn hoá đây là gói gọn trong các môn thi vào đại học được phép chọn trong số vài môn trường chỉ định, tức là có (available). Chứ không gồm Sử , Địa, Công dân, Kỹ thuật…như hệ giáo dục phổ thông yêu cầu. Văn hoá thui choitj dị dạng, cứu cánh là vào được đại học. Còn sau đó nhân cách con người ra sao, trường mậu biết!

    Học phí nội trú trên 14 triệu ₫/tháng/hs chưa kể phí linh tinh bất thường.
    Học từ sáng sớm 7g, nghỉ ăn trưa tại căngtin 1g, rồi học tiếp tới 21g hoặc 22g tuỳ theo nhu cầu giai đoạn cần học bù, lý do tăng cường gồm sắp thi học kỳ, bù cho thời gian nghỉ tết, và nghỉ bất cứ lý do nào, như cách ly vì covid…
    học luôn cả ngày chủ nhật! Bảo đảm đúng số tiết học cưỡng bức theo quy định, bất kể bị mất vì lý do bất khả kháng nào!

    Luôn thi thử định kỳ. Điểm số sẽ quyết định cho học sinh đó còn được phép học ở lớp hạng A, hay phải xuống B, C, D…hay bị từ chối cho học tại đây. Tức bị đuổi, loại. Tự tìm chỗ khác mà học. Chấm dứt “hợp đồng” đã cam kết giữa A-B.

    Vì lý do đó, học sinh như bị tù, bị cưỡng bức phải học và làm bài tập liên miên. Học sinh phải tự giác học chết bỏ vì viễn tượng xuống cấp và cuối cùng bị loại.
    Vì thế, dở thì không phải hs Nguyễn Khuyến; giỏi thì là của NK. Bảo sao không 100% đậu ĐH!

    Hàng năm, chỉ tới tết là đã xong toàn bộ khối lượng kiến thức lý thuyết của tất cả các bộ môn quy định.
    Nghỉ tết xong là lao vào giải bài thi liên miên đủ hết tất cả các dạng bài thi, ngang tầm hoặc cao hơn trình độ bài thi vào ĐH của những năm qua.
    Cho nên thi vào đại học năm nào cũng đậu 100%, năm vừa rồi 2020 đậu thủ khoa.
    Chế độ học tù như thế kéo dài từ lớp 6 đến lớp 12 nếu “đấu sĩ” chịu nổi. Không nổi thì bỏ cuộc, ra khỏi trường tù làm lai…cuộc đời.
    Nhiều hs bị biến dạng nhân cách, khùng, ngơ ngơ…như tu sinh trong nhà dòng khổ hạnh, nhân cách méo mó, có đứa con nhà gia giáo từ nhỏ thì nay hiền khô như đi tu đạo!

    Kiến thức sử địa, ý thức tình cảm đối với địa lý, lịch sử tổ quốc, tình yêu thiêng liêng với tư cách công dân đối với nước nhà cũng không còn, hoặc dị dạng!
    Chỉ mộng ước du học, vì bọn này đều con nhà giàu hoặc khó dạy nên cha mẹ phải tốn kém để đút vô lò luyện người nầy!
    Em hs vừa rồi nhảy lầu có lẽ vì thế, học quá sức chịu đựng, hị bịnh nên làm bài không tốt, bị dồn nén, bế tăc hay vì ức chế gì đó.

    Chứ không phải vì “học toàn diện” gì đâu ông Chu ơi…

    • – Quên một nét độc đáo thú vị và ghê sợ của đời học sinh tại đây:
      Ngay khi thi xong xuôi, rời trường về với cha mẹ, vĩnh biệt “địa ngục” học tập tại Nguyễn Khuyến nầy, hầu như mọi học sinh đều đem toàn bộ sách vở tài liệu học tập ném vứt hết ra đường hoặc bất cứ chỗ nào trống, như trút bỏ một hận thù. Không lưu luyến ngày xanh, yêu trường mến thầy, lưu bút lưu niệm….Chỉ người bị chấn thương tâm hồn mới có thể vứt bỏ những thứ mình từng ôm ấp vùi đầu vào, như bầu bạn gần gũi bao lâu nay một cách hằn học phũ phàng, những thứ của nợ như thế!!!
      – Tin giờ chót, mới hôm kia, một học sinh NK ngủ gục trong giờ thầy đang giảng bài, kính cận vẫn còn đang đeo. Lập tức thầy nổi cơn điên, xuống chỗ ngồi đấm thẳng vào mặt, vào má nhiều pha tấn công, vỡ kính rơi xuống đất. Có lẽ thầy này cũng đang thần kinh như trò. Cả lớp khiếp đảm!
      Nghe nói, ngay sau hôm đó, ông ra ngay phố mua kính khác đền. Vì sợ, và ân hận với một thác loạn sẽ không tránh nổi hậu quả từ gia đình. Không nghe có thương tích máu me gì, và phản ứng gì của người thân.
      Có lẽ họ sẽ nén giận để qua cơn khủng hoảng cho con thi cử xong xuôi- còn có hơn 70 ngày nữa thôi là thi tốt nghiệp!
      Ầm ĩ bây giờ sẽ ảnh hưởng xấu đến tương lai thi cử của con.
      Thi xong, có thể sẽ hỏi tội.
      Một bi kịch phi lý của sự buông thả quản lý giáo dục, và của nắm đô la đâm toạc lương tri!
      14 nghìn ₫ x 11 tháng x chục nghìn học sinh của 2 cơ sở có qui mô của một đại học quốc gia x bao nhiêu năm nay…thì một đại gia đô la như thế có sợ gì luật pháp!

      Chưa thấy báo chí động đậy gì. Công lý còn xa vời vợi…

      • Đính chính: >14.000.000₫/tháng/học sinh (thay vì viết nhầm 14 nghìn ₫)

  4. Chúng ta đã mất một em học sinh hiểu biết, nhạy cảm và trách nhiệm.
    Với những cái đầu cục sắt đen trũi, chúng chỉ muốn chúng ta quy phục, chấp nhận hoàn toàn. Hủy hoại đến mức này rồi mà vẫn ” ôn hòa có học” thì hoặc là Khốn nạn, hoặc là Thần kinh

Comments are closed.