30-10-2019
Tôi đã gần 50 tuổi, chủ yếu sống xa Việt Nam gần 30 năm nay. Tôi cảm nhận được rõ 30 năm nữa là như thế nào. Đó chỉ là lâu hơn ngày mai, tuần tới, tháng sau, năm sau một chút. Nó luôn xảy ra sớm hơn ta nghĩ. Khi nó xảy ra rồi thì ta chỉ còn cách tự hỏi ta đã làm gì với 30 năm.
Khi con tôi nói với tôi rằng nó sẽ không có con vì tương lai sẽ rất tồi tệ, tôi đã nghĩ rằng trong con mắt của trẻ vị thành niên, cuộc sống luôn có mầu bi kịch. Bây giờ tôi không nghĩ như thế nữa. Phải bịt tai, bịt mắt lại mới không nhận thấy khí hậu đang thay đổi, thiên nhiên đang thay đổi. Môi trường cho cuộc sống duy trì và nảy nở đang thay đổi. Và theo chiều hướng không tốt cho cuộc sống.
Cái viễn cảnh 30 năm toàn bộ các tỉnh miền tây nơi 20 triệu người đang sinh sống sẽ ngập dưới nước biển có làm cho ta thức tỉnh không? Đấy không chỉ là nội dung của một bài báo trên Nature mà là cái chúng ta nhìn thấy hàng ngày với nạn sụt lở ngày một trầm trọng ở đồng bằng sông Cửu Long.
Đã đến lúc hay chưa đặt yêu cầu môi trường lên như một trong những ưu tiên như một trong những ưu tiên cao nhất: Ưu tiên như để dành tiền để phòng xa chuyện sức khoẻ cho người thân, cho con cái đi học, có nhà cửa xe cộ tiện nghi, ưu tiên như có bảng cân đối kinh doanh ở chỗ làm, có tiền hàng tháng chảy vào tài khoản?
Đã đến lúc hay chưa điểm lại hành vi của chúng ta trong cuộc sống hàng ngày: Túi nilon, ống hút nhựa có cần cho cuộc sống của chúng ta hay không, chúng ta có cần nhiều quần áo giầy dép đến mức đấy hay không, chúng ta có cần tiêu thụ lượng thực phẩm có nguồn gốc động vật lớn như hiện nay hay không.
Tôi đã biết một cuộc sống không có túi nilon, ống hút nhựa, mỗi năm may ra có được một cái áo mới, một tháng được phân phối ba lạng thịt. Tôi không muốn quay lại cuộc sống đó nhưng tôi hiểu rằng đa số những tiện nghi mà tôi được hưởng là không cần thiết để duy trì cuộc sống của tôi và tôi cần sẵn sàng buông bỏ nếu cái giá cho tiện nghi của tôi chính là cuộc sống của thế hệ tương lai.
Đã đến lúc hay chưa điểm lại xem trong cuộc sống xã hội bao nhiêu phần thời gian và năng lượng chúng ta dành cho môi trường? Liệu có nên dành ít nhất 5% thời gian xã hội cho việc giữ gìn môi trường chung hay không. Bạn đã bao giờ có can đảm nhắc nhở một người không quen vừa xả rác vô ý thức hay chưa. Lần cuối cùng bạn trồng cây là khi nào?
Đã đến lúc hay chưa nhà nước, chính phủ phải đánh giá mức độ ảnh hưởng môi trường của các chính sách do mình đưa ra? Ví dụ như tăng trưởng nhiệt điện từ 10% trước 2010 đến 45% của tổng sản lượng điện có đúng không, có ảnh hưởng môi trường đến mức độ nào?
Nhà nước, chính phủ đã có chiến lược dài hạn đối phó với tình hình nước biển dâng, nước ngọt cạn ở đồng bằng sông Cửu Long hay chưa?
Theo thiển ý của tôi,nạn ô nhiễm môi trường là một vấn đề lớn của nước ta
hiện nay,ngoài vấn đề đất nước sắp tiêu vong vào tay giặc Tàu cộng.
Do đó,gs.Ngô Bảo Châu cảnh giác như trên là điều cần thiết,không dư thừa
và lẽ ra nên được nhiều người ủng hộ mới hợp lý hợp tình chứ ?
Việc nào ra việc nấy ! Phân minh công tội !
“Phải bịt tai, bịt mắt lại mới không nhận thấy khí hậu đang thay đổi”
Hahahaha, có nghĩa Ngô Bảo Châu không bịt tai, bịt mắt . Whoa, i did not know that.
Bớ anh oi, chị ơi mua giúp tờ vé số, sắp đến giờ sổ rồi ( tiếng kêu mời của ng bán vé số rất thịnh hành ở quê hương của Bảo Châu)
Anh, chị gọi grab hả ( sinh viên, kỹ sư ra trường làm grab, đã trở nên bình thường, nơi quê hương của Bảo Châu)
Bớ bà con ơi, chúng cướp đất của dân, đánh đập dân ( nơi dân oan mất đất kêu rên tuyệt vọng khắp quê hương của Bảo Châu)
Quan biệt phủ, quan trăm, nghìn tỉ vẫn đang đói tiền
Văn dốt, tôi chỉ lược qua. Chuyện của NGÔ BẢO CHÂU RẤT ĐÚNG, NHƯNG QUÁ XA VỜI THỰC TIỄN NƠI QUÊ HƯƠNG CỦA CHÂU. THẢO NÀO 30 NĂM, CHÂU KHÔNG VỀ THĂM ĐỒNG CỎ QUÊ NHÀ, MÀ TỪ XA ỚI VỌNG LẠI
Không cần phải đến 30 năm đâu CHÂU ôi, chỉ cần mươi mười lăm năm nữa thôi thì tất cả đã bị mổ bụng lấy nội tạng cung ứng cho thế giới rồi. AQ một tí, chỉ có như thế, dân tộc Anamit này mới cống hiến đc cho loài người