Mạc Văn Trang
17-5-2024
Tất cả những gì diễn ra trong thời gian gần đây về việc xử lý các quan chức từ cấp xã/ phường đến huyện, tỉnh, trung ương, “tứ trụ”, cho thấy chiến lược đào tạo, tuyển chọn, quản lý cán bộ và quản trị xã hội của Đảng và Nhà nước ta mắc những sai lầm kéo dài vài chục năm và bây giờ bộc lộ ra như căn bệnh trầm kha.
Đây là vấn đề vô cùng lớn của Đảng và Nhà nước, của Quốc gia. Phải có những ai đó có tầm nhìn khác hẳn với trước, có bản lĩnh, toàn tâm toàn ý vì nước, vì dân, mới thoát khỏi tình trạng như hiện nay.
Tôi chỉ xin nói vắn tắt mấy cái sai về quản lý cán bộ (quan chức) và quản trị xã hội có tính nêu vấn đề, gợi ra cùng suy nghĩ…
1. Quản lý kiểu đức trị/ đảng trị
TBT Nguyễn Phú Trọng như Cha già, luôn khuyên bảo, nhiếc móc, răn đe cấp dưới như con em. Nhưng bọn họ không nghe thì ông tạo ra “cái lò” để đốt “củi”. Cũng chỉ để dọa là chính, vì trong thâm tâm, ông vẫn luôn nói: Xử lý cán bộ phải nhân văn, nhân nghĩa, nhân tình; không thích thú gì trong việc xử lý nặng cán bộ… Rồi ông nhân nhượng, thương xót đồng chí: Từ chỗ coi kẻ tham nhũng là “giặc nội xâm” đến chỗ “ta đánh ta”, coi “ai tay đã nhúng chàm, thấy mình không xứng đáng thì làm đơn xin nghỉ đi”…
Khi nội bộ đấu nhau, mấy ủy viên Bộ Chính trị làm đơn xin nghỉ, cả hai Chủ tịch nước, Chủ tịch Quốc hội,… dường như những chuyện đó vượt ngoài tầm kiểm soát của TBT Trọng. Ông bất lực? Nhưng như vậy là xử theo “Luật Đảng” đóng cửa bảo nhau, bất chấp Luật Nhà nước, nên dân chẳng biết một loạt ủy viên Bộ Chính trị, quan chức cấp cao mắc những tội gì? Họ đứng ngoài pháp luật?
Một khi Hiến pháp, Luật pháp quốc gia không được thượng tôn mà xử quan chức cấp cao theo “Những điều đảng viên không được làm”, rồi cho nghỉ thì còn gì là phép nước?
Như vậy việc xây dựng Nhà nước pháp quyền, thượng tôn pháp luật đã không được thực thi. Đảng pháp thay cho Quốc pháp!
2. “Trên bảo dưới không nghe, trên đe dưới không sợ”
Cái cơ chế bổ nhiệm và quản lý cán bộ của thể chế này tạo ra tình trạng vô kỷ luật, mỗi cấp cứ tự tung, tự tác theo ý mình mà không sợ cấp trên.
Tôi từng nghe ông Phạm Văn Đồng nói ở Hội trường Đại học Bách Khoa, thời Bộ trưởng Tạ Quang Bửu: Tôi là Thủ tướng lâu nhất và bất lực nhất! Tôi muốn cách chức một thằng Thứ trưởng cũng không được!
Thời Thủ tướng Phan Văn Khải, cũng kêu lên: “Tình trạng hiện nay, trên bảo dưới không nghe”!
Thời Thủ tướng Nguyễn Tấn Dũng thì như đại ca, ban phát cho “đàn em” quyền tha hồ tự tung tự tác, miễn sao được lòng đại ca là OK. Ông tự hào khoe, tôi chưa kỷ luật một đồng chí nào! Ông như Chúa Trịnh, còn TBT Nông Đức Mạnh như vua Lê, chỉ biết hỏi dân “Trồng cây gì, nuôi con gì”?…
Thời Thủ tướng Nguyễn Xuân Phúc và Phạm Minh Chính cũng chỉ hò hét, hô hào cho vui, chứ chẳng có quyền cách chức “thằng” thứ trưởng nào, “thằng” chủ tịch tỉnh nào!
Bộ trưởng chẳng có quyền cách chức các giám đốc Sở; giám đốc Sở Giáo dục chẳng có quyền cách chức Trưởng phòng giáo dục, Hiệu trưởng nhà trường…
Mỗi tỉnh như một vương quốc, bộ máy cồng kềnh rập khuôn theo trung ương, đủ các ban bệ. Bí thư tỉnh cũng là Trưởng ban chống tham nhũng, rồi một loạt bí thư tỉnh bị bắt vì cầm đầu nhóm tham nhũng…
Có mỗi cái chuyện kê khai tài sản cũng trầy trật, bốc thăm, kéo dài nhiều năm không xong, dân thì không được biết. Nhưng ai cũng biết, lương quan chức trung bình chừng 20 triệu đồng/ tháng, lấy đâu ra tiền sắm xe hơi nhà lầu, biệt phủ, cho con du học, mua nhà bên Tây, tiêu xài xa hoa…
Cái cơ chế quản lý: “Đảng lãnh đạo, Nhà nước quản lý”, “Toàn hệ thống chính trị đồng loạt ra quân” như lâu nay rõ ràng chồng chéo, vô hiệu hoá lẫn nhau, gây rối lãng phí, chẳng hiệu lực, hiệu quả, kỷ cương gì!
3. “Nhất thể hóa” Lập pháp, Hành pháp, Tư pháp
Người ta gọi chế độ cai trị của Việt Nam là “độc tài, toàn trị” hay “vua tập thể” chẳng sai. Ở ta không lộ diện một nhà độc tài như Kim Jong-un, Putin hay Tập Cận Bình, nhưng “Bộ Chính trị đã kết luận, Quốc hội không thể không ra luật” (Lời bà Kim Ngân, chủ tịch Quốc hội thời đó).
Quốc hội khoá 15 có 491 đại biểu thì 480 là đảng viên, chiếm 97%. Hội đồng nhân dân ở các cấp cũng vậy. Cho nên tháng trước ông Vương Đình Huệ được Quốc hội lấy phiếu tín nhiệm gần 100%, tháng sau bỏ phiếu phế truất chức Chủ tịch Quốc hội, cũng gần 100% nhất trí.
Ở tỉnh, huyện, xã thì Bí thư đảng uỷ đồng thời là Chủ tịch HĐND. Ví dụ bà Hoàng Thị Thuý Lan, Bí thư tỉnh uỷ Vĩnh Phúc, đồng thời là Chủ tịch HĐND tỉnh Vĩnh Phúc. Tháng trước HĐND lấy phiếu tín nhiệm, bà được 100% phiếu tín nhiệm cao; tháng sau 100% phiếu của HĐND tỉnh phế truất bà khỏi chức Chủ tịch HĐND tỉnh! Thế thì cái Quốc hội, HĐND các cấp đâu có đại diện cho dân, mà chỉ là con rối làm theo lệnh Đảng. Vậy thì bày đặt ra làm gì cho tốn công sức, tiền của và làm trò cười cho thiên hạ?
Quốc hội lại bao gồm hầu hết các thành viên Chính phủ và lãnh đạo ngành Tư pháp, mà những vị này lại đều là đảng viên. Vậy là “nhất thể hoá”, bày ra “tam quyền” nhưng cũng chỉ là một.
Ông Chánh án tối cao Nguyễn Hòa Bình cũng là Đại biểu Quốc hội; ông báo cáo trước Quốc hội, rằng mua dao và thớt ở chợ về thay cho vật chứng… và kết án Hồ Duy Hải tử hình là không oan sai (?). Cả Quốc hội im re!
Nghe nói nhiều vụ án “bỏ túi”, tức là trước khi ra Toà, “Liên ngành tư pháp” đã họp, được “chỉ đạo, quán triệt” thống nhất kết án ở mức nào. Ra Toà chỉ “diễn”, bao nhiêu luật sư, có cãi gì cũng vô ích!
Nhiều người từng kêu lên: “Đất nước có một rừng luật mà chỉ xử theo luật rừng”!
Khi không có “Tam quyền phân lập” không hy vọng pháp luật được thượng tôn thì đừng nghĩ đến Công lý!
4. Làm cho nhân dân vô cảm, liệt kháng
Tuyên giáo và Công an đã rất thành công trong việc trấn áp mọi tiếng nói và hành động phản kháng của nhân dân. Nhân dân giờ đây như vô cảm, liệt kháng trước các vấn đề chính trị, xã hội do Đảng, Nhà nước đang tiến hành.
Có ai tin rằng bây giờ lại có những cuộc biểu tình rầm rộ như “Phản đối tàn phá cây xanh”, “Phản đối Formosa”, “Phản đối giàn khoan HD 981 của Trung Cộng xâm phạm lãnh hải Việt Nam”, “Phản đối Ba đặc khu”… nữa không? Cứ cái cách mà Tuyên giáo và Công an làm như hiện nay sẽ không có nữa đâu và tình trạng vô cảm, liệt kháng ngày càng trầm trọng hơn.
Bây giờ công an còn gác cửa từng nhà các “đối tượng” mỗi khi có sự kiện gì đó nghi là “đối tượng” có thể tham gia. Buồn cười, nhà thơ Phan Đắc Lữ thấy ba, bốn công an đến gác cửa, liền hỏi:
– Các cháu gác về chuyện gì đó?
– Hôm nay Văn đoàn Độc lập trao giải…
– Bác có biết gì đâu và có đi dự đâu? Để bác gọi điện hỏi xem nào…
– Trao giải online anh ạ, không có họp mặt gì đâu. Nhà thơ Ý Nhi trả lời ông Lữ.
– Các cháu nghe đấy. Về đi để bác đi cắt tóc…
– Hôm nay bác không được ra ngoài. Chúng cháu chỉ thi hành nhiệm vụ thôi!
Như vậy làm sao còn có “tụ tập đông người”, làm sao có mit tinh, biểu tình phản đối chuyện gì được! Xã hội tuyệt đối “ổn định” đến mức liệt kháng!
Nhưng mấy vạn người tụ tập mấy ngày, tại chùa Ba Vàng để “chiêm bái” “xá lợi tóc Đức Phật ngọ ngoạy” và cúng dường thì thoải mái luôn.
Thế Tuyên giáo, Công an có tài tình không chứ!?
Bao nhiêu người phản biện xã hội bị bắt, bị tù; bao nhiêu người bị vô hiệu hoá bằng mọi cách.
Cái phương cách làm cho dân liệt kháng sẽ di hại nhiều thế hệ, có khi căn bệnh đó kéo dài hàng trăm năm đối với dân tộc ta!
Nếu có tự do ngôn luận, tự do báo chí, có luật biểu tình thì người dân tỏ rõ thái độ phản ứng trước những sai trái của chính quyền, biết đó mà điều chỉnh kịp thời. Nếu các nhà báo có quyền điều tra độc lập, phanh phui những sai trái của các quan chức thì họ có thể tự điều chỉnh, hoặc bị mất chức kịp thời, thay người khác…
Nếu như vậy thì làm gì còn chuyện Ban Kiểm tra Trung ương Đảng toàn lôi những sai lầm của cán bộ từ hàng chục năm trước ra cách các chức “nguyên” và truy tố tội từ ngày xưa!
Việc để cho những tổ chức, cá nhân mắc sai lầm, tội lỗi kéo dài hàng chục năm rồi mới điều tra, xử lý, đã gây tác hại vô cùng lớn về nhiều mặt mà không thể khắc phục được nữa. Đó chỉ là cách Đảng trị tội nhau, chứ nhân dân và đất nước chịu bao nhiêu thiệt hại vô kể, dài đằng đẵng.
5. Đảng lãnh đạo, Nhà nước quản lý, Nhân dân bị loại ra
Bốn điều nói trên cho thấy “Đảng lãnh đạo, Nhà nước quản lý” muốn làm gì thì làm, Nhân dân ngày càng bị loại khỏi sự tham gia vào chính trị. Tất cả những trò bầu cử “Ngày hội non sông”, 100% dân đi bầu, đại biểu trúng cử 100% phiếu tín nhiệm, tiếp xúc cử tri… chẳng có gì thực chất. Vì tất cả do Đảng đạo diễn. Người dân không được tự do ứng cử, thậm chí mấy người ứng cử đại biểu Quốc hội còn bị khủng bố, bị đi tù.
Tệ hại hơn nữa, khi chưa có chính quyền, Đảng được dân nuôi sống, che chở, huy động sức dân làm cách mạng: “Cách mạng là sự nghiệp của quần chúng”! Nhưng khi cướp được chính quyền, cai trị dân thì “bộ phận không nhỏ” quan chức coi dân như “thế lực thù địch”!
Đảng không bênh vực dân mà các phe nhóm của Đảng bao che, bênh vực nhau, coi người dân phản đối như kẻ thù.
– Đỗ Hữu Ca đem quân tấn công nông dân Đoàn Văn Vươn thì ông Vươn đi tù, Hữu Ca từ đại tá lên Thiếu tướng công an;
– Dự án Ecopark cưỡng chế thu hồi đất của 166 hộ dân tại xã Xuân Quan (Văn Giang, Hưng Yên) 500 người dân đã ra đấu tranh, xô xát… Nhưng cuối cùng dân vừa mất đất vừa bị bắt, bị tù hàng chục người…
– Vụ cưỡng chế thu hồi đất ở Dương Nội (Hà Nội) cũng vậy. Dù đấu tranh, kiện tụng gì Dân cũng thua và một số đi tù;
– Vụ cưỡng chế thu hồi đất ở Thủ Thiêm, vườn rau Lộc Hưng, bao nhiêu tiếng gào thét oan ức, bao nhiêu đơn kêu cứu… nhưng tất cả vô vọng.
– Làng Vũ La quê tôi cũng bị cưỡng chế thu hồi đất nhanh gọn, không xảy ra đổ máu, nhưng một loạt đảng viên bị kỷ luật vì “không nghiêm chỉnh chấp hành”. Đất thu hồi xong, giám đốc Tân Hoàng Minh đi tù, đất rào lại bỏ hoang…
Không biết bao nhiêu vụ cưỡng chế thu hồi đất rồi bỏ hoang trên đất nước ta. Đó thực sự là tội ác.
– Vụ thu hồi đất ở xã Đồng Tâm (Hà Nội) là điển hình của việc “dân thua”, vừa mất đất vừa chết người, tù tội kinh hoàng… Còn những người “thi hành công vụ” được khen thưởng, thăng chức.
Tôi muốn kể lại một số sự kiện trên để thấy bao nhiêu dân oan kiện tụng đều vô vọng. Chính quyền bảo vệ nhau, dân luôn thua. Đúng như lời Bộ Trưởng Mai Tiến Dũng nói: “Nếu chính quyền sai thì nhận lỗi trước dân, nếu dân sai thì phải chịu trách nhiệm trước pháp luật”!
Hơn 2000 năm trước, Aristotle viết: “Con người là một sinh vật chính trị”, đã lý giải, con người không thể tách rời khỏi đời sống chính trị của cộng đồng mà nó sinh sống.
Thực ra nhìn hình thức thấy dân Việt Nam “tham gia chính trị” sôi nổi lắm: Nào các đoàn thể, nào Mặt trận Tổ quốc, nào bầu cử “Ngày hội non sông, 100% dân đi bầu”, nào “Tiếp xúc cử tri”, nào khắp nơi băng rôn khẩu hiệu, cờ quạt loa đài… Nhưng tất cả chỉ để ca ngợi Đảng và chế độ. Khác đi là “thế lực thù địch”! Đó không phải là “Chính trị”. Người dân tham gia Chính trị ít nhất phải là:
– Tự do ứng cử, bầu cử;
– Tự do ngôn luận, báo chí;
– Tự do lập hội, biểu tình, mít tinh…;
– Các quyền công dân trong Hiến pháp phải được thực thi.
Xét như vậy, dân ta hiện nay chỉ là “Những sinh vật phi chính trị”!
Thay lời kết
Là một công dân quan tâm đến đất nước, đến xã hội thì viết mấy điều suy nghĩ của mình, với mong muốn ai đó đọc và nối tiếp lan toả những suy nghĩ này một cách sâu sắc, toàn diện hơn nữa và hy vọng đến một ngày nào đó có những thay đổi…
Tôi cũng biết rằng, viết bài này cũng là mạo hiểm, chắc chắn bị bên Thông tin Truyền thông săm soi, tìm ra “thông tin không chính xác” để phạt. Công an truy tìm “động cơ, mục đích” viết để làm gì? Còn dư luận viên được bảo kê, tha hồ quy chụp, chửi rủa “thằng già” vô hạn độ…
Đấy, thời nay, người dân nước mình muốn “tự do ngôn luận” một tí thì đành phải chịu đựng như vậy.
Tướng Công Trần Độ
Tôi vào bộ đội, năm mười sáu tuổi
Chia tay gia đình, bố mẹ, các em
Đôi chân cứng, rong ruổi mọi miền
Lửa chiến tranh, cháy tuổi xuân năm tháng
Nhớ mãi ngày, khi tôi vào Đảng
Nắm tay thề: “Với Tổ Quốc, Non Sông”.
Bên cây súng đi đến ngày chiến thắng.
Mái tóc xanh, đã chuyển màu bạc trắng.
Thân già nua, cùng gối mỏi, chân chùng
Nhưng lương tâm, trí tuệ cứ bồn chồn
Lòng trăn trở, vấn vương, day dứt
Cao hơn hết, tôi ngẫm suy về Đảng
Như người cha, chỗ dựa của lòng tin.
Đi theo Đảng, đâu phải Mác – Lê nin?
Mà chính là Tình yêu Tổ Quốc
Đến với Đảng để làm điều nhân đức
Cùng lương tâm, cống hiến cho đời.
Nhưng, hôm nay, đầy méo mó, cạn vơi
Thì ắt hẳn, ngày mai tràn cay đắng.
Thời gian trôi, như bóng câu qua cửa
Đảng cứ tàn dần chân lý trong tôi.
Đau thắt lòng! Tôi cất tiếng Đảng ơi!
Sao lại thế: “Mùa thu Tháng Tám”
Vinh dự, tự hào: “Đảng viên Cách mạng”
Ngày qua ngày! Nhục nhã thế này ư?
Sách mấy ngàn trang, chữ mấy triệu từ
Rao giảng rất hay, việc làm thì nháo
Khi trích Lê nin, “xúc phạm lời Bác”
Nên thực thi, không thuyết phục được nhân tâm.
Nhớ ngày xưa, Đảng phải gắn với dân!
Như cá phải rúc, chui vào nước!
Đảng đề cao Nhân dân là trên hết
Nói hộ dân và nghĩ cũng hộ dân.
Mọi người dân, tìm chỗ để đặt chân
Đều phải bước theo chân của Đảng!
Còn hôm nay, vẫn “vì Dân trong sáng”!
“Quyền lợi nhóm”, giọng lưỡi “Lý Thông”
Nhớ tuyên ngôn, buổi đầu Cách mạng
Đảng không tham quyền chức nghênh ngang
Cách mạng thành công, cáo lão về làng
Vui thú điền viên, thung dung câu cá.
Hãy nhìn trông, không có ai về cả
Cố bám quyền, giành mũ áo cao sang
Bày đặt ăn chia, tài lộc khang trang
Chẳng dại gì về quê cha đất tổ.
Từ huyện, xã, quận, phường, thành phố
Đảng chiếm một bên, Nhà nước một bên
Bí thư thành ủy, Chủ tịch ủy ban
Hai guồng máy, đè đầu dân đau khổ.
Đây Sở Ngoại thương, kia Ban Kinh tế
Nội chính bên này, bên nọ Công an
Sống đàng hoàng, bao dinh sở khang trang
Một cổ hai tròng, người dân tội nghiệp
Đảng dậy răn: Giữ tấm lòng liêm khiết
Sao đút túi liền những triệu đô la
Tiền nước ngoài họ tranh thủ chúng ta
Người “ăn mảnh” là Tổng bí thư của Đảng!
Để mị dân, Đảng tăng cường lao động
Chức vu vơ, trừu tượng “chủ nhân ông”
Làm chủ ngu ngơ, nhà máy ruộng đồng
Đảng nắm chặt tiền và quyền sinh sát.
Thân “ngọc ngà” phải về với đất
Đảng chiếm giữ riêng Mai Dịch cho mình.
Rồi cho xây Hoàn Vũ rất môi sinh
Riêng với Đảng, không ai thiêu cả
Nơi đô thành, chạy dọc ngang đường phố
Đặt tên đường, Đảng giành giật phần mình.
Đây đường Lê Duẩn, kia đường Trường Chinh
Đường to đẹp Đảng giành phần dự trữ
Các tỉnh huyện, ổn định cùng lịch sử
Đảng hội vài ba điểm vào nhau
Cuộc “đoàn viên” chưa “ân ái” bao lâu
Rồi vẫn Đảng truyền ra lệnh tách.
Quá tùy tiện, Đảng làm theo sở thích
“Khắc khắc, nhập nhập” như trò chơi
Cuối cùng chỉ khổ sở Dân thôi
Còn ý Đảng, vẫn luôn luôn là đúng.
Ghế Đảng trị, quyết giữ cho bằng được
Đảng khóa xiềng vào Dân chủ, Tự do
Từ miền quê cho tới thành đô
Cấm ngôn luận, cấm tự do báo chí.
Đảng chúa ghét các nhà nghệ sĩ
Nhàn cư ngồi thóc mách lăng nhăng
Ai dũng cảm, đòi hỏi lẽ công bằng
Đảng biến tướng, “chính chuyên” bằng nhiều cách.
Về bàu cử Đảng tạo khuôn bằng sắt
Rất “tự do”, rất “dân chủ, khách quan”
Nhân danh Mặt trận Tổ quốc Việt Nam
Duyệt danh sách, đưa người ra ứng cử.
Thế là “nguyên khí hiền tài” xứ sở
Đảng loại bỏ đi, rất “khéo”, rất “tình”.
Các đại biểu đều đồng chí của mình
Chẳng ai dám chỉ danh, xung khắc.
Quốc hội diễn trò, điều trần vấn đáp
Như chuyện xưa “Bài thơ Con cóc”
“Con cóc nhảy ra, con cóc nhảy vô”
Bầy cơ hội, cùng ra sức điểm tô!
Sáng đúng chiều sai, mai lại đúng!
Chống chân lý bằng lưỡi lê họng súng.
Đảng trượt theo vết xe đổ ngày xưa
Chuyện nghĩa tình chỉ “sớm nắng chiều mưa”.
Từ “Đồng chí” là mỹ từ vô nghĩa!
Đảng thấu không, dòng đời đang mai mỉa
Đảng lộng hành, đạp Dân Chủ dưới chân.
Nhớ một thời Đảng chiến đấu vì Dân.
Dân tộc đã nghiêng mình kính trọng.
Rồi gặp được khi như diều bay bổng
Đảng ngất ngây trong tiếng ngợi ca.
Hàng trăm tờ báo, vài triệu cái loa
Điệp khúc, điệp ca: Công ơn của Đảng.
Đảng say mê, dối lừa không nhàm chán
Xóa sao được, những tội lỗi gây nên!
Đạo lý Việt Nam “máu chảy ruột mềm”
Cải cách địa điền, người, cửa nhà tan tác
Dù Đảng đã chia vài ba miếng đất
Suốt mấy năm nghèo vẫn hoàn nghèo.
Nhóm “Nhân Văn” hỏi tội đáng bao nhiêu?
Đảng đày đọa bao cuộc đời chí sỹ.
Bao trí thức bắt giam thời chống Mỹ
Gán ghép “chống Đảng” tội tày trời
Lửa chiến tranh dẫu đã tắt lâu rồi
Sao ác tâm, cảnh nồi da nấu thịt!!!
Hai đảng bạn, đồng hành bao thân thiết
Đảng Xã hội, Đảng Dân chủ Việt Nam
Vai sát kề vai, suốt mấy chục năm
Gắn bó thế! Hà cớ chi loại bỏ?!
“Chanh kiệt nước rồi, vứt luôn cái vỏ”
Bạn bè thủy chung, sao nỡ phản thùng!?
Nỗi đoạn trường càng lộn xộn lung tung
Sợ hậu họa, Đảng xuống tay, chấm hết….
Đêm đã khuya, trước khi dừng bút
Xin dùng câu của Gớt tặng cho đời
“Lý luận nào, rồi cũng xám bạn ơi,
Còn cây đời, vẫn xanh tươi mãi mãi”.
Xin được xếp vần thơ, dừng lại
Vài dòng chân, tôi gửi tặng cho đời
Thơ của tôi như tia nắng ban mai
Cộm mắt ai, nhưng không hề độc hại.
Ta biết ơn, khi Đảng còn vĩ đại
Còn hôm nay, cuộc đổi chác bán mua
Đừng biến mình thành những chúa những vua
Mà thống trị dân đen, như thuở trước.
Đảng ngụy ngôn: “Có công giành Độc Lập”
Chức, Quyền, Tiền dân đã trả Đảng rồi
Nơi cung đình, đâu phải chợ trời
Dân hết nợ, Đảng cứ ngồi, cứ hưởng
Để trần gian, lại công hầu khanh tướng
Đảng một bên, Dân chịu nhục một bên.
Những luận cứu: Các Mác và Lê nin
Giờ xa lạ với Con Hồng Cháu Lạc!
So với Đảng, có súng bom bạo lực
Vần thơ tôi là vẫn điệu lương tâm
Tố Như ơi! Tôi sẽ đợi trăm năm
Rồi chân lý sáng ngời vào lịch sử!
Đảng của ngày xưa, Đảng là bất tử
Còn tương lai!? Phút mặc niệm, bắt đầu!
Nguồn Mạng.
Chế độ độc Đảng độc quyền là khuôn mẫu của thời kỳ phong kiến, bọn cán bộ Đảng viên sống hưởng thụ như vua quan, tham nhũng tiền thuế của nhân dân, bọn chúng tàn ác trà đập lên tiếng nói của con người. Không theo sự phát triển tiến hoá của loài người, xã hội không có văn minh tự do dân chủ như các nước tiên tiến trên thế giới, người dân tiếp tục nghèo khổ, đất nước lạc hậu, chậm phát triển.
Không chế độ độc tài nào tồn tại vĩnh cửu. Hitler muốn xảy dựng đề chế nghìn năm. Sau 12 năm bản thân mất mạng , đế chế tiêu vong , nước Đức đổ nát . Đế chế sô viết cũng tan tành chỉ sau 70 năm. Putin muốn phục hồi thây ma bằng sự khởi đầu Ukraina. Tập tham vọng tạo dựng đế chế nghìn năm CHND Trung hoa. Những người cộng sản biến tướng Việt nam cũng ước mơ đế chế nghìn năm CHXHCN Việt nam trên lưng dân tộc việt nam.
Lịch sử đã chứng minh . Không bạo lực nào , dù tàn bạo đến mấy , cũng không khuất phục được ý chí đòi hỏi tự do của con người và của XH. Không sớm thì muộn các chế độ độc tài , độc Đảng cũng bị đào thải .
Để tránh sự diệt vong những người lãnh đạo của Đảng CS ở việt nam cần phải tiến hành những cải cách để dân chủ hóa , trước mắt trong ngay nội bộ Đảng . Một chính Đảng cầm quyền như Đảng CSVN mà không có dân chủ ngay trong nội bộ của mình . Thì đất nước và con người Việt nam có thể hy vọng gì ở cái Đảng này !
Chỉ có tự do và dân chủ mới đem lại văn minh , công bằng , giàu mạnh và hạnh phúc .
Hãy nhìn sang Đài Loan và Nam Hàn !