31-7-2021
Ai đang đâu cứ ở yên ở đấy là lý tưởng nhất để chống dịch, nhưng thực tế không đơn giản như thế. Có hàng triệu người tới Sài Gòn chỉ để thường nhật mưu sinh. Sài Gòn chỉ là nơi ở trọ. Khi Sài Gòn không còn nguồn sống, lựa chọn con người nhất của họ là VỀ NHÀ. Sài Gòn chưa phải là nhà.
Chính quyền có ý định tốt là mong muốn kiểm soát dịch tuyệt đối. Nhưng, cũng như sóng thần, lụt bão… nhiều khi, con người phải chấp nhận bất lực trước thiên nhiên. Thay vì nghĩ rằng mình có thể kiểm soát, cần tiên liệu là sau quyết định của mình, người dân sẽ sống bằng gì.
Dòng người rời bỏ Sài Gòn đi bộ hoặc chạy xe máy về nhà này rõ ràng là chưa từng được chính quyền tiên liệu. Nhà văn Nguyễn Quang Lập, đang ở Củ Chi, được phường Thảo Điền gọi về chích vaccine đã không thể gọi taxi… cũng là một tình huống mà chính quyền và cả anh Lập đã không tiên liệu.
Rồi đây, khi một bộ phận dân chúng thiếu, đói, không tiếp cận được các nguồn cứu trợ, túng quá làm liều… liệu chính quyền đã từng tiên liệu.
Đừng cố gắng kiểm soát. Hãy đặt mình vào vị trí của những người dân không có nguồn thu nào ngoài những đồng bạc lẻ hằng ngày. Thay vì cấm tuyệt đối, hãy tập trung các nguồn lực như quân đội, CSGT và cả vaccine… để hỗ trợ những người dân không còn lựa chọn nào khác là về nhà và những người dân cần phải làm để sống.
***
Nguyễn Thông: Hãy mau cứu lấy dân
Nói ra thì lại có ai đó mắng mỏ, rằng đảng và nhà nước cùng bao nhiêu người đang căng mình chống dịch, đã làm được gì mà cứ ý này ý nọ…
Lực bất tòng tâm, không làm được nhưng chả ai cấm quyền suy nghĩ của mình.Coi những tấm ảnh dân chạy trốn cái đói, thê thảm không khác gì chạy loạn, hiểu rằng người lao động lương thiện đang bơ vơ “vô chính phủ” không nơi nương tựa nhờ cậy, không biết dựa vào đâu ngay trên đất nước mình.
Nào phải cuộc chạy trốn này mới chỉ xảy ra ngày một ngày hai, mà đã được tính bằng tuần bằng tháng. Nhà cai trị ngày nào cũng lên tivi gầm gào kêu gọi chống dịch nhưng lại không có cách nào giúp những con người cùng khổ yếu thế như họ, bỏ mặc họ tự chống chọi trong cuộc sinh tồn. Không giúp được dân mà lớn tiếng đòi thắng dịch, thắng để làm gì, làm gì, làm gì…
Dân lành tự giúp nhau, cho nhau chai nước, tấm bánh, tiền xăng, sửa giùm nhau chiếc xe, thậm chí cả anh công an cho 500 nghìn để hai chị em cô công nhân tội nghiệp hồi hương… đều chỉ là chút tình chút nghĩa lúc khó khăn, giải pháp tình thế, chữa cháy, chứ không phải giải pháp căn cơ để chấm dứt cuộc “chạy loạn giữa thời bình”. Điều đó phải ở chính phủ, mà chính phủ, thậm chí cả quốc hội vừa “thành công tốt đẹp” lại không làm gì.
Tôi nói “không làm gì” là nói vụ chạy trốn trên quê hương đất nước này chứ không phải những điều khác liên quan tới dịch.Chưa bao giờ đất nước buồn như lúc này. Chưa bao giờ số phận nhân dân bi kịch như lúc này, trong vòng nửa thế kỷ.
Tôi nói thật, tình hình này mà kéo dài, dân, trong đó có tôi, chưa chết bởi dịch thì đã chết bởi suy kiệt và đói. Nhìn những tấm ảnh mà chỉ biết ứa nước mắt.
Cho tau làm chủ tịch thành Hồ 2 tháng không lương tau giải quyết. Chứnko như cái loại thừa ăn thừa uống nói nhảm