Phạm Minh Chính có đáng lo hay không?

Jackhammer Nguyễn

6-4-2021

Một nhân vật trong “tứ trụ” ở Việt Nam ngày càng được giới quan sát trong và ngoài nước bàn tán là ông Phạm Minh Chính, tân thủ tướng.

Một số người thắc mắc, rằng tại sao ông Chính từ bên phe “đảng” lại nhảy qua giành chiếc ghế của ông Nguyễn Xuân Phúc ngon lành, mặc dù ông Phúc được xem như có uy tín cao trong việc điều hành chính phủ, duy trì kinh tế phát triển, có thành tích chống dịch Covid-19.

Có người đặt câu hỏi, liệu ông Chính có tham vọng lên làm người đứng đầu đảng, thay ông Nguyễn Phú Trọng hay không,… nhưng câu hỏi mà nhiều người thắc mắc là, mối quan hệ giữa ông với Trung Quốc ở mức độ nào.

Một số người ta lo ngại, liệu có phải vì ông đã nhúng chàm trong vụ ra luật đặc khu được cho là tạo điều kiện để người Trung Quốc xâm nhập Việt Nam nhiều hơn. Cây bỉnh bút Trần Khải Minh hôm 4/4 có bài viết: Những cao vọng từ một tân Thủ tướng đa mưu, cho rằng, trong số các nhân vật chóp bu của đảng Cộng sản Việt Nam hiện nay, ông Chính là người có khả năng nối kết với phía Trung Quốc nhất, sau ông Trọng tổng bí thư, là người hay xuất khẩu thành … quan điểm cộng sản!

Nhưng hãy xem xét toàn bộ bức tranh và diễn biến sắp xếp nhân sự, chia chác quyền lực của đảng CSVN nhiều căng thẳng suốt mấy tháng qua.

Ông Chính được đưa vào bộ tứ sau khi nhân vật sủng ái của ông Trọng, có thể là giàu tính đảng hơn, là ông Trần Quốc Vượng bị thất bại. Trong khi đó, người ta cũng nói rằng ông Trọng không có cùng tiếng nói chung với ông Nguyễn Xuân Phúc, và vì thế ông rất lo ngại việc hậu sự của đảng CSVN.

Phạm Minh Chính được xem là người có thể dung hòa được tất cả các quan ngại của các nhóm quyền lực. Ông Chính hơi thiếu kinh nghiệm điều hành chính phủ, nhưng ông có kinh nghiệm là quan đầu tỉnh Quảng Ninh, phát triển khá trong mấy năm qua, theo như nhận xét của ông Huỳnh Thế Du, nhà phân tích chính trị và kinh tế Việt Nam hiện ở trong nước.

Ông Chính là người có thế lực trong Bộ Công an, là bộ quan trọng bậc nhất của các chế độ cộng sản. Ông là một viên chức cao cấp của cơ quan tình báo, và cũng từng có mặt trong ngành ngoại giao. Những kinh nghiệm này của ông dễ dàng được đánh giá cao trong tình hình Việt Nam đu dây càng lúc càng khó trong cuộc xung đột Mỹ – Trung hiện nay.

Nhưng liệu với kinh nghiệm “thân Trung Quốc” như vậy ông Chính sẽ làm cho chính sách đối ngoại của Việt Nam nghiêng hẳn về Bắc Kinh sắp tới?

Tôi nghĩ, ông Chính cũng khó mà làm được việc ấy nếu ông ta muốn, vì chính sách ngoại giao Việt Nam, cũng như tất cả những chính sách khác đều là những quyết định tập thể. Ông Chính chưa đạt được tới mức đứng trên tất cả các đồng chí của ông, như ông Lê Duẩn trước đây, để so sánh với các ông Tập Cận Bình bên Trung Quốc, hay Putin bên Nga.

Có một số dự đoán, căn cứ vào con đường họan lộ đầy mưu lược để leo cao của ông (người ghét ông sẽ nói đó là ma mãnh), rằng ông sẽ trở thành một nhà độc tài cá nhân kiểu Putin. Nhưng hiện thời thì chưa.

Hơn nữa việc sắp xếp nhân sự tại Trung ương đảng và Bộ Chính trị vừa qua, cho thấy các viên chức ngoại giao chuyên nghiệp củng cố được quyền lực, đó là ông Phạm Bình Minh vẫn là ủy viên Bộ Chính trị và có thể vẫn còn giữ được cái ghế phó thủ tướng. Ông Lê Hoài Trung giữ chức Trưởng ban Đối ngoại Trung ương của Đảng.

Cả hai ông Minh và Trung đều được đào tạo từ trường ngoại giao nổi tiếng Fletcher, thuộc đại học Tufts của Hoa Kỳ. Ông Chính phải vượt qua họ nếu quả ông muốn nối giáo cho Bắc Kinh, trong các cuộc tranh luận nội bộ Đảng.

Điều thú vị là, cũng trong ngày 5/4/2021, là ngày mà các ông Phúc và Chính “tuyên thệ” nhận nhiệm vụ mới, thì một động tác ngoại giao quan trọng lại được người đứng đầu đảng là Tổng Bí thư Nguyễn Phú Trọng đưa ra. Ông Trọng gọi điện cho ông Putin của nước Nga và mời ông này sang thăm Việt Nam.

Quan hệ Việt – Nga ít khi được chú ý nhiều như các mối quan hệ Việt – Mỹ hay quan hệ Việt – Trung, mặc dù chính phủ mới của Mỹ đã nặng lời với ông Putin, nhưng các hoạt động căng thẳng ngoại giao và quốc phòng hiện nay của Washington là hướng về châu Á, qua cuộc chiến tranh lạnh Mỹ – Trung kiểu mới, có vẻ không tránh khỏi. Hà Nội đang nằm giữa tâm bão của cuộc chiến ấy, và nước Nga sẽ chơi như thế nào trong vùng Đông Nam Á mà Việt Nam là trung tâm đây?

Quan sát các buổi lễ tuyên thệ, mới được thực hiện trong vài năm gần đây, có thể thấy sự pha trộn nghi thức rất thú vị. Người tuyên thệ dùng bàn tay mở để chào, chứ không quyết liệt như nắm đấm cộng sản, viên sĩ quan công an thì cầm quyển hiến pháp rồi xoay dọc, những hành động rất rõ là ảnh hưởng từ phương Tây. Mặt khác đội quân kỳ vẫn duyệt binh kiểu cẳng ngỗng của người Nga.

Trở lại nhân vật chính là ông Phạm Minh Chính, câu hỏi của tác giả Trần Khải Minh đặt ra rất thú vị, rằng liệu ông Chính có thay đổi mô hình quản trị Việt Nam theo kiểu độc tài tập thể hiện nay để một mình một chợ hay không? Và nếu như thế, mô hình phát triển của Việt Nam sẽ trôi về đâu? Hiện tôi chưa tưởng tượng được mô hình chính trị của Việt Nam trong vài năm tới sẽ giống nước Nga của Putin, hay nước Cambodia của Hunsen.

Nhưng dường như ông Trần Khải Minh cũng đã có câu trả lời là, ông Chính, nếu có muốn, cũng phải vượt qua ông Vương Đình Huệ ở Quốc hội, ông Phan Văn Giang ở Quốc phòng…

Và ông Trần Khải Minh cũng có lời nhắn nhủ ông Chính rằng, bài học của nhà cầm quyền ở mọi thời đại là lòng dân. Tôi tin rằng, câu nhắn nhủ đó có thể đã tới tai ông Phạm Minh Chính.

Bình Luận từ Facebook

11 BÌNH LUẬN


  1. I have been being drown in the East Sea of Wrath since that sorrowful day in the Black Spring 1974
    *********************

    My dear Danang Sea City is 250 miles to the Paracels Islands
    That would carry me towards those Lands
    Lost in the high open ocean
    And even only less a mile to the East Sea !

    That I saw You, our Motherland’s beloved Paracels Islands
    On that sorrowful day in the Black Spring 1974
    Thousand miles to my Saigon Capital
    Where I hided my face in a silent angry

    Oh my dear Second Hometown, Danang !
    I wish that I could hold You in my arms
    One more time to forget the pain of Nostalgy for You
    My capital of Time ran out, I shall get to go soon

    Oh my dear Paracels Islands !
    How long have I got to keep far away from You,
    Oh my beloved Paracels Islands ?
    Two years, nine years, three decades and now 47 years ?
    Only all I do know is
    Since You have been invaded and occupied
    By the pirate state, Red Chinazi
    I seemed to be being drown in the Cold River
    Being drown in the East Sea of Wrath
    Being drown in the Western Pacific Ocean
    I have been being drown
    Since on that sorrowful day in the Black Spring 1974
    Oh my dear Paracels Islands !
    How long have I got to keep far away from You,
    Oh my beloved Paracels Islands ?
    Two years, nine years, three decades and now 47 years ?

    Oh my dear Paracels Islands !
    I wish that I could hold You in my arms
    One more time to forget the pain for You
    Under Red China’s illegal occupation

    Only all I do know is
    Since You have been invaded and occupied
    By the pirate state, Red Chinazi
    I seemed to be being drown in the Cold River
    Being drown in the East Sea of Wrath
    Being drown in the Western Pacific Ocean
    I have been being drown in tsunami of the Contemporary Vietnamese History

    In one more year, Saigon Capital fell
    On the Black April 1975

    I was leaving in this Saigon City
    And disappear without a trace in 1980
    For 41 years from now,
    I have been living in exile in Paris

    Oh my dear Hometown, Hanoi
    I wish that I could hold You in my arms
    One more time to forget the pain of Nostalgy for You
    My capital of Time ran out, I shall get to go soon

    Oh my dear Second Hometown, Danang !
    Only and only Danang,
    You shall save me from being drown
    In the Cold River

    Being drown in the East Sea of Wrath
    Being drown in the Cold River.
    Being drown in the Western Pacific Ocean of Wrath

    http://universite-digitale1.com/wp-content/uploads/2018/05/MeVietNam.jpg
    MILLIONS OF VIETNAMESE HONEST PEOPLE = TRIỆU LƯƠNG DÂN VIỆT

  2. “Phạm Minh Chính có đáng lo hay không?”

    *Nhìn tiêu đề đã biết bài viết chỉ là một dạng “dân vận”, PR loại làng nhàng, vớt vát.

    Tại sao không? Tức là có, nên.
    Có đáng lo không? Tức là không hề gì, không sao đâu, không tệ…

    Bài viết “Những cao vọng từ một tân thủ tướng đa mưu” đăng ngày 04/04/2021 của tác giả Trần Khải Minh hàm súc sâu sắc tuyệt vời bao nhiêu, thì bài này càng rời rạc vớ vẩn bấy nhiêu.

    * Nêu thắc mắc “ông Trần Quốc Vượng, nhân vật sủng ái của ông Trọng, giàu tính đảng hơn… lại bị thất bại không vào được bộ tứ” thì phải có bình luận, hoặc đưa ra lý giải tại sao. Không gì cả,thì nêu làm gì?
    Trích:
    “Trong khi đó, người ta cũng nói rằng ông Trọng không có cùng tiếng nói chung với ông Nguyễn Xuân Phúc, và vì thế ông rất lo ngại việc hậu sự của đảng CSVN.”

    – “người ta” là những ai?
    “dư luận” chung chung, thì sẽ hợp hơn.
    – “không có cùng tiếng nói chung với ông Phúc”
    *về vấn đề gì, kinh tế? đường lối chính trị…?
    *Qui kết một khía cạnh quan trọng như vậy về mối quan hệ, như mâu thuẫn, là không đơn giản, phải được dư luận xưa nay thừa nhận rằng có.
    Thế nhưng chưa nghe thế bao giờ trên các diễn đàn. Phải nêu dẫn chứng!

    – “việc hậu sự của đảng”…
    *đảng còn đang sống nhăn răng sao ông Trọng phải lo hậu sự của nó.
    * Lo cho tương lai…

    “Phạm Minh Chính được xem là người có thể dung hòa được tất cả các quan ngại của các nhóm quyền lực.”
    * dựa trên luận cứ, dẫn chứng nào để xác quyết sự trấn an một dư luận (các quan ngại của các nhóm quyền lực) hệ trọng như thế?

    “Ông Chính hơi thiếu kinh nghiệm điều hành chính phủ, nhưng ông có kinh nghiệm là quan đầu tỉnh Quảng Ninh, phát triển khá trong mấy năm qua”

    *kinh tế Quảng Ninh chủ yếu là du lịch, trước đây là khai thác và xuất than đá giá rẻ cho TQ (nay phải đi mua lại của nó với giá cao!)
    *Quan đầu tỉnh có thể thành công kinh tế dựa trên thế mạnh cá biệt của địa phương mình (Di sản thế giới Hạ Long, mỏ than dồi dào, lộ thiên).
    *Quan tể tướng bao quát cả nước từ tỉnh tiềm năng giàu có đến tỉnh nghèo kiết xác, khỉ ho cò gáy như Bình Phước, Quảng Trị, Đăk Nông, Điện Biên, Lai Châu…Không dễ như ngồi hốt bạc đếm tiền tại sòng bài. Mới nói riêng kinh tế thôi đấy.
    Còn trị an, y tế, giáo dục, xã hội, biên giới, hải đảo, quốc phòng…thì sao đây?
    Đừng tưởng dễ. Bể cái đầu đấy.

    “theo như nhận xét của ông Huỳnh Thế Du, nhà phân tích chính trị và kinh tế Việt Nam hiện ở trong nước.”

    * Ông Du có viết một bài trên fb, loại PR, dân vận như bài của Jackhammer nầy. Ông tính tới tính lui để ra bài toán rằng dân miền bắc mới làm thủ tướng được có 3 năm, là tt ĐM, trong khi miền Trung làm tới 37 ông, miền Nam cũng được 25, suy ra >>> phải có thêm tt miền bắc.
    Ông Du chấm điểm các tỉnh thành Quảng Ninh, Bắc ninh, Hải Phòng làm kinh tế giỏi, tp cựu Saigon dạo này dở, kể luôn thủ đô cũng giống Sg…cho nó dân chủ vô tư. Vậy quan đầu tỉnh QNinh làm lần nầy là đẹp!
    Còn một số tán hươu tán vượn nữa. Kể ra mệt.
    Túm lại tác giả muốn nói lần nầy là đúng nhất, miễn bàn tới lui.
    Ông Jackhammer mượn ông Du làm chứng để thuyết phục dư luận ok cho… Trọng lượng bài PR của ông Du có đủ bảo kê cho ai không?!

    “Ông Chính là người có thế lực trong Bộ Công an, là bộ quan trọng bậc nhất của các chế độ cộng sản. Ông là một viên chức cao cấp của cơ quan tình báo,…”

    * tác giả cố “dân sự hoá” nhân vật chính bằng quanh co các từ civil như “người có thế lực”, ‘viên chức cao cấp”…thay vì nói mẹ ra là trung tướng công an.
    Thôi cũng được, có sao thì cũng vậy, chẳng khác. Nhưng phải ghi công rằng tác giả đã cố hết sức dân vận, trấn an thuyết phục dân chúng…đừng có lo, lành lắm!

    “Nhưng liệu với kinh nghiệm “thân Trung Quốc” như vậy ông Chính sẽ làm cho chính sách đối ngoại của Việt Nam nghiêng hẳn về Bắc Kinh sắp tới?”

    * một câu hỏi thật dễ thương vì độ ngây thơ,
    giông giống như hỏi “Ngô tổng thống liệu có thân Mỹ không nhễ…”

    * hỏi xong rồi tự trả lời…
    “Tôi nghĩ, ông Chính cũng khó mà làm được việc ấy nếu ông ta muốn, vì chính sách ngoại giao Việt Nam, cũng như tất cả những chính sách khác đều là những quyết định tập thể…”

    “Có một số dự đoán, căn cứ vào con đường họan lộ đầy mưu lược để leo cao của ông (người ghét ông sẽ nói đó là ma mãnh), rằng ông sẽ trở thành một nhà độc tài cá nhân kiểu Putin. Nhưng hiện thời thì chưa.”

    * ừ, thì dĩ nhiên là chưa. Vội sao được. Chân ước chân ráo mà bảo người ta thành Putin? Nói giỡn!

    “ông Phạm Bình Minh vẫn là ủy viên Bộ Chính trị và có thể vẫn còn giữ được cái ghế phó thủ tướng. Ông Lê Hoài Trung giữ chức Trưởng ban Đối ngoại Trung ương của Đảng.”

    * Nhắc chút, ông PBM là phó ông Chính đấy ! Ai tuân lệnh ai?
    Ông LHT phải nghe lệnh cụ Tổng. Mà cụ thì có khác gì bụng ông Chính?
    Cuối cùng đem 2 trường đại học Mỹ ra làm bùa yễm trợ cho 2 ông (ngoại giao và đối ngoại) để hù Tân thủ tướng Chính…thì hết biết ông Jackhammer rồi.

    * Chán như cơm nếp nhão…
    Vấn đề là tại sao Jhmr viết bài nầy. Mọi khi anh ta vẫn lộ rõ lập trường chống cộng. Nay, vào cái lúc dân Việt – vốn lo sợ ảnh hưởng TQ đè nặng trên chính trị VN, đang hoang mang về sự thay đổi lành ít dữ nhiều nầy…
    thì ông Jhmr viết bài quảng cáo, nói vào, vỗ về chúng ta!
    Động cơ?!

  3. Cả hai ông Minh và Trung đều được đào tạo từ trường ngoại giao nổi tiếng Fletcher, thuộc đại học Tufts của Hoa Kỳ. Ông Chính phải vượt qua họ nếu quả ông muốn nối giáo cho Bắc Kinh, trong các cuộc tranh luận nội bộ Đảng.

    CÁN BỘ NGUỒN ĐỀU ĐƯỢC ĐÀO TẠO TỪ TRUNG CỘNG, CHÚNG SẼ CƯỜI MŨI VÀO ĐÁM TÂY HỌC .

    JACKHAMMER CHẲNG HIỂU GÌ VỀ CHẾ ĐỘ CÔNG AN TRỊ TAI VIET NAM .
    PHẠM BÌNH MINH NGẬM HỘT THỊ KHI TRUNG CỘNG LẤN TỚI TẠI BIỂN ĐÔNG VÀ ĐƯỢC TÔNG CHỦ KHEN LÀ BIẾT KHU XỬ TẾ NHỊ, CÒN BÍ THƯ CHI BỘ TAI CÁC ĐẠI SỨ QUÁN ĐỀU DO BỘ CÔNG AN “BIỆT PHÁI” SANG,
    ĐẠI SỨ ĐẶC MỆNH TOÀN QUYỀN CHỈ LÀ TÊN GỌI CHO..VUI THÔI
    CÓ NHỚ LÊ ĐỨC THỌ NÓI RA LỬA MỬA RA KHÓI CHỈ GIỮ ĐẾN CHỨC TRƯƠNG BAN TỔ CHỨC TRUNG ƯƠNG ĐẢNG CŨNG LÀM ĐẠI TƯỚNG VÕ NGUYÊN GIÁP CÚI ĐẦU CÂM NÍN (SỢ VÃI ĐÁI ) KHÔNG ?

    • “JACKHAMMER CHẲNG HIỂU GÌ VỀ CHẾ ĐỘ CÔNG AN TRỊ TAI VIET NAM “.

      Bạn nói đúng rồi, Đáng lý ra Jackhammer Nguyễn cũng nên bắt chước đồng nghiệp minh là Trương Nhân Tuấn mà phải than rằng “Còn những “nhà nghiên cứu nghiệp dư” kiểu như tôi thì làm sao mà biết được những sự “bí mật quốc gia” đó?”
      Bàn chuyện thâm cung bí sử mà tác giả chỉ dựa vào các nguồn tin do thiên hạ đồn rằng đại loại như “Một số người thắc mắc, Có người đặt câu hỏi, Một số người ta lo ngại, Có một số dự đoán,” thì làm sao mà kiểm chứng và kết luận trên tinh thần thuần lý để thuyết phục độc giả

  4. Bà con chuẩn bị củi lửa. Giờ là cướp chứ không ăn tục nói phét như thằng bảy niểng đâu, liệu hồn

  5. “liệu ông Chính có thay đổi mô hình quản trị Việt Nam theo kiểu độc tài tập thể hiện nay để một mình một chợ hay không? Và nếu như thế, mô hình phát triển của Việt Nam sẽ trôi về đâu? Hiện tôi chưa tưởng tượng được mô hình chính trị của Việt Nam trong vài năm tới”
    Nếu không đoán nổi thì nhờ ai quen ở Bác Kinh cho tin, nếu nóng ruột thì la cà ở các tiệm cá phê gần Thiên An Môn dò la, hy vọng có gặp ai quen ai cho tin để đoán tiếp

  6. “Một số người thắc mắc, Có người đặt câu hỏi, Một số người ta lo ngại, Có một số dự đoán,”
    Toàn là đoán mò sôi nổi quanh quẩn trong các tiệm cà phê ở phố Bolsa hay vỉa hè Hà Nội và Sài Gòn của các nhà bình luận chính trị chuyên nghiệp. Mỗi ngày các tin tức loan truyền mỗi khác. Người Việt ai cũng trở thành chuyên gia về thể thao và chính trị.

  7. Rất hoan nghênh bài này, Phạm Minh Chính không đáng lo . Devil’s Advocate; underestimated from day one.

  8. Ai cũng biết, “bài học của nhà cầm quyền là lòng dân” nhưng, một khi quyền lực tuyệt đối thì “lòng dân” đã, đang và sẽ bị bất chấp bởi “súng bom bạo lực”! Dân Vn không có tiếng nói gì, vấn đề này đã được thể hiện rất rõ ràng trong việc bầu cử, thành thử ra, việc bầu cử không khác gì những màn diễn bịp bợm. Nghe nói, Ông Lưu Bình Nhưỡng được đề nghị tái ứng cử (trường hợp đặc biệt), nhiều người hý hửng nhưng cũng có không ít ý kiến cho rằng: quyết định đó chỉ là trò mị dân! Ai trúng, ai không trúng đều đã có sẵn danh sách rồi! Thực tế cho thấy, có tới khoảng 90% là lưu manh, lưu manh bởi chúng chen chân vào nắm giữ các vị trí để ăn chia, để tàn phá đất nước, để tiếp tay cho giặc … nếu guồng máy thật sự vì dân, họ sẽ không tự cho nhau ghế kiểu như thế! 10 năm cầm quyền của bè lũ Cao cầu, 3x là mười năm khổ đau cho đất nước, không khác gì tên bạo chúa, bất chấp tất cả ý kiến của dân. Thời Ông Phúc, tuy vậy còn có chút xíu tỏ ra quan tâm tới dư luận phản hồi. Còn chuyện ông chính, nghe đâu tàu cộng mới có cuộc họp với một số nước châu á, Vn không có mặt ở cuộc họp đó? Liệu đây có phải trò “mị dân”??? dưới sự lãnh đạo tuyệt đối thì chỉ có zậy thôi.

  9. Từ ngày hcm ” vẽ lên bản đồ nước đảng” có gì ” LO LÉNG ĐÂU” vì lũ chúng ta , đại diện tiu bỉu nà giới nhân sĩ trí thức hà nội đều ngồi yên hưởng thụ ” đìu gà, đầu heo, cháo nòng, tiết canh, thịt chó 9 món và quốc tửu” vì đã có đảng lo. Nay đảng đã No và có phần bội thực, thở nói ra toàn mùi chua loét, khắm khú, thì RỚI TRÍ THỨC mới phải lo cho đảng. Thế nhé.

Comments are closed.