Phải chăng họ ăn cháo đá bát?

Nguyễn Đình Cống

19-9-2020

Một số nhà trí thức phản biện, trong đó có tôi, bị một số DLV và bồi bút của tuyên giáo vu cho tội ăn cháo đá bát. Họ lập luận rằng, trong khi nhiều bạn bè đi chiến đấu, một số hy sinh hoặc bị thương thì chúng tôi được Đảng cho ăn học, ra nước ngoài làm nghiên cứu để trở thành tiến sĩ, giáo sư. Thế mà không biết công ơn, lại nói xấu, phê phán Đảng, chống lại Chủ nghĩa Mác Lê.

Xin kể câu chuyện giữa ba người bạn, vào năm 1988, đã đối thoại về vần đề vừa nêu.

Tôi, Nguyễn Trọng Thao và Văn Phó là bạn học cùng lớp thời Đại học Bách khoa (1956-1960), cùng đi làm nghiên cứu sinh và nhận bằng tiến sĩ ở Liên Xô, cùng đi làm chuyên gia ở châu Phi (1986-1989) tại một nơi, cùng là đảng viên, sinh hoạt trong cùng một chi bộ mà Văn Phó là bí thư. Một hôm họp chi bộ, Trọng Thao có ý kiến cho rằng Đảng có một số sai lầm trong lãnh đạo. Hằng ngày, giữa chốn bạn bè, Thao cũng hay bộc trực phê phán Mác Lênin và đường lối cộng sản. Sau cuộc họp, Văn Phó nói với Thao và tôi ở lại để trao đổi giữa các đồng chí, vừa là bạn bè.

Văn Phó nói rằng, đồng chí Thao đã có những nhận thức sai lầm. Liệu không có Đảng, không có cách mạng thì chúng ta suốt đời cầm cày đi sau con trâu chứ làm sao được như ngày nay, nghĩa là được học đại học, được có học vị tiến sĩ, được đi làm chuyên gia, thế mà đồng chí Thao đã không biết ơn, lại đi nói xấu Đảng và chủ nghĩa Mác Lê.

Văn Phó còn nói nhiều nữa với tư cách bí thư thuyết phục đảng viên. Để Văn Phó nói xong, Thao mới lên tiếng:

Thao nói chậm rãi nhưng chắc nịch, với một tự tin lớn: Phó ạ, điều Phó nói có thể đúng cho đồng chí và một số người khác chứ không đúng cho Thao này và có lẽ cũng không đúng cho cả Nguyễn Đình Cống ngồi đây và rất nhiều, rất nhiều bạn khác. Nhà Thao tuy không giàu có, chỉ thuộc loại trung nông, nhưng bố Thao biết con mình là đứa thông minh, có ý chí, nên đã khuyến khích và chịu nhiều vất vả để nuôi Thao học hành.

Đúng là ở đại học Thao được cấp học bổng từ nguồn ngân sách (chứ chẳng phải của đảng), và đó là trách nhiệm của Nhà nước trong việc đào tạo nguồn lực. Việc Thao học đại học trước hết là nhờ bản thân có năng lực, kế đến nhờ bố mẹ rồi sau mới nhờ Nhà nước tạo điều kiện. Nếu không có cách mạng thì người như Thao cũng không chịu sống kiếp ngựa trâu. Dưới thời đô hộ của Pháp nhiều người phải sống lầm than, bị bóc lột, chịu áp bức.

Vì sao vậy? Chủ yếu là họ kém trí tuệ và thiếu bản lĩnh. Thiếu tư liệu sản xuất chỉ là nguyên nhân phụ. Bên cạnh họ, có những người nhờ tài năng, nhờ nghị lực cá nhân mà trở thành nhà kinh doanh, nhà trí thức, được du học và trở thành nhà khoa học. Nếu nói nhờ cách mạng mới được học hành thành tài thì hỏi những người như Nguyễn Văn Huyên, Nguyễn Xiển, Tạ Quang Bửu, Trần Đại Nghĩa, Trần Hữu Tước, Tôn Thất Tùng, Hoàng Xuân Hãn, Trịnh Xuân Thuận và hàng ngàn, hang vạn trí thức người Việt ở khắp nơi trên thế giới không nhờ cách mạng, không nhờ cộng sản mà vẫn học hành thành tài, là vì sao.

Đúng là có một số con em bần cố nông nhờ có cách mạng nên mới được học. Nhưng họ có được thành tài không thì còn phải nhờ vào nhiều thứ khác quan trọng hơn, trước hết là trí tuệ và bản lĩnh của họ. Nếu nói nhờ cách mạng thì tầng lớp cầm quyền lợi dụng được nhiều nhất, trong nhân dân thì tầng lớp vô sản mang tiếng là được hưởng lợi hơn, nhưng thực chất vẫn nghèo đói. Trở nên giàu có lại là bọn liên kết với quyền lực để tham nhũng, để cướp đoạt.

Còn việc đi làm nghiên cứu ở Liên xô, đồng chí Phó có nhớ trước khi đi chúng ta được căn dặn thế nào không. Chúng ta được nghe giảng rằng, đi làm nghiên cứu là nhiệm vụ mà Nhà nước tin và giao cho chúng ta để đào tạo thành những người kiến thiết đất nước. Nếu mọi người đều đi đánh nhau cả thì khi đánh nhau xong ai sẽ làm công việc kiến thiết. Vì vậy đi học, làm nghiên cứu cũng là một nhiệm vụ quan trọng của cách mạng. Đó không phải là một ưu đãi đặc biệt gì cho cá nhân. Chúng ta được đào tạo và chúng ta đã làm việc chứ có phải ngồi chơi đâu.

Chúng ta làm việc và được trả lương chứ có phải được ưu đãi gì đâu. Phải chăng công sức của các trí thức trong việc xây dựng đất nước là không đáng kể. Còn việc đi làm chuyên gia như chúng ta hiện nay cũng là đi làm nghĩa vụ. Nước bạn trả cho chúng ta lương tháng từ 1200 đến 1500 đô la. Thế mà Bộ Tài chính cử người sang các Sứ quán thu lại phần lớn, chỉ cho chúng ta hưởng khoảng 300 đô la mỗi tháng. Nếu xem khoản chúng ta đóng góp cho Nhà nước là đóng thuế thì mỗi năm chúng ta đồng thuế khoảng trên 10 ngàn đô. Thế thì ai phải cám ơn ai?

Còn việc mà đồng chí cho là tôi nói xấu, phê phán Đảng, tôi chỉ phản biện những cái sai, chứ tôi không nói xấu. Mà lãnh đạo Đảng nhiều lần kêu gọi đảng viên và quần chúng chỉ ra cho thấy những thiếu sót, những sai lầm kia mà.

Văn Phó ngồi nghe, trong thâm tâm chắc biết Thao nói đúng nên không phản bác lại được câu nào, chi nói ấp úng: Điều đồng chí Thao nói là do suy nghĩ cá nhân, đúng sai đến đâu cần thảo luận. Chỉ cần nhắc rằng chúng ta là đảng viên, cần thực hành nghiêm kỷ luật đảng, đặc biệt là 19 điều cấm.

Biết rằng không thể tranh luận với Thao, bày ra việc này có lẽ Phó chỉ đề phòng khi bị cấp trên hỏi đến vai trò của bí thư khi trong chi bộ có người dám nói như Thao. Hồi còn học với nhau, Phó tự biết mình chỉ là một sinh viên bình thường, một đoàn viên biết nhất nhất vâng lời các đảng viên để tu dưỡng, để phấn đấu vào đảng, còn Thao là một trong số các sinh viên xuất sắc. Tự biết không giáo dục được Thao, Văn Phó quay sang tôi, mong tìm sự ủng hộ.

Phó hỏi tôi: Anh Cống thấy thế nào về ý kiến của tôi và của anh Thao. Đoán rằng Phó có hy vọng tôi sẽ có phần nào đó ủng hộ anh. Chẳng là tôi vừa mới được kết nạp, phải tỏ ra bênh vực bí thư chi bộ.

Văn Phó hoàn toàn không ngờ khi tôi nói: Tôi hoàn toàn nhất trí và ủng hộ ý kiến của anh Thao. Chúng ta là những trí thức, cần có suy nghĩ độc lập và tự do tư tưởng, cần dũng cảm bảo vệ điều mà mình cho là đúng, phản biện những điều mình cho là không phù hợp với quy luật.

***

Ngoài câu chuyện trên, tôi còn muốn đề cập đến ý kiến của một số người về lương hưu. Họ tưởng nhầm rằng lương hưu là của Đảng cho, là ân huệ của Đảng, phải ghi nhận công ơn ấy.

Đó là một nhận thức sai lầm nghiêm trọng. Chẳng có lương hưu nào của Đảng cả. Lương hưu là một phần trả công cho người lao động, được bảo hiểm xã hội thu giữ và chi dần. Đảng, Nhà nước chẳng có quyền hạn và trách nhiệm gì trong chuyện này (Riêng Nhà nước có thể ra luật về Bảo hiểm xã hội). Việc trả lương hưu thì tất cả các nước, mọi chế độ đều thực hiện. Không biết bọn người cho rằng lương hưu là ân huệ của Đảng, của Nhà nước có trí tuệ thấp kém đến bực nào.

Bình Luận từ Facebook

6 BÌNH LUẬN

  1. Gần một trăm triệu người,
    Không ngăn được một đảng
    Khoảng ba, bốn triệu người

    Chúng ta đang đắc tội
    Với thế hệ tương lai.
    Tội dung túng, đồng lõa
    Với chế độ độc tài. TBT

  2. Bác Cống nên nhìn Nhân Văn-Giai Phẩm . Về cả trí tuệ lẫn nhân cách, bác không bằng 1 ai trong số họ, nhưng rõ ràng số phận của mỗi người, Đảng kêu ai nấy dạ . Vả lại, Đảng này là, như nhiều người chỉ ra, đảng cướp, phải có năng khiếu ăn cướp mới được gửi tới những tổ đỉa đào tạo kẻ cướp . Nhìn những đại gia bây giờ coi, họ toàn là những người từ đó ra cả .

    Đi tới những tổ đỉa kiểu đó đều có xét lý lịch, lý lịch bác không tốt thì đừng hòng . Mọi thành công của bác trong chế độ ta đều có sự chỉ đạo sâu sắc của Đảng bác Cống ạ .

  3. Thế này ông tác giả giả ạ!

    – Ngay cái đảng VC thì cũng sống bằng mồ hôi của nhân dân. Nghĩa là ai đó đã làm việc cho VC hay ông có thành đạt thì cũng là công của nhân dân nhân thứ thiệt! Thằng HCM nó lờ vờ biến nhân dân, đồng bào, tổ quốc thành đảng mà nó cầm đầu. Rồi sau đó nó nói ngược. Không có nhân dân thì không có đảng chắc chắn là như vậy.

    – Chính nó phải nói : “Tôi HCM đời đời nhớ ơn nhân dân Việt chính nhờ dân việt mà tôi mới có ngày nay”. Thế mới đúng. Chỉ có nó mới bắt người nuôi dưỡng mình đời đời nhớ ơn nó. Tiên sư thằng lưu manh!
    – Về việc nó có công thế nào, nó có tội ra sao thì nhân dân đúng nghĩa sẽ vạch ra cho bằng hết!
    – Lương hưu của ông đảng VC móc cái mả bố nó đảng ra để trả cho ông đấy chắc.

    Kết luận: Nếu ông làm gì sai với nhân dân thì nên xấu hổ.Còn sai với cái đảng VC thì cứ để đấy nhân dân sẽ phán xét sau. Chả có gì phải áy náy!

    Lưu ý: Chữ nhân dân của tôi trong còm là nhân dân đúng nghĩa đen của nó luôn nghe! Chứ không phải chữ nhân dân mà thằng chó HCM hay núp vào đó: Thí dụ cho rõ: Địa chủ HCM kết tội là có nợ máu với nhân dân, phải lôi ra bắn!
    – Tiên sư nó! Đồ lừa đảo!

  4. Hoàng Phi Hổ là một võ tướng dũng mãnh, được giao cai quản Ngự lâm quân bảo vệ Hoàng thành dưới thời Trụ Vương (Ân Thọ), giữ chức Trấn Quốc Võ Thành Vương. Cha là Hoàng Cổn – tổng trấn ải Giới Bài, em gái là Hoàng Thị, vương phi của Trụ Vương, phụ trách Tây cung.
    Thân làm trọng thần triều Thương công lao chinh Đông dẹp Bắc, song sống giữa thời khí số nhà Thương đã tận, Trụ Vương ngày càng đắm chìm vào ăn chơi sa đoạ, ham mê tửu sắc, nghe lời xúi giục của ái phi Đắt Kỷ, xa lánh trung thần, gần gũi với 2 nịnh thần Bí Trọng, Vưu Hồn hàng ngày xúi Trụ Vương làm điều tai quái thất đức, bỏ mặc giang sơn xã tắc, vứt bỏ đạo lý cương thường, dựng Bào Lạc giết trung thần, đào Sái Bồn để sát hại cung nữ, bắt dân xây Lộc Đài để hướng thú vui chơi thần tiên… Ngay cả những đại thần có công lớn như Hoàng Phi Hổ cũng không tránh khỏi tai ương.

    Hoàng Phi Hổ phản Trụ đầu Chu

    Vào năm thứ 21 của đời Trụ Vương, nhân dịp Tết Nguyên Đán, phu nhân của Hoàng Phi Hổ là Giả Thị vào cung chúc thọ Đắc Kỷ, đã bị Trụ Vương đang say rượu toan giở trò ong bướm xúc phạm thân thể, bỏ mặc luân thường đạo lý. Phu nhân Giả Thị quyết giữ trọn trinh tiết, phẩm hạnh đã tự vận trên Lộc Đài. Hoàng phi (em của Hoàng Phi Hổ) nghe tin chị dâu chết liền chạy lại mắng Trụ Vương đam mê tửu sắc không giữ lễ vua tôi. Trụ Vương trong phút nóng giận đã ném Hoàng phi xuống Lộc Đài chết tan xương. Hoàng Phi Hổ cùng lúc mất người vợ đoan chính lại mất luôn em gái ruột thịt, bất bình phẩn nộ với hôn quân vô đạo, đã đem theo gia quyến của mình vượt 5 ải, sang hàng Chu Võ Vương, được Võ Vương tấn phong là Khai Quốc Võ Thành Vương.

    Thế mới biết, lòng trung nghĩa vốn vô cùng cao trọng trong đạo lý vua tôi ngày xưa…vẫn không thể khăng khăng cố chấp khi bề trên hư đốn vô đạo bất nhân, và kẻ sĩ phải có lương tri để từ bỏ hôn quân phi nghĩa để tìm chính đạo mà đi.
    Chỉ những kẻ hèn, a dua theo lũ gian ác mới ngu xuẩn đi theo chế độ tà ma phản dân hại nước mà kết án những người trí thức đầy lương tri quyết từ bỏ nguỵ quyền đứng về phía nhân dân.

  5. Theo thiển ý của tôi, giới trí thức xhcn, do đảng, bác nâng đỡ” trong sáng” vì thuộc hàng ” hạt giống đỏ cần cơ cấu”, nên lập ĐÀN SÁM HỐI vì ĂN CHÁO ĐÁI BÁT là hợp lẽ ” hồn thiêng sông núi”. Có như vậy mới quang đãng cái đầu.

  6. Dlv là thành phần nào ?
    Bọn này là thành phần đĩ bút, đĩ bợm, bọn mạt hàng, trây lười và thiểu năng, quen ăn sẵn, biếng nhác nên mới đầu quân làm […] đảng, đảng cho sủa chẳng biết vì sao sủa và sủa để làm gì.

Comments are closed.