29-4-2024
Sẽ có người nói, đấy là câu hỏi ngớ ngẩn! Bởi rành rành, bên thắng trong cuộc chiến cuối cùng ngày 30/4/1975 rõ ràng là những người cộng sản, với những binh đoàn xe tăng, pháo binh, tên lửa tiến vào Sài Gòn. Còn bên thua cuộc, những người cộng hòa, tháo chạy tán loạn sang Mỹ, ra biển hay đơn giản chỉ là cởi bỏ mũ áo về làm dân. Cộng sản thắng Cộng hòa!
Nhìn tổng thể là vậy. Nhưng nhìn sâu hơn chút: Nếu Mỹ không bỏ rơi Việt Nam Cộng Hòa lúc ấy, liệu các binh đoàn cộng sản có thể hành quân như “trảy hội”, dọc chiều dài đất nước giữa ban ngày mà tiến về thành đô Sài Gòn được không? Câu trả lời là không! B52 và pháo hạm sẽ nghiền nát ngay!
Việt Nam Cộng Hòa thua – Sài Gòn thất thủ, vì Mỹ đã bỏ rơi! Tại sao Mỹ bỏ rơi Việt Nam Cộng Hòa? Có rất nhiều nguyên nhân tổng hợp nên cái hành động chính trị này. Thế nhưng một trong những cấu thành chủ yếu là: Cuộc chiến du kích dai dẳng vô cùng khó chịu của những người cộng sản đã tổ chức ở khắp miền nam khi ấy (đặc biệt là nông thôn)!
Mỹ, với phẩm chất chính trị của họ, hình như không có đủ sự kiên nhẫn để chịu đựng cuộc chiến kiểu cù cưa, dai dẳng, bất chấp sinh mệnh lính tráng như vậy! Ngược lại, những người cộng sản khi ấy lại sẵn sàng hy sinh và đốt cháy hết… để giành chính quyền!
Đặc biệt, với những người cộng sản miền Nam! Tôi phải dùng từ “cộng sản miền Nam”, bởi sau khi bản thân đã nghiên cứu các số liệu về liệt sĩ, mẹ Việt Nam anh hùng toàn quốc: Nhiều nhất là ở miền trung như Quảng Trị, Quảng Nam, Quảng Ngãi, Thừa Thiên… Và nhất là sau khi đã đọc vài lần bộ sách có tính chất “sử ký”: Bên Thắng Cuộc, tôi dần hình thành nên nhận thức của mình.
Có một lần, tôi đi chơi vài ngày cùng những người bạn Sài Gòn về miền tây. Họ nhắc tôi, vô nhậu với dân ở nơi này, chớ ăn nói bỗ bã kiểu ở quán “bia hơi Hà Nội”, chẳng coi “ông lớn” nào ra gì, dân đây theo cách mạng mút mùa, họ đánh cho ngay đó! Tôi xác nhận lại ở một người bạn giáo viên dạy 30 [năm] dưới miệt Kiên Giang, nói đúng vậy!
Về đọc lại lần nữa Bên Thắng Cuộc của nhà báo Trương Huy San, quyển 1: “Giải Phóng”, tôi chợt nảy ra câu hỏi: Thành phần lực lượng quyết định của “Bên thắng cuộc” là những ai? Tôi suy ngẫm và tự trả lời: Lực lượng quyết định cho việc thắng cuộc 30/4 chính là những người cộng sản miền nam! Là những Lê Duẩn, Trần Văn Trà, Võ Văn Kiệt, Lê Đức Anh, Trương Tấn Sang, Nguyễn Hà Phan, Nguyễn Tấn Dũng… và vô vàn mẹ Việt Nam anh hùng, du kích, giải phóng quân có danh và vô danh khác! Chứ không phải những binh đoàn Bắc Việt đưa vào, đánh những trận có tính chất “biểu diễn”, khi mà ván cờ chính trị “Việt – Mỹ” đã chuyển thế, an bài: Mỹ đã quyết định xóa bài, làm lại ván khác, như nay chúng ta đang thấy!
Cũng bởi là lực lượng nòng cốt làm thành bên thắng cuộc 30/4/1975, nên sau khi thống nhất đất nước, những người cộng sản miền Nam đã dần giành được vai trò vô cùng to lớn trên chính trường nước Việt. Điều đó như một lẽ đương nhiên.
PS1: tại ngôi làng miền bắc, nơi tôi ở hiện tại, ngay sau năm 1975 người ta đã thống kê: Có 8 sĩ quan quân đội Việt Nam Cộng Hòa từ cấp Trung tá trở lên, một “anh hùng”, một Tổng trưởng! Ngược lại, phía Cộng Sản chỉ có một sĩ quan cấp Trung tá và không có ai được phong anh hùng tới thời điểm đó…
Đưa số liệu thống kê ra vậy, để phản bác lại các ý kiến cho rằng, cuộc chiến 1975 là “miền Bắc xâm lược miền Nam”! Không. Tuyệt đối không đúng! Chính xác khi đó là cuộc nội chiến giành quyền lực giữa hai phe phái chính trị: Cộng sản và Cộng hòa, trên toàn lãnh thổ mà kết quả là cộng sản đã thắng trận cuối cùng 30/4/1975!
PS2: Ngày 30/4 chỉ nên được gọi, kỷ niệm như là NGÀY THỐNG NHẤT TỔ QUỐC mà thôi. Mọi sáo ngữ như “giải phóng”, “vĩ đại”, “vẻ vang”… cho tới giờ phút này, nên được cất kỹ trong kho tư liệu một thời ấu trĩ và thơ ngây chính trị, cả hai bên “cộng sản” – “cộng hòa”, đã tự biến đất nước thành bãi chiến trường của “chiến tranh ủy nhiệm giữa hai phe: XHCN và TBCN, mà phần thất bại đau đớn nhất thuộc về nhân dân – như nhà thơ Nguyễn Duy đã viết:
“SUY CHO CÙNG TRONG MỌI CUỘC CHIẾN TRANH
BÊN NÀO THẮNG THÌ NHÂN DÂN CŨNG BẠI!”
Ôi, bài này lại được những người có lương tri, cả trong lẫn ngoài nước ủng hộ rùi
VỚ VẨN HẾT CHỖ NÓI
Bất kỳ một hành động nào mà dùng vũ lực cùng sự man trá dã man để đạt lợi ích cho mình đều xem là cướp. Cái bọn nam cộng ở đâu ra? Chúng dưới đất bò lên chắc?
Hai miền đã chia cắt và con người trên đó đã chọn lý tưởng sống cho mình, kẻ nào dùng súng đạn đòi giải phóng kẻ khác, không cho người ta chọn cuộc sống của họ đều là kẻ cướp. Đừng chối cãi!
Vnch thua vì sự phản bội của Mỹ chứ bọn Bắc cộng cũng chẳng chính nghĩa tài giỏi gì.
BTW, hép bi ngày thống nhứt đất nước nha dân hải ngoại
Nên nhớ, ai mà kiu ngày này là xâm lược thì đi học lại lịch sử đi . Huy Đức chắc nó hơi lăn tăn, hổng bít phải vui hay phải bùn . if i have to put down my money, Huy Đức cũng tổ chức, hoặc tham dự 1 buổi tiệc vui nào đó, nhưng có lẽ sẽ kiệm lời . Until uống quá chén thì rượu vào lời ra, ca ngợi những chiến tích của Quân Đội Nhân Dân Việt Nam trong kháng chiến chống Mỹ . Cái này gọi là Freudian slips
Lê Hồng Lâm trích Carl Jung, kiu sự kiện mất niềm tin tạo ra 1 chấn thương tâm ní, hổng (còn) bít mình là ai, hổng vừa lòng với thực tại … nói chung total confusion, total chaos, rối loạn zìa tâm ní
“BÊN NÀO THẮNG THÌ NHÂN DÂN CŨNG BẠI!”
Nhưng cũng có những loại Nhân Dân bại ít hơn
“Cơ quan nhờ em cơm nước chăm sóc đại tá Nguyên Ngọc nghen Dạ Ngân”. Nguyên là nhà tịch biên của một đại tá Sư trưởng bộ binh VNCH, nhà biệt thự hai tầng, tôi được cơ quan cho tá túc trong thời gian chờ ly hôn, chỗ dành cho chú Ngọc bên kia cầu thang là phòng cho khách và phòng Văn thư báo. Con gái tôi chạy sang “Tác giả Đất nước đứng lên hả mẹ?”, con trai khi ấy mới 7 tuổi đứng thật gần để xem xem rồi buột miệng “Ông này mà đại tá hả?”. Chết cười, với nó đại tá phải lừng lững như chủ cũ ngôi biệt thự này (đang chờ ở túp lều bên cạnh để chuẩn bị đi Mỹ diện HO)”
See, có những loại nhân dân nhà thì được tịch biên, rùi cũng có những loại nhân dân đã phải bị ở nhà tịch biên . Cũng có loại nhân dân đã phải đi là thấy quá đã, nhưng cũng có những loại nhân dân như Phạm Thanh Nghiên, đã phải bỏ đất nước, tức là rời bỏ sự lãnh đạo của Đảng ra đi là 1 điều đau khổ
Thắng & Thua nó hay ở chỗ đó đó . Dân nào cũng bại, nhưng có những loại dân bại tốt hơn các loại dân khác . Nhưng có lẽ có 1 thứ dân trở thành tồi bại là cái thứ dân đánh lận con đen . Phần lớn họ bên Thắng Cuộc nên trở thành đáng kính trọng . Again, có những thứ dân bại “tốt” hơn các loại dân khác
“Đưa số liệu thống kê ra vậy, để phản bác lại các ý kiến cho rằng, cuộc chiến 1975 là “miền Bắc xâm lược miền Nam”! Không. Tuyệt đối không đúng!”
Nga & U Cà nên đọc bài này . Nga, học để mai mốt đây sau khi trở thành bên “Thắng Cuộc”, dạy trí thức mình nói năng kiểu này
U Cà, … This is the xít you gonna have to listen to, và phải vỗ tay hoan nghênh níu thua . Phản bác lợi, tác giả sẽ kiu zìa học lại lịch sử đi . Và ngay cả cái “nhận định” như chửi đó cũng zui bể bụng lun . Vì cái “lịch sử” mà “tác giả” này đọc, all is written by bên “Thắng Cuộc”. Huy Đức nên trưng hình mình & Phạm Xuân Nguyên mặc bộ quân phục Quân Đội Nhân Dân Việt Nam
Oh, và níu U Cà thua, sẽ phải kính trọng tướng Nga vì họ có kinh nghiệm chiến trường, và được thưởng huân huy chương trong chiến tranh, if ya know what i mean
U Cà take notes. This is the xít you gonna have to tán thành níu thua . The rest is up to ya
And Nga, PLEASE remember “Mỹ, với phẩm chất chính trị của họ, hình như không có đủ sự kiên nhẫn để chịu đựng cuộc chiến kiểu cù cưa, dai dẳng, bất chấp sinh mệnh lính tráng như vậy!”
TRƯỜNG KỲ KHÁNG CHIẾN NHẤT ĐỊNH THẮNG LỢI!
Học Việt Nam cho bằng hít, bảo đảm sẽ “Thống Nhứt” U Cà . Chăm phần chăm lun
Cs miền Bắc hay cs miền Nam cũng đều là cs. Không có cs miền Bắc lấy đâu ra cs miền nam?
Đã chia hai đất nước, hai thể chế khác biệt và lựa chọn ở hai phía, nếu tử tế vì dân vì nước thì tìm cách hòa hợp hòa bình, đằng này chủ động xúi giục, hỗ trợ nam cộng và đem quân đánh miền nam gọi là giải phóng thống nhất thì là xâm lược chứ là gì? Nên nhớ VNCH cũng chỉ chống đở chứ có đem quân đánh miền Bắc đòi thống nhất đâu?
Ở đây không thể trách VNCH vì bị thua là do Mỹ phản bội. Những người sống trong thể chế này hoàn toàn không thích và không muốn sống chung với chính thể cs Bắc nên phải chiến đấu và tin tưởng bọn Mỹ giúp. Và cho tới thời điểm này quí ông cũng rõ bọn cầm quyền hiện tại như thế nào!
Tôi chỉ chấp nhận câu kết trong bài: là chỉ nhân dân thất bại!
Ngày mai 30/4 bà con mình bất tuân dân sự, hạn chế treo cờ máu tháng, hạn chế ra đường chơi nếu không có nhu cầu. Ra nhiều làm mất trật tự giao thông, ùn tắc giao thông, tai nạn giao thông, dễ xảy ra nạn cướp giật, mất đồ, và nhiều vấn đề khác. Mình bất tuân đặng chi vậy, bà con? Vì từ cái ngày này, vị thế kinh tế VN càng ngày càng xuống so với các nước trong khu vực. Cụ thể, mình còn thua Thái và Mã Lai.
Đặc biệt hơn, sau cái ngày này, từ 1 miền Nam tự do (dân có quyền biểu tình phản đối chính quyền), đời sống sung túc, tiềm năng phát triển kinh tế ít nhất phải ngang Singapore, giờ trở thành 1 vùng bị độc tài cai trị, nhân dân không được nói lên ý kiến của mình dù chỉ là đòi quyền lợi thích đáng cho dân lao động nghèo khổ làm cả đời không mua được nhà hoặc nhà không ra nhà, dù chỉ là yêu cầu tà phủ phải kiện thằng tàu + ra Liên Hiệp Quốc việc nó chiếm giữ Hoàng-Trường Sa của mình, đàn áp ngư dân mình, lại còn cấm mình đánh cá trên biển mình. Ngoài ra, không 1 đất nước phát triển nào mà những người tàn tật, trẻ em phải đi ăn xin tràn lan như thế, miền Tây sông nước thì thiếu nước mà không chịu giải quyết, miền Trung thì lũ mà chỉ phủi tay nói phải sống chung với lũ. Đã thế, bè lũ Tàu ngụy này chúng cho thiên triều của chúng thuê đất mẹ 1 cách trắng trợn 99 năm để làm “kinh doanh” mặc cho lời hay lỗ, mặc cho có hủy hoại môi trường hay không, mà cấm không cho dân phản đối. Tồi tệ hơn hết, những vấn đề liên quan đến vận nước, đến 100 triệu sinh mệnh của đất nước Đại Việt như nguyên nhân những cái chết uẩn khúc của những người con trong quân ngũ, những cái chết trong đồn côn an, dân oan Thủ Thiêm, Đồng Tâm, chùa Bát Nhã, chùa Đại Thọ… đều bị bưng bít/bóp méo 1 cách trắng trợn.
Bao nhiêu đó đã đủ để chúng ta phải thay đổi. Sự thay đổi này sẽ không thể diễn ra 1 ngày, 2 ngày, thậm chí là 1 năm. Nó sẽ mất càng nhiều thời gian mà nó cần để Việt Nam trở thành 1 đất nước thực sự độc lập, tự do, hạnh phúc. Và chính sự thay đổi này sẽ vạch rõ được sự ích kỷ, bất tài vô dụng, tham lam, hèn với giặc ác với dân của bè lũ độc tài tàu ngụy này. Vậy thì bà con còn chần chừ gì nữa. Ta hãy bắt đầu bất tuân dân sự từ những hành động bé nhỏ trên.
Bà con nào có ý kiến hay hơn cứ đóng góp cho em.