Nguyễn Đình Cống
28-2-2020
Điều kiện để thành công lớn là có đủ Thiên thời, Địa lợi, Nhân hòa. Thời cơ thuộc Thiên thời. Có thời cơ cho cá nhân và thời cơ cho dân tộc.
Có nhiều nhận xét rằng, trong thời gian trên dưới trăm năm gần đây Việt Nam chúng ta đã bỏ lỡ nhiều thời cơ quý giá để dân chủ hóa và phát triển đất nước. Nhiều người đã kể ra các thời cơ đó, nhưng chưa thấy ai phân tích nguyên nhân. Tôi cố gắng làm việc này, mong có thể gợi ý cho những ai quan tâm và mong nhận được phản biện của các bậc thức giả.
Thời cơ bắt đầu bằng một tình huống mới lạ, chứa vài điều kiện đặc biệt. Tình huống đó là thời cơ đối với người này, nhưng có thể là nguy cơ với người khác. Khi có một tình huống mới, người phát hiện ra nó, tùy nhận thức và quan điểm mà xem là thời cơ hay nguy cơ hoặc không xem là gì cả. Khi có nhận định và hành động đúng sẽ thành công. Nếu nhận định sai và theo đó mà hành động thì sẽ thất bại.
Với cá nhân, thời cơ đến cho nhiều người, nhưng chỉ có một số rất ít phát hiện được và lợi dụng có kết quả… Những người này được cho là gặp may mắn. Thật ra, đa số họ đã có chuẩn bị để đón nhận thời cơ hoặc có tham gia tạo ra nó. Một số tương đối ít biết được tình huống, nhưng không lợi dụng được hoặc chống lại.
Biết là thời cơ nhưng không lợi dụng được vì không có điều kiện và thiếu quyết tâm. Chống lại vì cho đó là nguy cơ. Với số khác, đông hơn, thời cơ đến rồi qua đi, khi nó đã qua rồi, đã thấy người khác gặp may rồi thì mới tiếc là không biết được sớm hơn. Đa số người không hề hay biết thời cơ đã đến và đã qua đi như thế nào.
Người biết được tình huống là do tự phát hiện hoặc ai đó mách bảo. Ngày xưa người mách bảo thuộc loại thuyết khách, nay gọi là cố vấn. Người biết được tình huống rồi, có lợi dụng được không lại tùy thuộc vào nhận thức. Khi người ta đã có sẵn, đã kiên trì một định kiến thì chỉ chấp nhận những tình huống phù hợp với định kiến đó, xem nó là thời cơ và chống lại những điều khác với định kiến. Người như vậy là loại có trí tuệ khá thấp.
Để nhận ra một tình huống có phải là thời cơ hay không cần loại bỏ các định kiến. Thời xa xưa đã từng có câu khuyên “Để lòng không mà nhận lời lời can ngăn hoặc lời mách bảo”. Trong “Thuyết nan” Hàn Phi viết rằng: “Cái khó nhất của thuyết khách là đoán đúng, nói đúng với lòng mong ước của vua chúa”.
Thời cơ có các mức từ bình thường, cao, đặc biệt. Thời cơ quý giá viết ở trên là thời cơ đặc biệt đối với quốc gia.
Chúng ta đã bỏ lỡ nhiều thời cơ để dân chủ hóa và phát triển đất nước. Chúng ta là ai? Không phải là toàn dân, càng không phải là liên minh công nông hoặc đội tiền phong của họ. Đại đa số người dân không hề hay biết thời cơ nào cho dân tộc đã đến và đã đi qua. Người bỏ lỡ thời cơ ở đây là một số ít hoặc chỉ một hai người lãnh đạo cao cấp. Tại vì chỉ họ mới có điều kiện biến tình huống thành thời cơ. Những người khác, thường là trong tầng lớp trí thức có thể phát hiện thời cơ của dân tộc, nhưng chủ yếu chỉ để mách bảo, góp ý. Sự mách bảo này chỉ được chấp nhận khi trùng hợp với mong ước của lãnh đạo. Khi không có sự trùng hợp ấy thì lời mách bảo dù có hay, có đúng đến bao nhiêu cũng bị bỏ ngoài tai và nhiều khi người mách bảo còn bị kết tội. Thí dụ rõ ràng và sinh động nhất là LS Nguyễn Mạnh Tường, tháng 10 năm 1956, Trần Xuân Bách năm 1990, Hà Sĩ Phu năm 1995 v.v…
Cho đến nay trong đầu nhiều vị lãnh đạo cao cấp của VN đã đặc sệt Chủ nghĩa Mác Lê (CNML), đã chứa đầy mưu mô và tham vọng toàn trị của ĐCS. Cái thứ đó làm cho đầu óc tăm tối, hủ lậu. Cái thứ đó ngăn cản mọi nhận thức về thời cơ cho dân tộc khi nó có gì trái với CNML, ngược lại với lòng mong muốn củng cố sự toàn trị. Việc phát triển kinh tế từ năm 1986 mà người ta gọi là đổi mới, là vận dụng sáng tạo CNML thực chất là sửa sai, là làm ngược với nó, nhưng bắt buộc phải làm, không thì sụp đổ.
Việt Nam bỏ lỡ nhiều thời cơ, đó là thời cơ cho dân tộc, cho đất nước, nhưng lại là nguy cơ cho một số khá đông lãnh đạo ĐCS. Thế thì làm sao mà họ chấp nhận.
Hỡi các vị tự cho là trí thức, xin đừng nói chúng ta bỏ lỡ thời cơ mà phải nói là lãnh đạo đất nước đã bỏ lỡ nó vì thiếu trí tuệ, kiêu ngạo và tham lam. Thiếu trí tuệ thể hiện rõ nhất ở đường lối cán bộ của ĐCS có những điều phản dân chủ, phản khoa học, phản tiến bộ. Ngay như QĐ 214 vừa mới ban hành cũng mắc phải những sai lầm như thế.
Với đường lối như vậy không thể nào dùng được người thực sự có tài năng mà chỉ thu nhận vào hàng ngũ lãnh đạo chủ yếu là bọn cơ hội, lắm mưu ma chước quỷ mà kém trí tuệ, thiếu trung thực, để lập nên một hệ thống rất cồng kềnh, rất kém hiệu quả với Đảng lãnh đạo, Chính quyền quản lý, Mặt trân thay dân làm chủ.
Kiêu ngạo vì đã lợi dụng được lòng yêu nước của nhân dân mà đạt được thắng lợi trong đấu tranh vũ trang, mà cướp được quyền của nhân dân để thiết lập nền thống trị. Tham lam nên chỉ thấy lợi ích trước mắt cho cá nhân và phe nhóm mà không thấy những tác hại to lớn cho đất nước. Cướp lấy vai trò lãnh đạo và quản trị đất nước mà vì quyền lợi của cá nhân và phe nhóm, bỏ lỡ thời cơ của dân tộc, sẽ bị lịch sử kết tội phản bội Tổ quốc.
Hỡi các vị có quyền thế, hãy suy nghĩ để tỉnh ngộ ra. Nếu tự mình không tỉnh ngộ ra được thì hãy tổ chức mời một số trí thức phản biện đến đối thoại hoặc thuyết trình, để may ra có thể nhờ họ phá bỏ vòng kim cô CNML, nhờ họ gột rửa những u mê tăm tối.
Thời cơ để dân chủ hóa và phát triển đất nước, để thoát Cộng, thoát Trung sẽ vẫn còn, nhưng nếu không thay đổi được đầu óc của lãnh đạo thì rồi họ sẽ tiếp tục bỏ lỡ, đất nước vẫn bị “Ma đưa lối, quỷ dẫn đường/ Lại tìm những chốn đoạn trường mà đi”. (Truyện Kiều-Nguyễn Du).
Nguyễn Đình Cống, một thời là đảng viên Đảng Cộng Sản, bàn về “bỏ lỡ thời cơ” là do chủ nghĩa Mác-Lê … Hmm, Trí thức xã hụi chủ nghĩa quả có khác!
Lets see, thời chính phủ Trần Trọng Kim, dân ta “cướp chính quyền”, lật đổ chính phủ Trần Trọng Kim, giao quyền lực vào tay thiếu tá Hồ Quang & “Đảng của Bác Hồ”. Những trí thức “xếp bút nghiên” gia nhập cuộc nổi loạn “cướp chính quyền” như Nguyễn Đổng Chi trở thành “tấm gương sáng chói về trách nhiệm của người trí thức cho các thế hệ sau noi theo” -trích 1 bài cúng cụ trên vanviet-, họ noi theo thật . Những người như Nguyễn Đình Cống hăng say học tập CNML, phấn đấu để được gia nhập Đảng góp phần xây dựng Việt Nam Dân Chủ Cộng Hòa nơi cả đao phủ lẫn nạn nhân đều là thánh, thuộc về 1 thứ “quá khứ huy hoàng” mà hôm nay không thể sánh bằng . Sau thất bại Trần Trọng Kim, Trời không nản, ráng tạo ra 1 cơ hội nữa với Việt Nam Cộng Hòa, 1 chính thể có đầy đủ những gì mọi người đang anh dũng đấu tranh ôn hòa & có học thời nay . Thoát Trung ? Done. Quyết chí bảo vệ lãnh thổ ? Nếu không nhờ Việt Nam Dân Chủ Cộng Hòa phối hợp tác chiến giải phóng Hoàng Sa, mở trận để tạo áp lực, bọn Ngụy đã đưa quân ra để mong chiến lại rùi . Thân Mỹ, Done. Heck, Việt Nam Cộng Hòa “phò Mỹ bài Trung” còn hơn cha con nhà Phết Niu . Dân chủ tư bẩn, done. Sở hữu cá nhân về tài sản & ruộng đất, also done. Bắt đầu phát triển những tư bẩn dân tộc thúi nát có trách nhiệm, tự lực tự cường . Mở rộng thị trường với tất cả thế giới tư bẩn thúi nát, dân trí bắt đầu phát triển về chiều sâu … Không tin ? Huỳnh Tấn Mẫm, tấm gương đỉnh cao của các bác bi giờ bị xem là ngỗ nghịch, cực đoan, học hành không ra gì . Nhưng các bác nhân sĩ trí thức của mình, rùi đội quân khăn rằn, ông bà của Thục Quyên, “cộng sản đời cũ” của … ah, nhắc lại mà phát chán, … họ noi gương Nguyễn Đổng Chi thật nên không quản ngại hy sinh chiến đấu tới “chiến thắng huy hoàng” -từ của Nguyên Ngọc- đánh cho Mỹ cút, đánh cho Ngụy nhào . Mỹ cút Ngụy nhào thì tất nhiên sẽ phải có ngày Trung Quốc chấp thuận thì luật nhân quả mới tiến hành trôi chảy như ngày nay . Và tất nhiên, với những người đang ca tụng sự trở lại của đỉnh cao trí tuệ Nguyễn Đình Cống, Trời cũng phải kêu “Đất ơi!” Mình là Trời rùi, còn kiu ai nữa bây giờ .
Đa số -nói cho rõ- dân mình không bỏ lỡ cơ hội . Đ/v họ, vận may, cơ hội là “Đảng của Bác Hồ”, là cách mạng, là … đủ thứ hầm bà lằng, ngoại trừ những gì họ đứng lên làm cách mạng lật đổ .
Nếu vậy thì ta không/chưa bỏ lỡ cơ hội . Thật ra cơ hội kiểu đó càng lúc càng mở ra . Hy vọng mọi người tận dụng được . Chủ nghĩa xã hụi mang màu sắc Trung Quốc có đạt được hay không tùy thuộc vào mọi người còn “noi gương” các thế hệ nhân sĩ trí thức đã dấn thân cho sự nghiệp cách mạng của đất nước & dân tộc . Vưỡn còn nêu cao ngọn lửa đấu tranh vinh quang của các nhân sĩ trí thức thì tương lai chủ nghĩa xã hội vưỡn tươi sáng . Nói chung chúng ta vưỡn theo đúng quy trình của quy trình đúng .
Lại viết và luận về thời cơ. Lại vẫn “Hỡi các vị có quyền thế, hãy suy nghĩ để tỉnh ngộ ra”….
Tư tưởng XIN- CHO đã ăn vào xương từ bé. Mà cũng không phải, từ bé đã thích nổi loạn Cách Mạng đến lớn thì chữ Cách Mạng nó ngủm củ tỏi rồi…Diệt Cộng Thoát Trung là Cách Mạng đấy! Xin- Cho là sao?
Một chính quyền rắp tâm bán nước nhượng chủ quyền cho ngoại bang thao túng.
Một chính quyền chưa bao giờ DO Dân và Vì dân.
Một chính quyền Ác với dân Hèn với giặc. Nhục với quốc tế. Ăn mày viện trợ. Bán con đi ở đợ. Vặt lông vịt và xúi trẻ ăn cứt gà.
Một chính quyền lừa đảo bất minh. Biến dân thành con tin để trục lợi và đi buôn tong khi biến quân đội và công an thành công cụ bảo vệ chế độ, bảo vệ độc quyền của một Đẻng.
Xin nó sao? Năn nỉ nó sao? Chờ nó ban ƠN mưa móc nữa sao?
Quý vị cũng chưa tỉnh…
Tỉnh là thế này. Cơ hội chỉ có một lần đang chờ dân tộc Việt Nam. Và cơ hội này đang nằm trên bàn của quý vị. Trung Cộng đang rung rinh, nội tình rối ren vì dịch bệnh và vì phẫn uất của người dân chính họ. Việt Cộng cũng không còn TIỀN chi viện của thằng đàn anh nó. Cả hai chúng nó đang bị thế giới nhìn vào như nhìn con virus kinh tởm.
Diệt Cộng Thoát Trung là đây. Hành Động khi chúng rung rinh là hành động KHÔN NGOAN NHẤT.
Kết luận của bác Cống vẫn rất ngây thơ, nếu không muốn nói là ignorant. Bác Cống vẫn hy vọng những người CS tỉnh ngộ, vẫn đề nghị họ mời trí thức để phản biện, v.v..
Có thể bác Cống vì còn ở trong nước nên không dám nói thẳng thừng là người dân VN cần đứng lên lật đổ chế độ CS, vì đó là giải pháp duy nhất để cứu dân tộc khỏi bị Hán hóa.
Theo tôi chúng không bỏ lỡ thời cơ đâu mà chúng vất thời cơ vào sọt rác. Thời cơ chính là đưa người tài vào để chấn hưng phát triển, nhưng có ai lọt vào đâu, kể cả vào cổng QH. Chỉ có một bầy vừa dốt vừa tham nhưng ác độc lãnh đạo từ a to z.
Hoan hô bác Cống dù tuổi cao sức yếu vẫn cặm cụi viết bài để khai dân trí
như chủ trương của cu Phan Chu Trinh,người đã yêu nước như một cái ĐỨC
để lại cho con cháu là yêu nước thì phải thương dân,chứ không phải khích
động bạo lực cách mạng đổ máu dân rồi… “ngồi mát ăn bát vàng” !
Lâu nay, bác Cống không có bài. Nay bác trở lại, viết về Thiên thời Địa lợi Nhân hòa, và quả quyết rằng dân tộc ta đã đánh mất nhiều cơ hội. Bác chỉ ra nguyên nhân là dô ĐCS VN. ĐÚNG, nhưng chưa đủ. Phải dùng luật Nhân Duyên Quả để giải thích may ra mới đủ lẽ.
Cha ông ta, để mở mang bờ cõi đã giết không biết bao nhiêu sinh mạng con người. Thậm chí xóa sổ cả dân tộc khác. Chúng ta vui mừng và Tự hào về cha ông.
ĐCSVN để ” thống nhất đất nước” đã giết mấy triệu đồng bào của dt Vn
Dt Vn thì vì Tham- Sân- Si được ngụy trang bởi những từ mỹ miều
THAM thì được ngụy biện bằng ” PHẤN ĐẤU”
SÂN thì ngụy biện bằng” NHIỆT HUYẾT”
SI thì ngụy biện bằng” ĐAM MÊ, KHÁT VỌNG
Một dt không có đức tin thánh thiện vào các vị Đại Trí Huệ như Jesu, Phật. Mà chỉ tin sâu vào Ma quỷ, thánh thần. Thế thì làm sao được các Ngài Đại Trí Huệ che chở.
Hãy nhìn nước Mỹ và ngay cả nước Nga. Các vị tổng thống rất mộ đạo.
DÂN TỘC NÀY BỊ RUỒNG BỎ, BỊ QUẢ BÁO. NẾU KHÔNG BIẾT SÁM HỐI THÌ BỊ DIỆT VONG BỞI SỰ PHÁN XET NHÂN QUẢ
Em nghĩ về điều này đã lâu. Sẵn dịp, bác Cống thử mổ xẻ vấn đề: Liệu Đcsvn có quay về với dt không??? Tại sao???.
Em cảm ơn bác.