Xin chúc mừng vì sự thành công!

Đoàn Bảo Châu

17-12-2021

Hai người nông dân mất đất, nói lên sự thật về Đồng Tâm, một cựu nhà báo, người viết những cuốn sách phổ cập kiến thức cơ bản về chính trị, một thanh niên hay tham gia biểu tình chống Tầu, bảo vệ môi trường… bị bỏ tù từ 6 tới 10 năm trong mấy ngày qua. Tôi có đọc những bản ghi chép phiên toà của họ, tôi không thấy họ có tội gì ngoài việc họ dám nói lên sự thật, sống có trách nhiệm với đất nước.

Một cá nhân hay một xã hội muốn phát triển được đều cần phản biện. Một luận án tốt nghiệp đại học, thạc sỹ, tiến sỹ… đều cần những chuyên gia viết phản biện, khi bảo vệ luận án thì những câu hỏi phản biện sẽ được nêu ra để tác giả luận án phải chứng minh là mình đúng.

Không có một bộ óc vĩ đại và sáng suốt nào có thể luôn đúng bởi những điều chưa biết thì mênh mông như biển cả mà cái biết thì chỉ như giọt nước. Người hiểu biết, có tư tưởng tiến bộ sẽ biết lắng nghe tư tưởng, ý kiến trái chiều để học hỏi và phát triển. Kẻ độc tài luôn nghĩ mình là đúng sẽ vùi dập ý kiến trái chiều. Một chính thể độc tài sẽ kìm hãm sự phát triển của đất nước do không động viên tư tưởng phản biện.

Họ là những con người hiếm hoi trong xã hội dám lên tiếng nói lên chính kiến của mình nhưng họ phải chịu những án tù quá tàn ác với những gì mà họ đã làm.

Thử hỏi họ đã gây hậu quả nghiêm trọng gì cho xã hội? Thử hỏi nếu so sánh với những quan chức bán rẻ đất công, những bộ trưởng, tướng công an, tướng quân đội tham nhũng thì hậu quả họ gây ra có đáng gì?

Vậy những bản án tàn ác ấy là để gây nỗi sợ cho dân chúng, cho những người muốn nói lên chính kiến của mình. Một chính thể văn minh sẽ không dùng nỗi sợ để cai trị dân chúng. Làm thế là tự làm thoái hoá dân tộc mình, sẽ làm thui chột tư tưởng tiến bộ, tinh thần đấu tranh chống bất công. Làm thế được yên ổn trước mắt về chính trị nhưng gây tổn hại rất nhiều về nguyên khí quốc gia. Một quốc gia chỉ phát triển rực rỡ được khi có hàng triệu triệu thanh niên trăn trở về đất nước, luôn phản biện cái xấu, cái chưa được về tất cả các lĩnh vực.

Họ là những con người hiếm hoi quý báu nhưng họ bị dập tắt. Sự đàn áp sẽ có tác dụng tốt. Nó sẽ tạo ra một lớp thanh niên đần độn về trí tuệ, hèn nhát về tư tưởng, khi có dịp cọ xát với quốc tế sẽ phô bày hết sự kém cỏi của mình. Như vậy, thì các ý tưởng để con cháu chúng ta đòi lại biển đảo đã mất sẽ mãi mãi chỉ là ước vọng mơ hồ, không có cơ sở.

Thực ra thì nhà cầm quyền Việt Nam đã thành công rồi. Tôi xin chúc mừng các vị. Là con người bình thường ai cũng sợ phải vào tù. Nỗi sợ ấy là bản năng tất yếu. Các vị đã rất thành công. Nhìn quanh ra thì toàn bộ bạn học của tôi từ phổ thông tới đại học, chỉ một mình tôi hay quan tâm tới những vấn đề xã hội và chính trị. Trong gia đình tôi cũng vậy. Trong số bạn bè tôi giao lưu ngoài đời cũng vậy. Sự thành công khi dùng nỗi sợ để cai trị đất nước.

Rồi một tuần nữa thôi, tên tuổi mấy con người kia sẽ chìm đi. Cuộc sống lại lạnh lùng chảy tiếp, chỉ bạn bè thân hữu, người nhà của họ là đau khổ, chỉ có chính họ là phải đốt năm tháng tuổi trẻ của mình trong ngục tù tăm tối.

Trẻ con sẽ miệt mài chơi game, người lớn sẽ nhất nhất chỉ lo kiếm tiền, tiền sẽ thành một lý tưởng cao nhất của động vật hai chân, kẻ có điều kiện hơn thì sẽ luận bàn về trà, rượu, quần áo, thú chơi này kia.

Tôi biết các vị là những kẻ mạnh, quyền sinh quyền sát trong tay, làm gì chẳng được. Điều mà tôi muốn kêu gọi ở các vị là hãy suy ngẫm sâu sắc về những vấn đề này. Lợi và hại khi quá tàn ác với những tiếng nói trái chiều. Nếu thực sự yêu nước thì hãy nghĩ về tương quan sức mạnh đất nước với thế giới, hãy nhìn về những thành tựu của con người Việt Nam đã đóng góp cho nhân loại. Các vị bàn về văn hoá và cũng muốn Việt Nam có được những thành tựu về văn học, nghệ thuật nhưng để làm được điều ấy thì các vị phải học hỏi những nước như Nhật Bản, Hà Quốc, tức là văn hoá của chính các vị phải cao.

Không nói đâu xa, Trung Quốc, đất nước cùng lý tưởng của các vị cũng đã cởi bỏ rất nhiều sự kiểm duyệt về nghệ thuật. Những bộ phim mô tả sự nghẹt thở của cách mạng văn hoá cũng đã được công chiếu nhiều năm.

Sở dĩ Hàn Quốc có được một nền văn hoá có sức mạnh chinh phục thế giới, khiến giới trẻ ở Việt Nam mê đắm K-Pop, phim ảnh, thời trang Hàn là do bởi những lãnh đạo cao nhất của họ có cái nhìn cởi mở về văn hoá, tư tưởng và quyết tâm dùng văn hoá, nghệ thuật để góp phần vào sức mạnh mềm của đất nước.

Tại sao Mỹ thành một cường quốc. Xin thưa là bởi ở nước họ những người như Phạm Đoan Trang có nhiều triệu người. Nếu các vị tìm hiểu thì sẽ thấy sở dĩ nạn phân biệt chủng tộc được bỏ, bao điều luật bất công được thay đổi là bởi những nhà hoạt động can đảm. Trong một gia đình, nếu một ông bố lúc nào cũng coi mình là đúng tuyệt đối, con cái đưa ra ý kiến trái chiều là nạt nộ, đánh đòn thì những đứa trẻ có phát triển được không?

Tôi so sánh vậy không có nghĩa là coi chính quyền là bố mẹ của dân mà chỉ nói tới khía cạnh quyền lực. Chính quyền như ông Hồ Chí Minh nói là người làm thuê, nếu không làm tốt thì người dân có quyền tìm người làm thuê khác.

Các vị đã thành công, rất thành công. Thành công đến nỗi mà khi viết những lời tâm huyết tôi cũng phải sợ phải vào tù. Nhưng người can đảm không phải là người không biết sợ. Là người ai cũng có nỗi sợ bản năng nhưng Con Người với đúng nghĩa cao đẹp của từ này sẽ biết vượt lên nỗi sợ để dám nói, dám sống đúng với nhận thức của mình.

Xin nhiệt liệt chúc mừng sự thành công của các vị!

Bình Luận từ Facebook

7 BÌNH LUẬN

  1. Thi Sĩ BÙI CHÍ VINH

    Trong khi giới chức chóp bu bàn về vị thế quốc gia
    Bàn về cơ đồ, tiềm lực “rất có uy” trên trường quốc tế
    Thì tại một phiên tòa trong cõi người ta
    Phát biểu cuối cùng của một cô gái bé bỏng làm người nghe rơi lệ

    Cô đã từng bị đánh gãy chân bởi đòn thù đồ tể
    Từng bị săn như săn thú trong rừng
    Cô không biết nền ngoại giao nước nhà đang ngạo nghễ
    Chỉ biết bữa ăn dân nghèo khoai sắn rưng rưng

    Họ đã săn được cô, đã dồn đến đường cùng
    Đưa cô ra tòa sau ngày nhân quyền thế giới
    Đối với cô, chín năm tù hay lãnh án chung thân
    Khát vọng làm con cháu bà Triệu, bà Trưng vẫn không hề biến đổi

    Cô đói tự do, đói văn minh, rất đói
    Cái đói của một người viết báo cô đơn trước song sắt độc tài
    Cô không giống tội phạm mà chính là quan tòa xử án
    Khi công lý bù nhìn bị bịt mắt, bịt tai

    Khác xa đám quan tham ra tòa là khóc lóc giả nai
    Là sụt sùi bệnh tâm thần, bệnh ung thư, là cha mẹ già sắp chết
    Cô bị đánh gãy một chân vẫn bình thản khoanh tay
    Như một nữ chiến binh lẫm liệt

    Lời cuối cùng của cô nói về Đạt Lai Lạt Ma, nói về Nguyễn Trãi trong vụ án Lệ Chi Viên oan nghiệt
    Ai tiêu diệt nhân dân sẽ bị nguyền rủa đời đời
    Ngục tù hay xà lim chỉ làm cái chết của nhân dân thêm bất diệt
    Kiếm “vị thế quốc gia” làm gì khi pháp luật quá tanh hôi

    Nguồn Mạng…

    • “Khát vọng làm con cháu bà Triệu, bà Trưng vẫn không hề biến đổi”

      Tớ hổng nghĩ Phạm Đoan Trang muốn noi gương bà Trưng hay bà Triệu . PĐT luôn đề cao “ôn hòa & có học”, trong khi bà Triệu muốn chém cá kình ngoài biển khơi . Hai Bà Trưng dựng cờ khởi nghĩa, PĐT nghe lời Phạm Toàn . Hai Bà Trưng đuổi thái thú Tô Định, PĐT chủ trương không chống đối cũng không lật đổ, quan niệm tôn trọng Cộng Sản in the name of “dân chủ”, đấu tranh cho nhân quyền của công an & đảng viên. Đúng, lời phát biểu trước tòa của cô nhuốm màu bạo lực, hận thù và chúng ta cần phải lên án . Hy vọng 9 năm sẽ đủ để cô có thể trưởng thành & chín chắn hơn .

  2. Đám độc tài cũng có nỗi sợ cố hữu của chúng.
    Ba vụ án ngắn ngủi liên tiếp với mức án rất cao nói lên nỗi sợ của chúng.
    Chúng hò hét “đi lên CNXH” để giảm bớt sự chống đối cũng là biện pháp của chúng.

    Chúng ta chỉ có một cách. Chúng ta chỉ có một cách. Chúng ta chỉ có một cách. Chúng ta chỉ có một cách. Chúng ta chỉ có một cách…

    Đó là thực hành lời dạy của cụ Phan Châu Trinh: Kiên nhẫn Khai dân trí.
    Dân trí một khi đủ cao, sẽ sinh dân khí.

    Hãy coi Muỗi là muỗi. Đừng quan tâm những tiếng vo ve phá quấy sự nghiệp chung.

  3. Con đầu đàn của loài cộng sản đã từng nói :” Ai không theo đường lối của tôi vạch ra thì sẽ bị tiêu diệt.”

  4. Cho phép được phản biện vài điều

    Về văn hóa, thời Việt Nam Dân Chủ Cộng Hòa đã để lại 1 di sản văn hóa đồ sộ cho tới bây giờ vẫn làm mọi người say mê . Nhà văn Nguyên Ngọc cũng đã chứng minh không cần phải như Nhật, Hàn cũng tạo ra được Bảo Ninh, Dạ Ngân & 1 thế hệ làm mới & sống động nền văn học được-gọi-là “phải đạo”. Trước đó, Đảng muốn văn nghệ sĩ viết những gì Đảng muốn theo cách Đảng muốn . Nguyên Ngọc đã chứng minh nếu để tự do, văn nghệ sĩ nhà mềnh viết những gì Đảng muốn, nhưng theo cách riêng của mình hiệu quả gấp trăm ngàn lần .

    “Chính quyền như ông Hồ Chí Minh nói là người làm thuê, nếu không làm tốt thì người dân có quyền tìm người làm thuê khác”

    Đoàn Bảo Châu láo, chỉ nghe hơi nồi chõ chứ chả bao giờ đọc Hồ Chí Minh toàn tuyển tập cả .

    “Một chính thể văn minh sẽ không dùng nỗi sợ để cai trị dân chúng”

    Chính vì vậy mà đa số -nói cho rõ- dân chúng đã đứng lên đánh đổ chúng . Đoàn Bảo Châu muốn Đảng của mình đi theo vết xe đổ của Ngụy ?

    “Tôi so sánh vậy không có nghĩa là coi chính quyền là bố mẹ của dân”

    Đúng là ĐBC hổng có ý đó . Nhưng nếu kết quả cho ra là thế -xã hội thui chột vì ăn đòn- thì ta có thể kết luận Đảng thật sự là cha mẹ của dân không ?

    Khi mừng Đảng, mừng xuân, Đoàn Bảo Châu cũng nên tự chúc mừng . Vì thắng lợi của Đảng luôn có những đóng góp rất thiết thực, nếu quên sẽ là lỗi hệ thống, của những trí thức như ĐBC.

    “Con Người với đúng nghĩa cao đẹp của từ này sẽ biết vượt lên nỗi sợ để dám nói, dám sống đúng với nhận thức của mình”

    Rất đúng . Nhận thức của mỗi người khác nhau, chỉ cần sống đúng với trình độ nhận thức của bản thân -vd như yêu Đảng, kính Bác Hồ- đã là Con Người theo đúng nghĩa của nó rùi . Khi yêu Đảng, kính Bác Hồ, cá nhân đó không còn cảm thấy nỗi sợ hãi nào nữa . Đó là Con Người đúng nghĩa nhất trong thời đại Hồ Chí Minh này .

  5. Để duy trì độc tài , duy trì thống trị , Đảng Cộng Sản Việt Nam sợ hãi phản biện , sợ hãi dân chủ . Họ hèn hạ dùng cách bắt bớ , giam cầm , để đe dọa người dân . Vì quyền lực và tiền bạc họ trấn áp người dân cất lên tiếng nói hay phản kháng .

  6. “Trẻ con sẽ miệt mài chơi game, người lớn sẽ nhất nhất chỉ lo kiếm tiền, tiền sẽ thành một lý tưởng cao nhất của động vật hai chân, kẻ có điều kiện hơn thì sẽ luận bàn về trà, rượu, quần áo, thú chơi này kia.”

    BÀI VIẾT HAY NHẤT CỦA ĐOAN BẢO CHÂU TỪ TRƯỚC ĐẾN NAY

    TRẺ CON VÀ NGƯỜI LỚN SẼ MIỆT XEM ĐÁ BANH VÀ LUÔN MUỐN VIET NAM PHẢI VÔ ĐỊCH DƯỚI LÀ CỜ (in MÁU chiến thắng)

Comments are closed.