Còn lại gì?

Lê Huyền Ái Mỹ

19-12-2023

Hổm, vụ Thủ Đức house, bắt phó cục trưởng cục thuế mà cục trưởng lại được điều qua giữ chức giám đốc sở Tài chính, mình đã thấy lạ và… mừng!

Biết là ông Minh mới về thế ông Tâm nên tính liên đới rất thấp nhưng thời buổi “trách nhiệm người đứng đầu” khi một cục phó bị bắt và cơ man cấp dưới ra tòa thì hồ sơ bổ nhiệm cũng không nhanh được vậy. Nên, hẳn ông Minh phải “sáng” lắm thì mới được điều và giữ chức một sở “giữ tiền” như vậy. Nên mừng.

Rồi tối nay, đọc tin ông bị bắt bởi cái tội rất… phổ cập hiện nay, “nhận hối lộ” mà ở một vụ khác, nó không ở mức hẹp Thủ Đức (house), nó tầm bao trùm Xuyên Việt (Oil). Ông Minh nối gót ông Thọ – nguyên bí thư tỉnh Bến Tre.

Ảnh: Lê Duy Minh, giám đốc Sở Tài chính thành Hồ vừa bị bắt. Nguồn: Bộ Công an VN

Từ con số 3 triệu đô giấu ngoài balcon của ông bộ trưởng năm nào, đến thùng xốp chứa 5 triệu đô của bà cục trưởng, thì đến cỡ bí thư tỉnh ủy, giám đốc sở, chẳng còn gì để “ngạc nhiên” hơn. Nhỏ ăn nhỏ, lớn ăn lớn, nhỏ ăn lớn, lớn ăn nhỏ…

Nhiều lần ngu ngơ tự nhủ, đất nước này đâu thiếu người giỏi người tài, dân nước này đâu lười biếng, ngược lại chịu học, chịu làm mà mãi vẫn nghèo, vẫn thua sút lần hồi.

Cả một rừng luật, nghị định, thông tư; cả một tầng ngang, dãy dọc từ điều lệ, những điều không được làm, những biểu hiện nhận diện, mà rồi bắt mãi vẫn không hết, bắt đến gần hết vẫn không sợ, ăn đến hết vẫn không thôi…

Rồi không dưng lại lơ mơ tự hỏi, kết luận số gì đấy về cái gọi là bảo vệ cán bộ dám nghĩ dám làm, ừ thì cứ cho bảo vệ được thì của nả làm ra có đủ nuôi một nhóm cán bộ không nhỏ dám đục, dám khoét, dám vơ vét.

Chiều mới đọc tựa báo, Phó bí thư Thành ủy TPHCM Nguyễn Hồ Hải nói: Mọi việc thành bại, trước hết do cán bộ.

Hẳn nhiên rồi, mọi cơ chế đều do con người sản sinh, vận hành. Vậy nay, với việc điều chuyển, bổ nhiệm nguyên cục trưởng sang giám đốc sở tài chính vừa tròn một năm đã bị bắt thì, thêm một lần nữa, công tác cán bộ và công cụ kiểm soát quyền lực lại cho thấy sự bất thành, thất bại.

Họ, chí ít là như ông Quân bệnh viện Thủ Đức, ông Minh cục Thuế, đều là người giỏi, giỏi học, giỏi hành, giỏi cả cơ mưu mà tha hóa. Có người, nhiều người mà tôi biết, không giỏi gì ráo nhưng làm phép tính “chiết khấu” thì hơn cả máy, dưới nhiều màu áo chứ chả hai như kỳ nữ Kim Cương ngày xưa!

Khi một, hay vài, hay nhiều hơn vài người bị bắt, mình thấy mừng vì đã loại kẻ băng hoại ra khỏi hệ thống quyền lực. Nhưng khi quá nhiều người bị bắt và hành vi, mức độ sai phạm ngày càng “khủng” thì như bị “tê liệt” mọi cảm giác, đến phẫn nộ cũng thấy hoang phí. Chỉ sự hoang mang, bế tắc là thôi không dứt…

Trong cuốn “Bàn về chính quyền“, nhà hùng biện, chính trị gia lỗi lạc Marcus Tullius Cicero (106-43 TCN) đã nói, “từ ngữ định nghĩa nhà nước là res publica – tức tài sản của nhân dân”. Nhưng với hiện trạng này thì tài sản ấy đang bị cầm cố, bị phát mãi, nhân dân còn lại gì cho mình, cho con cháu sau này?

Bình Luận từ Facebook

5 BÌNH LUẬN

  1. Tất cả mọi chức tước lớn nhỏ, ghế này ghế nọ đều là người của đảng ngồi mà nói nào ngay đảng viên được ví như súc vật trong trại mà người chăn là Nguyễn Phú Trọng. Đã là súc vật thì đâu có tính người, chúng chỉ biết ăn và phá

  2. NHÀ THƠ NHÂN DÂN, Thái Bá Tân

    Thiếu đối trọng quyền lực,
    Độc quyền và độc tài,
    Không tham nhũng mới lạ,
    Vì không cần sợ ai.

    Đã lãnh đạo tuyệt đối,
    Tức một mình một mâm,
    Dễ tham nhũng tuyệt đối,
    Càng dễ mắc sai lầm.

    Cho nên chống cứ chống,
    Nhưng đừng hy vọng nhiều.
    Chống nơi này, nơi khác
    Lại xuất hiện, càng nhiều.

    Vì sao? Vì cộng sản
    Có nghĩa là của chung,
    Ai cướp được thì cướp.
    Không cướp chỉ là khùng.

    Chế độ nào quan ấy.
    Bây giờ nhiều quan tham
    Chính là vì cơ chế
    Đã đẻ ra quan tham.

    Ủy viên bộ chính trị
    Mà phải chịu tù đày.
    Tổng cục trưởng cảnh sát
    Mà bảo kê đường dây.

    Còn cán bộ, lớn bé,
    Coi như chuyện đương nhiên,
    Không lăn tăn suy nghĩ
    Việc cướp đất cướp tiền…

    Tất cả những cái ấy
    Từ cơ chế mà ra.
    Một cơ chế hủ bại
    Đang tàn phá nước nhà.

    Thực sự tôi thương bác
    Vất vả với chiếc lò.
    Bác mà đốt cho hết
    Thì đến tết Công-gô.

    Nếu tôi mà là bác,
    Tôi sẽ làm cách này:
    Tôi đổi thằng cơ chế
    Theo kiểu của thằng Tây.

    Lúc ấy hết tham nhũng,
    Đỡ vất vả đốt lò.
    Đỡ vất vả tìm củi,
    Củi bé và củi to.

    Ngân khố đỡ thụt két.
    Dân cũng đỡ kêu ca.
    Còn coi bác là thánh.
    Treo ảnh bác đầy nhà.

    • Nếu đổi thằng cơ chế
      Tham nhũng sẽ hết ngay
      Nhưng mà đến lúc ấy
      Lú biết làm gì đây ?

      Bao bài viết kiên định
      Chủ nghĩa Mác Lê nin
      Đem xếp vào một xó
      Lú cụp mắt ưu phiền

      Cho nên chớ nghe dại
      Bỏ thể chế này đi
      Thì đảng trơ mát ếch
      Tay trắng, biết làm gì ?

  3. – Chủ tịch Quốc hội Nguyễn sinh Hùng nói bắt hết lấy ái làm việc.
    – Tham nhũng lớn nhất nước VN xã hội chủ nghĩa là bộ Tài chính. Suốt bao năm nay họ ăn phần trăm khi cấp tiền Ngân sách (chỉ mỗi Bv Đồng Nai mà người như bà Nhàn đã đưa lãnh đạo cao nhất tỉnh vào tù…). Các đơn vị trực thuộc như: tổng cục thuế, Hải quan,kho bạc đều là ổ tham nhủng chưa được đụng tới …
    – Bản thân ông Hùng khi còn là Tổng cục trưởng cục thuế đã là một tôi phạm GÂY hậu quả khủng khiếp khi triển khai SAI về thuế giá trị gia tăng mà đến nay vẫn đang tiếp tục gây hậu quả (tuongw Ca giám đốc công Hải phòng bị bắt gần đây cũng vì thuế giá trị gia tăng mà thôi). Do ông Hùng ngay từ đầu đã làm sai:ví dụ: một nhà máy làm nước đá mua một khối nước 10 đ , về làm ra hai cây đá, bán ra được 15 đồng thì thuế giá tri gia tăng là {15-10 }x 10%. Thực tế ông Hùng lai lấy tiền bán hai cây đá 15₫ x 10% để thu rồi bắt doanh nghiệp làm nước đá phải đem hóa đơn đỏ mua khối nước tới trình cho cục thuế để cục thuế hoàn lại số thu vượt. Từ đó đẻ ra mua bán hóa đơn đỏ để nhận tiền hoàn thuế Giá trị gia tăng. Việc này không thể kiểm soát vì mua hàng khắp nơi- cả trong và ngoài nước không thể xác minh được?!!! Sai lại càng lên cao bộ trưởng Tài chính- phó TT- chủ tịch Qh!???

    làm

Comments are closed.