Nguyễn Đình Cống
2-4-2020
Tháng 3/2019 khi được tin nhà nghiên cứu khoa học xã hội có danh tiếng Trần Đức Anh Sơn bị Thành ủy Đà Nẵng khai trừ khỏi ĐCSVN tôi cứ tiếc và trách thầm. Định viết vài ý kiến, nhưng rồi lại cho qua. Nay nhân đọc bài của Anh Sơn “Viết thật trong ngày cá tháng tư”, đăng trên báo Tiếng Dân ngày 2/4/2020, tôi thấy muốn trao đổi vài lời, không những với Anh Sơn mà với nhiều bạn khác nữa.
Khi Anh Sơn còn ngập ngừng, các thầy Trần Quốc Vượng, Nguyễn Hữu Thông đã khuyên nên vào đảng. Thầy Vượng nói: “Nếu cậu không có đảng, chúng nó cho cậu ra rìa, dù cậu là Giám đốc bảo tàng. Cậu phải vào, phải tham gia cấp ủy và phải họp hành cùng chúng nó, phải giành quyền ra quyết sách để phát triển bảo tàng. Chứ không có đảng thì không làm gì được đâu”.
Rất đông người phấn đấu vào Đảng là phần tử cơ hội, vào để tranh giành quyền nọ, lợi kia. Nhưng cũng có một số ít tự thấy phải vào Đảng để làm việc tốt hơn. Anh Sơn là một trong số đó. Tôi đã vào Đảng ở tuổi 48 khi đã có chức danh Phó Giáo sư, cũng ở trong tâm trạng như vậy, do tôi tự suy ngẫm chứ chẳng có ai khuyên bảo gì. Sau khi nghỉ hưu và thấy rõ sai lầm của Mác Lê tôi tuyên bố bỏ Đảng lúc 80 tuổi. Sau khi biết tôi bỏ Đảng, một vài học trò cũ hỏi rằng, họ đang làm việc rất tốt, vậy có nên vào Đảng không. Tôi trả lời : “Thầy từ bỏ Đảng vì thấy không cần đến nó nữa, còn các em thì để làm việc tốt hơn mà cần phải vào”. Lời khuyên của tôi gần giống lời của GS Trần Quốc Vượng.
Tôi chủ động vào Đảng để làm việc tốt. Tôi tự đánh giá đã làm được nhiều việc có ích cho Dân, cho Nước. Đến khi thấy không cần ở trong Đảng nữa thì tôi chủ động từ bỏ mà không làm đơn xin ra, vì làm đơn là bị động nhiều hơn. Đảng vẫn kiên trì Mác Lê, còn tôi chống lại. Tôi đang là một trí thức có uy tín trong ngành và ở địa phương. Cách gì rồi cán bộ Đảng sẽ ra sức giáo dục và thuyết phục tôi ngừng việc công khai chống đối Mác Lê. Tôi tự lượng sức mình không thể ngừng được. Việc đó làm cho Đảng phải khai trừ tôi. Dại gì mà để cho người ta khai trừ. Khi vào Đảng, mặc dù chủ động, nhưng theo thủ tục phải làm đơn. Khi từ bỏ, chỉ một câu tuyên bố là xong. Việc gì phải để cho người ta thi hành kỷ luật.
Tôi tiếc và thầm trách Anh Sơn là ở chỗ đó. Tháng 2 năm 2019 Anh Sơn đã đệ đơn xin thôi việc. Mà khi đã thôi việc nhà nước thì nhu cầu danh hiệu đảng viên là thấp. Lúc này những người chính trực, vẫn còn khả năng phấn đấu cho những điều tốt đẹp của xã hội rất cần cân nhắc việc ở lại hoặc từ bỏ Đảng. Đã rất nhiều người lặng lẽ từ bỏ và cũng không ít công khai từ bỏ. Tháng 10/2018, sau vụ GS Chu Hảo tuyên bố từ bỏ Đảng, đã có một số đảng viên hưởng ứng.
ĐCSVN đã và đang phạm nhiều sai lầm mà quan trọng nhất là đường lối độc quyền đảng trị theo Mác Lê, theo vô sản chuyên chính. Việc có nhiều đảng viên, đặc biệt là đảng viên trí thức tuyên bố công khai từ bỏ Đảng là một cảnh tỉnh rất có giá trị đối với Đảng, thể hiện lòng yêu nước trong thời đại mới của những người có chút ít dũng cảm.
Tôi nhiệt liệt chúc mừng bạn Trần Đức Anh Sơn, sau khi thoát ra khỏi một tổ chức ô uế, đầy cạm bẫy, vẫn có nhiều đóng góp cho khoa học trong Tao Đàn Thư Quán. Phải chăng qua lần bị xô mà không ngã, vẫn tiến lên với những bước vững vàng.
Qua việc của Trần Đức Anh Sơn tôi bỗng nảy ra suy nghĩ, nhưng chưa được kiểm chứng. Sau khi tôi từ bỏ Đảng thì an ninh của Đảng ngăn cản, không cho tôi làm các hợp đồng về giảng dạy và nghiên cứu khoa học. Phải chăng cứ để bị thi hành kỷ luật khai trừ thì an ninh để yên cho mà ký hợp đồng làm các việc trên.
Giờ tới Muỗi
Nó trích nguyên văn câu của ông Nguyễn Đình Công (như sau)
“Sau khi biết tôi bỏ Đảng, một vài học trò cũ hỏi rằng, họ đang làm việc rất tốt, vậy có nên vào Đảng không. Tôi trả lời : “Thầy từ bỏ Đảng vì thấy không cần đến nó nữa, còn các em thì để làm việc tốt hơn mà cần phải vào”. Lời khuyên của tôi gần giống lời của GS Trần Quốc Vượng” (montaukmosquito 02/04/2020 at 7:06 pm)
Đọc lên, ai cũng hiểu đúng ý ông Cống (ở trong đảng để mình làm tốt việc mình đã chọn. Nay hết việc (về hưu) thì không cần danh hiệu đảng viên nữa. Tóm lại, ngu đến đâu cúng hiểu: Ông Cống coi danh hiệu đảng viên là công cụ.
Nhưng thằng này (ngu hay cố ý?) hiểu sai.
Cứ xem comment của nó (ở dưới, nguyên văn) đủ rõ.
There you have it. Muốn biết tại sao Đảng vưỡn vững mạnh, vưỡn lãnh đạo đất nước & dân tộc đi từ thắng nợi này đến thắng nợi khác, chính là vì có những trí thức tâm huyết với sự sống còn của Đảng, luôn muốn Đảng Cộng Sản sống mãi, sống khỏe trong lòng dân tộc . Một ông ra khỏi Đảng dụ vài chục thằng nhóc vô vì thấy chúng nó làm việc được. Hết nói! (Muỗi)
Hãy xem cái miệng tráo trở của nghiemnv.
– Nó vừa chửi Nguyễn Ngọc Chu nay lại gọi người này là Thầy. Miệng nghiemnv có khác gì miệng cống?
– Ở hai comments đầu tiên (số 1 và 2) nghiemnv KHEN ông Nguyễn Đình Cống đủ điều.
– Ngay sau đo, ở comments số 8, nó đã chửi bới.
Kết luận về nghiemnv: Quân tráo trở.
Dù viết nặc danh, vẫn nên thể hiện là một con Người! Nghe!
Ở cái xứ đảng nước Đông lao, hệ thống cống rãnh chưa mưa đã ngập. Mọi miệng cống nứt toác, vỡ toang, có những nắp cống bỏ vị trí đi du hí bờ bụi, bà con nhiều khi phải cắm cái cành cây để cảnh báo người qua lại. Chuyện năm nào cũng có người bị nước cuốn trôi xuống cống khi mưa to là bình thường.
Còn nay, nơi mà ít người biết là hệ thống cống rãnh ” trí thức” nhằng nhịt giao cấu thì nay đã được phát lộ bởi cái miệng Cống, do sức bền vật liệu, độ mỏi gia tăng vì thòi gian đã vỡ toác bốc mùi xú uế về hệ thống cống rãnh ” trí thức” nước Đông lao, hiện ra nhung nhúc là giòi bọ, hủy hoại xương cốt dân tộc, bào mòn sưc dân.
Phải thành thật cảm ơn cái miệng Cống.
Nói mãi rồi. Lương hưu là khoản để dành suốt quá trình làm việc lúc còn trẻ, nay tuổi già cứ sử dụng suốt đời, không ai có quyền đụng tới.
Sao mày ngu tới mức nói bác Cống (nguyên văn) “Già rồi nhưng vẫn sợ đảng cắt cơm” (nghiemnv).
Muỗi dương dương tự đắc, viết lèo thêm tiếng Anh… nhưng khi bàn về nghĩa gốc của communism (không hàm ý “sản”), nó cãi tôi (tôi vẫn lưu). Tôi phán ngay: Con người này khoe tiếng Anh (ra vẻ) nhưng không bao giờ viết nổi một bài tiếng Anh đăng trên một tờ báo đứng đắn.
– Có thể nói gần như 100% giáo sư U90 từng là đảng viên. Những người có năng lực nghiên cứu khoa học nếu không vào đảng sẽ tắc đường. Bất cứ ai sống ở VN mà không biết chuyện này là đui, mù.
– Bác Cống là một ví dụ. Hoàn cảnh của bác cho phép bác bỏ đảng, không tiếc nuối.
– Chu Hảo là trường hợp khác. Wikipedia cho thấy Chu Hảo là TS Pháp, từng được tổng thống Pháp tặng huân chương. Sau khi hưu, Chu Hảo vẫn giữ danh hiệu đảng viên mới được làm giám đốc nhà XB Tri THức (đã in mấy trăm sách tinh hoa thế giới và nhiều cuốn mà ĐCS rất ghét. Cũng với tư cách đảng viên, mới có thể thành lập Quỹ Văn Hóa PCT…
Tới khi đích thân Nguyễn Phú Trọng không chịu nối Chu Hảo, thì tuyên bố thôi đảng.
Viết về ai – tha hồ khen, chê – cần tìm hiểu.
Nói thẳng: Ruồi Muỗi viết như lũ vô học. Chấp gì chúng?
Trích: ” Có thể nói gần như 100% giáo sư U90 từng là đảng viên. Những người có năng lực nghiên cứu khoa học nếu không vào đảng sẽ tắc đường. Bất cứ ai sống ở VN mà không biết chuyện này là đui, mù. “(conganh 03/04/2020 at 12:48 pm)
Mình cứ tưởng “trí thức” thì khác mấy cô gái giang hồ chứ?
Mấy cô gái giang hồ biết cái việc “tiếp khách” là sai, nhưng vẫn tiếp khách, vì nếu không tiếp khách thì tắc đường
Mấy “trí thức” biết cái việc vào đảng ấy là sai, nhưng vẫn vào đảng, vì nếu không vào đảng thì không sống được, thì không được làm trí thức xã hội chủ nghĩa!
Hóa ra là đâu có gì khác nhau giữa 2 bên, nhỉa!
-“Khi vào Đảng, mặc dù chủ động, nhưng theo thủ tục phải làm đơn. Khi từ bỏ, chỉ một câu tuyên bố là xong. Việc gì phải để cho người ta thi hành kỷ luật”.
Bỏ Đảng kiểu ấy theo tôi không “đúng quy trình”, nhất là đảng viên ĐCSVN, vì đảng viên CSVN, cũng chỉ là công cụ (nô lệ) của đảng, không có quyền cứ “tuyên bố” là xong.
Còn kể cả khi nếu Đảng nó giống như các chính đảng trên thế giới, trong điều lệ đảng phải có điều về việc làm đơn xin ra khỏi đảng. Cái khác là ở nước ngoài, người ta không cần nên lý do, còn ở VN, họ sẽ truy vấn các nô lệ của mình, làm đảng viên nhiều quyền lợi như thế, tại sao lại xin ra???
Công khai nói thẳng lý do, để đảng không còn cách nào khác là phải khai trừ – có sự khác biệt với việc “âm thầm” bỏ đảng.
Nếu Đảng có “tư hào”, hãy ra quy định các đảng viên của mình cứ ra đường là phải đeo huy hiệu ĐCSVN, (hay huy hiệu “tuổi đảng”, như công an đeo biển tên, như đảng viên các nước Đông Âu khi xưa, để “quần chúng” còn biết ai có cái “đạo đức” của bác Hồ mà còn “học tập!
Hay Đảng lợn cũng biết nhục nhã, vì ĐCSVN chỉ là băng đảng cướp, lưu manh, côn đồ?
“Sau khi biết tôi bỏ Đảng, một vài học trò cũ hỏi rằng, họ đang làm việc rất tốt, vậy có nên vào Đảng không. Tôi trả lời : “Thầy từ bỏ Đảng vì thấy không cần đến nó nữa, còn các em thì để làm việc tốt hơn mà cần phải vào”. Lời khuyên của tôi gần giống lời của GS Trần Quốc Vượng”
There you have it. Muốn biết tại sao Đảng vưỡn vững mạnh, vưỡn lãnh đạo đất nước & dân tộc đi từ thắng nợi này đến thắng nợi khác, chính là vì có những trí thức tâm huyết với sự sống còn của Đảng, luôn muốn Đảng Cộng Sản sống mãi, sống khỏe trong lòng dân tộc . Một ông ra khỏi Đảng dụ vài chục thằng nhóc vô vì thấy chúng nó làm việc được. Hết nói!
Thía mà bảo các “trí thức chân chính” nhà mềnh rất yêu Đảng thì các bác í lại giãy nảy lên như đỉa phải vôi .
Bác Muỗi chích đúng chỗ! Dù ai không thích cách nói của bác cũng khó cãi.
Hoan hô bác Cống đã nói thật. Nói thật khó lắm
Già rồi nhưng vẫn sợ đảng cắt cơm
Bác Cống đã rất thật” Mình phải sống cái đã, mình phải dựa vào đảng để thực hiện hoài bão đã, rồi mới có thể giúp dân, giúp nước được”
Bác đích thực là trí thức PHI XHCN = TRÍ THỨC XHCN + THẶNG DƯ