10-9-2020
Toàn bộ mảnh đất Đồng Sênh thuộc diện “chó ăn đá, gà ăn sỏi”, với biểu giá đền bù hiện tại chưa chắc đã đủ để ông nghị Phạm Phú Quốc, người “đại diện cho lợi ích và phẩm giá dân tộc”, mua chui một cái quốc tịch châu Âu. Nó chỉ bằng số tiền lẻ mà nhiều quan chức đang có sau khi hết lòng yêu đảng, trọn đời phục vụ nhân dân!
Còn so với số tài sản đất nước này ném xuống biển vì những chính sách sai lầm và vì tệ tham nhũng, thì chỉ là hạt cát trên lưng một con voi. Nhưng nó lại trở thành mảnh đất đẫm máu người Việt nhất kể từ sau năm 1975. Muốn nói gì thì cứ nói, muốn dùng bao nhiêu công cụ tuyên truyền thì cứ dùng, nhưng sự thật là không gì có thể biện hộ được cho nỗi xấu hổ này.
Đau đớn nhất ở chỗ, cuộc tranh chấp hoàn toàn có thể giải quyết bằng những nụ cười của tình đồng bào. Nhưng phải mất đến 4 mạng người (đang có nguy cơ thành 6) cùng hàng chục người khác thân tàn ma dại, cộng thêm vài chục triệu niềm tin bị chôn sống, chỉ để giành giật nhau cái mảnh đất ấy. Lời bài hát “Lửa đã cháy và máu đã đổ” nhằm khích lệ người dân chiến đấu chống lại giặc Tầu xâm lược năm xưa, ai ngờ lại hiển hiện không thể sinh động hơn ở chính cái nơi có thể coi là biểu tượng của tinh thần ái quốc. (Người Pháp hoàn toàn bất lực khi muốn bình định vùng đất ấy).
Hôm nay tôi không muốn nhắc lại màn diễn vụng về từ đầu đến cuối của vở kịch “xét xử vụ án giết người ở Đồng Tâm”, bởi nhân dân này, nhờ ơn ông “Mác” người Mỹ, không còn ngu dại nữa. Tôi chỉ muốn nhắn trực tiếp đến ngài Nguyễn Phú Trọng, ngài Nguyễn Xuân Phúc, hai trong số những quan chức mà tôi còn giữ được lòng kính mến, rằng, một chính quyền đặt dân lên đầu sẽ không hành xử như những gì đã xảy ra mà các ngài phải chịu trách nhiệm chính.
Tôi thừa biết rằng chính quyền của các ngài muốn thông qua vụ án Đồng Tâm, với việc huy động hàng ngàn người để sau đó triệt hạ gần như toàn bộ gia đình ông Lê Đình Kình, gửi thông điệp “máu và sắt” tới toàn thể người dân Việt Nam là đừng ai định đùa với…nền chuyên chính vô sản! Nhưng có vẻ các vị đang gửi đi một thông điệp sai lầm và nguy hiểm! Cho chính quý vị, và tất nhiên, cho tương lai của đất nước này. Các ngài chớ quên rằng, dù vĩ đại ngang với trời đất thật đi nữa, thì đảng của các ngài cũng CHUI RA TỪ HÁNG NHÂN DÂN.
Tôi chưa vội nói về lòng khoan dung, là thứ một chính quyền tử tế phải có khi cai trị người dân, bởi mọi sai trái của họ đều có phần trách nhiệm của chính quyền. Tôi chỉ muốn nói, trước khi khép tội chết những người con của ông Lê Đình Kình, hãy nghiêm khắc tự hỏi: Ai đã khiến họ thành ra như vậy? Ai đã đẩy những người nông dân yêu đất đai ấy đến chỗ phải phạm tội?
Nếu cật vấn xong rồi mà lương tâm các ngài vẫn thấy thanh thản, thì cứ việc đưa ra quyết định. Nhưng tôi tuyệt đối tin rằng, lịch sử sẽ bàn tiếp câu chuyện đau thương mang tên Đồng Tâm theo cách của nó, hoàn toàn không đếm xỉa gì đến những lời cáo trạng mà quý vị dùng để khép tội 29 nông dân dám chống lại quý vị.
Tôi không muốn đưa ra ví dụ, vì nó quá nhiều. Nhưng ngay từ lúc này, đã có thể biết ai là người sẽ mãi mãi được hậu thế ghi nhớ, ai sẽ bị nguyền rủa như loài ác quỷ. Tất cả đều nằm ngoài ý muốn của họ.
Còn ba ngày nữa để lương tâm các ngài lên tiếng. Tôi thành thật mong hai ngài có một bữa tối đầu tuần ngon miệng và sau đó là một giấc ngủ sâu!
tôi chưa thấy một đêm nào dài thế,
bốn ngàn năm, giờ lại ngót trăm năm.
hết phong kiến độc tài, đến lũ bạch tuộc thực dân,
hết quân, hết vương, đến lũ tượng thần chủ nghĩa.
bao thế hệ siết rên trong gọng kềm nô lệ.
chuyên chế dã man đục rỗng chí con người.
cha tôi, ông tôi, bao thế hệ ngủ vùi.
tôi chưa thấy một đêm nào dài thế.
không ánh mặt trời, bóng tối chí tôn,
lũ quỷ ám thừa cơ toàn trị,
khủng bố dã man, reo rắc những kinh hoàng,
biến lẽ sống thành châm ngôn “mày phải sợ”.
mày phải sợ mày ơi mày phải sợ,
sợ nữa đi có sợ mãi được không,
cốt tủy mục rỗng rồi trí óc cũng tối đen,
mày lại đẻ ra lũ cháu con “biết sợ”.
bao thế hệ đã ngậm ngùi mắc nợ,
lũ chúng ta lẽ nào lại mắc nợ mai sau,
còn chần chừ gì mà không tỉnh dậy mau,
sống cho xứng danh xưng con người trên mặt đất.
tôi chưa thấy một đêm nào dài thế,
cũng chưa thấy có ngày mai nào không thể.
vì người ta cần ánh mặt trời,
tỉnh dậy đi lũ chúng ta ơi!
Người thơ Nguyễn Đắc Kiên.
Công bằng mà nói thì qua vụ án “vụ oan giá hoạ” dân lành này,giới luật sư
VN.đã ghi một điểm son khi dám bênh vực những người “thấp cổ bé họng”,
chỉ trừ một hai kẻ “lạc loài” như Nguyễn Hồng Bách đã tự sỉ nhục mình và
không xứng đáng làm nguời có học,chứ đừng nói là người trí thức.
Cám ơn các luật sư bào chữa cho những người dân Đồng Tâm !
Vụ án này cũng chứng minh chính sách “ngu dân” bằng nhồi sọ và tẩy não
đã thành công đối với những kẻ “ngu lâu dốt bền” như Quang Xuân Lê ở trên.
Tớ nghe tin vỉa hè nghe đâu mấy vị khối khai trí đành đạch, mỗi vị ôm 1 đến vài trăm m2 đất. Không biết thật hư ra sao. Nhưng cũng chẳng có gì lạ. Cố gắng lên hội đành đạch ơi
keu goi luong tam voi nguoi cs cung nhu keu goi tinh thuong voi cho’ soi’ va su tu?. chi co 1 cach de binh an la tieu diet chung no. dan vn co 1 suc manh ma khong dung no’. do la su can dam va doan ket, neu dan vn doan ket va can dam dung len tieu diet dang cs khon nan nay thi chi can 1 tuan le ma thoi.
Tất nhiên dù có tuyên án nặng như tử hình, thì các luật sư, đặc biệt các bị cáo phải biết quyền của bản thân, chứ cứ hy vọng „thành khẩn“ để được giảm tội thì coi chừng tội không giảm mà còn mang tiếng hèn nhát – thua mấy bà phụ nữ! Vì thế 3 ngày tới cũng chưa có gì là quyết định. Đến Hồ Duy Hải án tử hình như vậy mà còn không dễ gì giết nổi, thì những người dân làng Hoành cần dũng cảm bảo vệ những gì mình thấy đúng: đó là không chấp nhận ý kiến thanh tra. Còn không hiểu thì tư vấn luật sư, chứ chớ dại dột mắc mưu đám cán bộ điều tra, vì bọn họ luôn sẵn sàng giở mọi thủ đoạn phục vụ cấp trên và ngoài ra còn mong lập công để thăng quan tiến chức!
Người bất đồng chính kiến,
Chỉ trích nhà nước mình
Là những người yêu nước,
Dám chấp nhận hy sinh.
Lên tiếng nói phản biện
Là biểu hiện tối cao
Của tinh thần yêu nước,
Yêu quốc dân đồng bào.
Khi chính quyền sai trái,
Mà người ta lặng thinh,
Tức người ta đồng lõa
Phản bội đất nước mình. TBT