2-10-2021
Bây giờ muốn biết người dân tín nhiệm mình như thế nào, lãnh đạo TP.HCM chỉ cần ra mấy cửa ngõ về miền Tây là có thể thấy ngay tận mắt.
Khi ông Phó Chủ tịch UBND TP Võ Văn Hoan phát ngôn rằng, sau 1/10, “người nào ra đường không có lý do chính đáng vẫn bị phạt” thì đúng ra sau đó ông hoặc thành phố phải có văn bản diễn giải rõ ràng thế nào là “lý do chính đáng”.
Tính rõ ràng, không được mơ hồ là đòi hỏi bắt buộc của luật pháp và mệnh lệnh hành chính. Nó khác hẳn với nỗi thất vọng của người dân.
Nỗi thất vọng của người dân đôi khi rất cụ thể, như chuyện họ thất vọng vì bị bỏ đói không được nhận hỗ trợ. Nhưng đôi khi cũng rất mơ hồ, như chuyện họ lo lắng bất an, liệu mấy hôm nữa ra đường mình có bị phạt hay không, sau phát ngôn của ông phó chủ tịch thành phố.
Nhưng dù mơ hồ hay rõ ràng, thì nỗi thất vọng của người dân luôn luôn chính đáng và không bao giờ cần phải diễn giải.
Nó chỉ cần biểu hiện. Và biểu hiện rõ ràng nhất cho nỗi thất vọng của người dân với chính quyền là dòng người rời bỏ thành phố không ngớt nối dài hai ngày nay.
Trong khi, tại thành phố nhiều doanh nghiệp đã sửa soạn mở cửa, nhiều thông báo tuyển dụng với mức lương hấp dẫn đã được phát đi, thì tại sao các lao động nhập cư, những người vốn khao khát việc làm, những người từng sẵn sàng rời bỏ quê hương bản quán lên thành phố tìm cơ hội đổi đời nay lại một mực, khăng khăng đòi về lại quê nhà?
Đó chẳng phải là biểu hiện cùng cực của sự thất vọng, nỗi bất an mà thành phố đã trao tặng cho họ thời gian qua thì là gì?
Trong khi không có cách nào ngăn lại làn sóng người lao động rời bỏ đi, thì chắc chắn những ngày sắp tới chính quyền thành phố và các doanh nghiệp trên địa bàn sẽ phải đau đầu giải bài toán thiếu lao động trầm trọng khi mở cửa sản xuất trở lại.
Nhưng không còn cách nào khác, một mặt thành phố vẫn phải tạo điều kiện cho những những người muốn rời đi được về lại quê nhà an toàn, chu đáo, thì mặt khác, thành phố phải phối hợp với doanh nghiệp tìm ra các phương án tối ưu để đưa người lao động trở lại thành phố.
Thật là trớ trêu. Nhưng đó là thực tế phải chấp nhận.
Chắc sẽ có khó khăn thời gian đầu, nhưng rồi mọi sự sẽ được giải quyết, người lao động sẽ sớm trở lại. Tuy nhiên, thành phố và cả doanh nghiệp nữa cần nhớ rằng, đưa họ trở lại thì dễ hơn nhiều việc ngăn họ rời bỏ đi.
Đừng để một lần nữa họ lại phải thất vọng bỏ đi.
Cuối cùng, khủng hoảng đại dịch lần này, có thể cũng là cơ hội để tất cả chúng ta, nhất là những người đang cầm quyền nhìn nhận lại về công việc chính trị.
Chính trị đích thực không phải là hình thức để thỏa mãn các mục tiêu kinh tế*, danh vọng hay quyền lực; chính trị đích thực là công việc phụng sự lợi ích của nhân dân.
Trong nền chính trị đó, tất sẽ không có những phát ngôn mang tính dọa nạt, gieo rắc sự lo lắng, bất an cho người dân như phát ngôn “ra đường không có lý do chính đáng sẽ bị phạt” của ông phó chủ tịch thành phố đã được nhắc đến ở trên.
_____
(*) Tôi nhớ không nhầm thì câu, “Chính trị chỉ là hình thức để thỏa mãn các mục tiêu kinh tế” là của Hồ Chí Minh. Câu này, được ông Hồ nói trong hoàn cảnh phê phán nền chính trị của người Pháp ở Đông Dương thời kỳ thuộc địa. Tôi cũng nghi ngờ rằng câu này có thể ông Hồ đã mượn cách nói hay diễn đạt lại Marx-Engel, tuy nhiên, nhất thời chưa tìm được nguồn dẫn hay xác minh chính xác cho nghi ngờ này. Nếu có vị cao minh nào chỉ giáo luôn cho được thì thật tốt.