8-12-2019
Đây là nụ cười của ông Chung khi về với dân làng Đồng Tâm hơn hai năm trước để dàn xếp vụ bắt giữ cán bộ.
Đã bao lâu rồi không thấy ông Chung cười tươi thế này trên mặt báo?
Có lẽ là từ sau khi ông xé bỏ tờ cam kết có dấu điểm chỉ của chính ông, để rồi trước thì khởi tố vụ án chống lại dân làng Đồng Tâm sau lại đổ cho con cháu cụ Kình xô cụ gãy chân.
Thực tình, thấy tiếc cho ông.
Tôi còn nhớ một buổi sáng cách đây 3 năm, khi đứng trò chuyện cùng Đại sứ Đức khi ấy mới nhậm chức được vài tháng. Trong vườn nhà mình, ông Đại sứ không giấu được vẻ hồ hởi khoát tay chỉ ra ngoài phố hỏi tôi có biết Chủ tịch Nguyễn Đức Chung đang cho trồng mới 1 triệu cây xanh khắp Hà Nội không? Ông tin rằng một thế hệ lãnh đạo mới của Việt Nam, trẻ hơn, đang tạo ra sự khác biệt.
Dù có nói với ông Đại sứ rằng, sở dĩ được vậy là nhờ một năm trước đó hàng ngàn người dân thủ đô đã xuống đường để nhắc nhở chính quyền về tầm quan trọng của cây xanh, tôi cũng không phủ nhận rằng thời gian đầu mới nhậm chức ông Chung đã thổi một luồng sinh khí mới vào guồng máy chính trị thủ đô.
Trước thì ông tiết giảm các chi phí chiếu sáng, tỉa cây bất hợp lý, sau ông chỉ rõ 150/180 quán bia vỉa hè Hà Nội có công an đứng sau, việc nào cũng nức lòng công chúng thủ đô vốn đã cạn kiệt niềm tin nhiều năm trước đó thời Quang Nghị – Thế Thảo.
Thế mà giờ đây, từ vụ nhà máy nước sông Đuống đến xử lý ô nhiễm Tô Lịch, ông Chung lại trở thành trò đùa của cả nước, cả trên mặt báo nhà nước lẫn mạng xã hội.
Có vẻ như hiện tại ông Chung giải thích thế nào đi chăng nữa, người ta cũng không tin. Bởi lẽ đã một lần bất tín ở Đồng Tâm, thì vạn lần bất tin.
Quyền lực chính trị đến từ dân. Chính khách cũng phải về với dân mới mong nở được nụ cười lâu dài, trái lại sẽ ngậm ngùi cay đắng trước lời nhạo báng của dân một khi ngã ngựa. Hoặc đôi khi chỉ mới chớm ngã ngựa.
Bài học ông Chung có lẽ không chỉ đúng với các cá nhân quan chức, mà còn cho cả bộ máy ở cấp độ hệ thống. Hi vọng những người nắm quyền sẽ học được điều gì đó từ đây và nhanh chóng đưa nền chính trị quốc gia trở về với nhân dân – xây dựng một nền dân chủ đích thực. Từ đó, đôi bên có thể nhìn nhau trong nụ cười, thay vì cười vào mặt nhau như hiện tại.
Bên cạnh lực lượng chó CA còn có một thế lực lưu manh làm cánh tay trái, khi cần thì chó sẽ che mặt và lũ lưu manh ra tay với đồng bào, ông Chung đã giải 8 kiến nghị của Đồng Tâm có đoạn:
“Hôm nay, tôi mời thiếu tướng Hồ Sỹ Tiến, Cục trưởng Cục trưởng Cục Cảnh sát hình sự, và Giám đốc Công an Hà Nội về đây và phải đảm bảo không có lưu manh về quấy nhiễu bà con.”
Tên Chung dẫn đoàn xe khủng có cả biển đỏ về đối thoại “không không thấy” người dân Mỹ Đức nào tại trụ sở …huyện.
Đã tắt nụ cười của Chung, nó dành cho ông tàu Hoàng trung Hải ngồi ghế bí thư vểnh râu và cười ruồi. Tại sao ông Nhân nháy sáng chói vai trò bí thư thành Hồ mà ông Hải giả nai như vậy, đó mới là tác phong của loài hồ cáo.
Lưu manh thì không bao giờ bị nhập kho, vì chúng cùng họ nhsf chó.
Tín nhiệm của Nguyễn Đức Chung với dân Đồng Tân và Hà Nội tới nay là… 0%.
Cơ mà, Chung vẫn rất tín nhiệm với đảng CS.
Suy ra, tín nhiệm của ĐCS trước dân…
Các chính trị gia càng ra mắt công luận nhiều – về điểm này thì lại phải học tập các nước dân chủ, nên xuất hiện cả ở các diễn đàn, tranh luận cởi mở với chuyên gia các lĩnh vực, các nhà báo sắc sảo, mạnh bạo, các chính trị gia, chính khách khác (ở nước ngoài là đảng phái khác) có tâm có tầm – thì người dân ngồi quan sát kỹ các vị, nghe rõ các vị nói gì mới rõ được hơn bản chất thật sự các vị thế nào. Tôi cũng biết Nguyễn Đức Chung (NĐC) có những hành động được lòng người, khi quan tâm giải quyết yêu cầu này, yêu cầu kia cho người dân – mà so với người tiền nhiệm Nguyễn Thế Thảo thì NĐC còn vượt xa, vì với tôi Nguyễn Thế Thảo không để lại 1 dấu ấn „tử tế“ nào của 1 chính trị gia! Tuy vậy những gì NĐC làm hiện nay với Đồng Tâm, dặc biệt với Tổ chức Xúc tiến thương mại, môi trường Nhật Bản (JEBO) thì chưa cần có lợi lộc cá nhân thì bình thường sinh mạng chính trị của NĐC cũng khó mà giữ lâu (ở nước ngoài chưa lỡ miệng mức thế này nhiều người đã từ chức). Còn có lợi lộc đằng sau thì cái kết hậu của NĐC sẽ nặng nề với Ông ta. Riêng bức ảnh với nụ cười tươi thì vì hôm đó NĐC đến với người dân Đồng Tâm với cái tâm còn khá „tử tế, trong sáng“. Còn bây giờ NĐC vĩnh viễn không thể còn nụ cười đó với Đồng Tâm – vì dân Đồng Tâm đã mất lòng tin vào NĐC và NĐC cũng không được phép thỏa hiệp với dân Đồng tâm như trước, chưa kể có khi còn những tác động họa có trời mới biết!