Nền ngoại giao Việt Nam dưới thời đảng Cộng sản cầm quyền

Jackhammer Nguyễn

30-9-2019

Không có gì bất ngờ

Bài diễn văn của ông Phạm Bình Minh, Ngoại trưởng Việt Nam, trước Đại hội đồng Liên Hiệp Quốc đã gây ra nhiều phản ứng bất bình của người Việt.

Bài diễn văn được đưa ra ngay sau hơn hai tháng người Tàu quậy phá ở thềm lục địa Việt Nam, có nguy cơ chưa kết thúc, vậy mà ông Minh không một lần nhắc tới tên người Tàu.

Ông lại đi nói đến nào là giải quyết đa phương, nào là luật quốc tế,… toàn những vấn đề trừu tượng. Đã thế, ông còn kêu gọi chống cấm vận nữa chứ. Mà Việt Nam có đang bị ai cấm vận đâu? Chả hiểu ông kêu để làm gì!

Thế sao không bực mình cho được.

Thực ra những người theo dõi tình hình Việt Nam hiểu rõ bản chất của chế độ hiện hành, hiểu rõ quan hệ quốc tế tại khu vực Đông Nam Á, hiểu rõ ngành ngoại giao của Việt Nam, có thể cũng không bất ngờ. Nhưng bực thì vẫn cứ bực.

Vì sao không bất ngờ?

Vì nền ngoại giao Việt Nam là nền ngoại giao đảng trị. đảng Cộng sản làm hết mọi thứ. Các viên chức ngoại giao cứ như là kẻ thư lại.

Ngoại giao của Đảng

Khi tôi viết như trên, tôi xin gửi lời xin lỗi đến những người bạn mà tôi rất kính nể và mến mộ trong ngành ngoại giao Việt Nam. Thôi thì như một tác giả vừa viết trong một bài đăng trên Tiếng Dân: Chắc nó chừa mình ra.

Tôi có quen, thân và sơ, tổng cộng là bốn vị Đại sứ Việt Nam thời cộng sản. Cả bốn vị đều là những người hiểu biết, làm việc vất vả, và rất có tâm quyết mong muốn Việt Nam trở nên một quốc gia… “bình thường”.

Thế nhưng, chúng ta nên biết rằng đảng Cộng sản Việt Nam có một ban tên là Ban Đối ngoại Trung ương. Không rõ hiện nay mức độ quyền lực của ban này tới đâu, nhưng ban này từng là nơi quyết định mọi lề lối ngoại giao của Việt Nam, chứ đâu phải các vị đại sứ, mà cũng chẳng phải là ông Phạm Bình Minh.

Chúng ta còn nhớ, bố ông Minh là ông Nguyễn Cơ Thạch, cũng từng là Bộ trưởng Ngoại giao vào thời kỳ nước Việt Nam Cộng sản đang muốn phá thế cô lập của mình vì cuộc can thiệp quân sự vào Cambodia. Người ta nói rằng, ông Thạch không muốn Việt Nam dựa vào người Tàu khi ký hiệp ước Thành Đô. Và ông phải lui về vườn vì tay cầm chịch mọi thứ lúc ấy, kể cả ngoại giao là Lê Đức Thọ, hỗn danh Sáu Búa, gạt ông ra ngoài. Sáu Búa là nhân vật quyền lực bậc nhất trong lịch sử Việt Nam hiện đại, một thời gian dài giữ chức Trưởng ban Tổ chức Trung ương, nắm hết mọi ngóc ngách đời tư các đảng viên cao cấp.

Ngược thời gian về trước nữa, trong khi đàm phán hiệp định Paris, các vị Xuân Thủy (Ngoại trưởng miền Bắc Cộng sản), Nguyễn Thị Bình (Ngoại trưởng Chính phủ Cộng hòa miền Nam Việt Nam, bình phong của Hà Nội trong chiến tranh Việt Nam) có quyết định chi đâu, mọi thứ là tay Sáu Búa trên kia quyết định hết mọi việc.

Mà cũng chẳng riêng gì nước Việt Nam cộng sản có nền ngoại giao đảng trị như vậy. Nếu ai chịu khó tìm đọc quyển sách mà các đoàn viên cộng sản một thời dùng làm sách gối đầu giường “Thép đã tôi thế đấy”, thì thấy rất rõ, quan điểm ngoại giao của người cộng sản, họ không cho rằng cần phải có ngành ngoại giao. Sở dĩ họ cũng có chức này nọ về ngoại giao, chẳng qua là vì họ vẫn còn phải giao thương với phần còn lại của thế giới.

Nhận vật chính trong tiểu thuyết là Paven nói với người tình cũ, Tonia, là vợ của một viên chức ngoại giao Ba Lan (lúc ấy đang có cuộc chiến Soviet – Ba Lan), rằng: (Người vô sản) chúng tôi không cần cái thứ ngoại giao sản phẩm tiểu tư sản, chẳng qua là chúng tôi vẫn còn phải giao thiệp với các người. (Nguyên văn có thể tôi không nhớ một cách chính xác, nhưng đại ý là như vậy).

Vì thế cứ để đảng làm luôn cho tiện vậy.

Một nền ngoại giao thất bại

Thất bại đầu tiên của ngành ngoại giao cộng sản Việt Nam là hiệp định Geneva. Lực lượng Việt Minh, do đảng cộng sản làm nòng cốt, đã có nhiều chiến thắng quân sự, đẩy người Pháp vào thế rất khó khăn, thế mà dưới áp lực đảng của người Tàu, Việt Minh đành chấp nhận chỉ lấy được một nửa nước, để rồi sau đó dấn thân vào một cuộc chiến huynh đệ tương tàn kéo dài và đau đớn cho đến tận ngày nay.

Có thể người cộng sản tự hào rằng, họ đã chơi trên cơ trong hội nghị hòa bình Paris, vì người Mỹ rút quân, còn lực lượng của họ vẫn còn nằm lại khắp miền Nam Việt Nam, tạo điều kiện cho chiến thắng quân sự của họ hai năm sau đó. Nhưng xin thưa rằng, họ, cũng như người anh em thù hận của họ là miền Nam Việt Nam chỉ là con cờ trong ván cờ lớn của các nước lớn. Sự sụp đổ của miền Nam thực sự đã bắt đầu trước đó 3 năm, khi Nixon quyết định chơi con bài Trung Quốc. Người Mỹ không cần miền Nam Việt Nam như một tiền đồn chống cộng sản nữa.

Dù sao ngành ngoại giao Việt Nam đã đạt được thành công là đã khôn khéo phá bỏ thế cô lập vào thập niên 1990, mở đầu bằng cuộc rút quân khỏi Cambodia. Nhưng đạt được điều đó là do họ, những viên chức ngoại giao, đã được sự ủng hộ quan trọng của ông Võ Văn Kiệt, nhân vật có nhiều quyền lực trong đảng lúc đó.

Từ khi bắt đầu bỏ những ý thức hệ Mác – Lê (ít nhất về mặt kinh tế), có vẻ như đảng Cộng sản Việt Nam đã chấp nhận khoa học và nghệ thuật ngoại giao, khi họ gửi người đi học ngoại giao ở phương Tây. Trong số những người đó là ông Phạm Bình Minh đương kim ngoại trưởng. Ông Minh và một số vị cựu đại sứ hiện nay của Việt Nam được học trong trường Fletcher lừng danh của Đại học Tufts miền Đông Bắc nước Mỹ.

Thế nhưng họ có được hành động, được áp dụng kiến thức họ học hay không thì là chuyện của…. Đảng.

Và có khi là của… Công an nữa.

Cứ lấy cái chuyện bắt cóc Trịnh Xuân Thanh ra mà xét. Ông Đại sứ Việt Nam bên Đức dù có lẩn thẩn cách mấy cũng không thể dại dột làm một chuyện như vậy. Nhưng mà quyền lực của ông trong tòa đại sứ liệu có cao hơn tay an ninh chìm (có khi hắn cũng chẳng cần chìm) được Đảng cài trong đó?

Trong một cuộc hội thảo tại thủ đô Washington DC, tôi gặp ông đương kim Đại sứ Việt Nam Hà Kim Ngọc. Tôi bèn đến bắt chuyện. Dù sau thì giữa kinh đô nước Mỹ, chúng tôi vẫn là những người nói cùng thứ tiếng. Đại sứ Ngọc có vẻ là một người cởi mở. Thế nhưng cuộc nói chuyện đã không đi tiếp nữa, vì một cô nhân viên tòa đại sứ khi nhìn thấy tôi đã vội vã cuốn quít kéo ông Đại sứ đi chỗ khác, cứ như tôi đang thực hiện “diễn biến hòa bình” với ông Đại sứ vậy.

Trong tình cảnh các cơ quan ngoại giao bị Đảng “thư lại hóa”, các viên chức ngoại giao cao cấp rất ít khi trả lời phỏng vấn truyền thông nước ngoài, vì họ phải chờ… chỉ thị trung ương!

Cơ quan ngoại giao cũng trở thành các cơ quan nhà nước như mọi cơ quan nhà nước khác, nơi mà người ta sẽ đưa vào những người con ông cháu cha, hay đút lót tiền bạc để được… “một suất” đi ngoại giao. Có lần một anh nấu bếp của tòa Đại sứ Việt Nam tại một nước nhỏ kia nói với tôi: Sang cái nước này chả kiếm được gì, lần sau chạy qua chỗ nào thơm thơm mới bõ công!

Trở lại câu chuyện ông Pham Bình Minh và bài diễn văn của ông tại Đại hội đồng Liên Hiệp quốc, tại sao người ta không ngạc nhiên mà người ta vẫn bực mình? Vì cái cách ngoại giao ấy, mà nói chung ra là cái cách điều hành đất nước hiện nay, nó không bình thường, nó làm xói mòn ý chí mà sức mạnh tiềm năng của dân tộc này.

Jackhammer Nguyễn, từ San Francisco

Bình Luận từ Facebook

6 BÌNH LUẬN

  1. ĐAN MẠCH bọn thư lại VỊT CỘNG như Phạm Bình Minh run sứt vòi không dám gọi đích danh thằng TÀU CỘNG trước Đại hội đồng LHQ và tất cả bọn chúng từ thằng HỒ CHÍ MEO aka CHÍ PHÈO qua SÁU BÚA Lê Đức Thọ đến lũ hậu sinh sau này như thằng Vũ Đức Đam nói như LỢN HEO “Nếu đời ta không đòi được HOÀNG TRƯỜNG SA thì giao cho con cháu chúng ta đòi.”
    Và cả bọn TRÍ NGỦ XÃ NGHĨA ngay cả như HOÀNG tiều TỤY và cả đám văn NÔ thi NÔ báo NÔ họa NÔ đến cả 300.000 thằng cùng 25.000 tiến sĩ …Bọn sợ mất SỔ HƯU hay hưởng SỔ
    ĐỎ trên đất rượng vườn cướp từ HÀNG TRIỆU đồng bào DÂN OAN của chúng nên CHÚNG IM LẶNG đồng lõa với chế độ VỊT CỘNG
    TẤT CẢ bọn SIÊU VI TRÙNG SIDA / HIV vừa nêu trên là NGUYÊN NHÂN chính VIỆT NAM TỤT HẬU về ĐẠO ĐỨC và MỌI MẶT
    TẤT CẢ bọn chúng chưa đáng là PHÂN chất phế thải cửa HẬU MÔN của ANH HÙNG HOANG CHÍ PHONG mà chúng gọi thằng ‘MỎ CHUỘT TAI DƠI’ gọi đích danh TÊN HỌ cha mẹ chúng đặt ra như Tập Cận Bình và ĐẢNG TÀU CỘNG mà tố cáo.

  2. Thế nên những bài báo bày chuyện cho CS bắc việt đi kiện Tàu là món hàng xa xỉ xa vời, chỉ cần Tập rắm một cái là cả cái Bộ chính trị vãi đái hàng tháng, nói chi đến ông Minh Cười khoe răng với LHQ.

  3. Bổ túc (vô) văn hóa

    1 khả năng có thể xảy ra nếu Bác Hồ kính yêu được cả miền Nam sau 1954. Nhàn cư vi rất thiện . Không phải đối phó với Việt Nam Cộng Hòa & với ảnh hưởng của mình, Bác Hồ kính yêu đã có thể thành công trong việc sáp nhập 2 đảng, chậm nhất là khoảng những năm 60’s trước khi Bác Hồ chiển qua từ trần, trở thành tứ bất tử của Việt Nam Thời Bác .

    Có thể coi đây là 1 chiện Trung Quốc đã không tính tới ? Và những người “có thiện chí” vưỡn lament về cái vụ vì Trung Quốc mà nước Việt chai hia . Suýt chút nữa thì nhập mịa nó vô chai na từ đời tám hoánh nào rùi, if Bác Hồ had his way ở Geneva.

    • Tiếng Dân vẫn chưa có assylum cho ông muỗi mòng trên kia nhỉ? Nguy hiểm quá.

  4. Tuy vậy, jack-xít Nguyễn đúng 1 phần. Phạm Bình Minh chỉ nói ra ý đã được bộ chính chị qua cá nhân phụ trách mật vụ truyền đạt . Going backwards, bản công hàm Phạm Văn Đồng chỉ là chỉ thị của 1 ai đó cao hơn, possibly namely, Thiếu tá Hồ Quang tức Bác Hồ kính yêu của chúng ta .

    Về chiện Phạm Bình Minh không (dám) nhắc đến Trung Quốc, tất cả những người ở Việt Nam -và cả jack-xít Nguyễn- không nên trách ông ta . Chiện sợ “phạm húy”, nói nhịu, nói tránh … Đảng Cộng Sản & tất cả những người “có thiện chí” với Đảng học tập lẫn nhau . Tiến sĩ Phạm Chí Dũng nổi tiếng với “tạm giữ” tới nỗi đài tiếng Việt nước ngoài diễu, chế ra “tạm thả”, công an thành “nhân viên công lực”, công an giả danh côn đồ thành “nhân viên an ninh mặc thường phục”, đàn áp khủng bố thành “tiến công vật lý” -Ánh Liên của Việt Nam Thời Bác … và hằng hà sa số những lời kêu gọi “ôn hòa & có học”, không nên “hằn học”, không nên “vạch tội” … Cứ tưởng chỉ nhà báo xã hội chủ nghĩa bị đánh cũng không dám ẳng, lại nghe những lời “dù bị tấn công cũng phải ôn hòa”. Nếu ai chết dưới tay Đảng, công an thì lại nghe “dù sao chiện cũng đã qua, không nên lấy cớ này để gây thù chuốc oán với chính quyền” … Ngay trong chính bài này, jack-xít Nguyễn dùng lại “Việt Minh” thay vì gọi đúng bản chất là lực lượng Cộng Sản . Rùi mấy trự trí thức đòi đổi “Cộng Sản” thành “Cộng Đồng” vì -gotta believe this xít- Cộng Sản đã trở thành 1 khái niệm xấu, mà bất cứ đảng phái chính chị nào cũng cần mang tiếng tốt . Nguyễn Đắc Kiên có vẻ sẽ không có vấn đề về ngủ nghê từ giờ cho tới cuối đời vì, để bào chữa cho bản chất chuyên môn làm “mất nước” của Đảng Cộng Sản, anh ta nghĩ ra được “ngoại giao chư hầu” từ ngày xưa, và để trang trí cho hành vi arse-kissin của mình được duyên dáng hơn, anh ta phang “sau khi đánh cho giặc bay giáp”.

    Đảng Cộng Sản Việt Nam, qua Phạm Bình Minh, đang áp dụng những phương thức “ôn hòa & có học” của dân mình thui . Truth is stranger than fiction, Đảng & giới “đấu tranh” học lẫn nhau .

    Đẩy vấn đề lên 1 bậc . Giới “đấu tranh” xử dụng “ôn hòa & có học” đ/v Đảng Cộng Sản Việt Nam, in turn, Đảng Cộng Sản Việt Nam xử dụng “ôn hòa & có học” đ/v Đảng Cộng Sản Trung Quốc . Now, some of you really think Đảng Cộng Sản Việt Nam xử dụng “ôn hòa & có học” với Trung Quốc chính là bán nước, whats gonna make giới “đấu tranh”? BTW, để hiệu ứng “lan tỏa” của Phạm Đoan Trang, nhắc lại lời “thơ” của cô ta, “không nên bàn tới đạo đức”.

    Tình trạng tới nước này, tớ đề nghị chúng ta nên cho phép Đảng Cộng Sản Việt Nam bán nước . Với chính sách “ôn hòa & có học”, nước Việt Nam (phi xã hội chủ nghĩa, nói cho rõ) càng ngày càng thu hẹp, có nghĩa càng ngày càng mất mát . Nếu Đảng Cộng Sản VN được phép bán nước thay vì bị “mất nước”, ít ra cũng vớt vát được chút đỉnh tiền hưu cho các bác trí thức đảng viên . Và tớ cũng mong các bác cũng đừng phản đối “không bán rẻ đất nước”. Với “ôn hòa & có học” trong khi đối tượng là Trung Quốc vốn là đồng chí anh em, ta chỉ có thể bán được giá mềm, giá nội bộ thui . Không thể đòi hỏi “giá trị thặng dư” quá cao được . Dù gì chúng ta vẫn áp dụng các nguyên tắc kinh tế xã hội chủ nghĩa với Trung Quốc, không thể áp dụng “thị trường” được .

    Thật ra cũng không mất mát gì . Cứ bán cho Trung Quốc, khi bán sạch sành sanh, aka 2 đảng sáp nhập, đất nước lại trở thành của mình cả thui . Lúc đó, ngư dân tha hồ vẫy vùng ở biển Nam Trung Hoa, không sợ bị phá hoại . Công dân xã hội chủ nghĩa chính ngạch vẫn tốt hơn phó thường dân Nam bộ . Biển đảo lại trở thành của ta …

    Thậm chí có nhiều điều lợi . Tổ quốc xã hội chủ nghĩa của ta trở thành rộng lớn & giàu đẹp, bao gồm cả 1 trong những cái nôi văn hóa của thế giới như Tây Tạng . Trung Quốc sẽ có những phương thức hữu hiệu còn hơn cái lò của bác Tổng-Chủ để chống tham nhũng, và chắc chắn sẽ “khách quan” hơn bác Tổng-Chủ, cho vào lò những đối tượng của cả 2 phe thay vì chỉ có phe “thua cuộc” như bây giờ . Và như có (rất) nhiều người nhận xét, chống tham nhũng quan trọng hơn cả bảo vệ Tổ quốc, vì chỉ có 1 Đảng Cộng Sản mạnh, chế độ mới bền vững thui .

    So yeah, tớ ủng hộ Đảng Cộng Sản Việt Nam bán nước .

  5. Jack-xít Nguyễn có bố là sĩ quan Việt Nam Cộng Hòa đi cải tạo có nghĩa anh ta sinh vào những năm 60’s, mà quen biết lớn trong ngành ngoại giao, cả anh đầu bếp ở lãnh sự VN tại 1 nước nhỏ … Yepper, làm “chỉ điểm/tình báo/quậy viên” cho các lãnh sự quán Việt Nam tại hải ngoại .

    “thế mà dưới áp lực đảng của người Tàu, Việt Minh đành chấp nhận chỉ lấy được một nửa nước, để rồi sau đó dấn thân vào một cuộc chiến huynh đệ tương tàn kéo dài và đau đớn cho đến tận ngày nay”

    Đây là 1 tư di chung của những người nói chung là yêu Đảng . Tư di này tiếc rẻ rằng thì là mà với 1 chiến thắng như vậy, đáng lẽ lực lượng Cộng Sản của Bác Hồ phải giành toàn bộ nước Việt Nam . Cũng chỉ vì nghe lời Trung Quốc mà để cho Việt Nam phải phân chia . Ông tướng quảng lạc vừa rồi cũng nói lên cùng 1 ý, và đâu đó, trí thức yêu Đảng, ok, thì “thiện chí” với Đảng, cùng lũ “đấu tranh” ngưỡng mộ đám trí thức yêu … uh … “thiện chí với” Đảng cũng nói lên cùng 1 ý .

    Theo tớ, for better or worse, chia đôi đất nước đã tạo ra 1 Việt Nam Cộng Hòa, 1 thứ HongKong bây giờ, mặc dù cùng nòi giống nhưng làm tất cả mọi điều có thể để không phải sống chung với Cộng Sản . Và trong khoảng thời gian ngắn ngủi mà nó tồn tại, VNCH đã đạt được tất cả những điều mà đám gọi-là “đấu tranh” bảo là rất lâu -Nguyễn Tiến Tường, Ngàn Năm- cũng chưa chắc đạt được tới . Tất cả đều đã hiện diện, 1 nền dân chủ tư bẩn dù còn trong thời gian phôi thai, đang hoàn thiện, giới tư bẩn dân tộc đi lên không bằng con đường tội ác gây ra cho đồng bào, 1 nền học vấn nhân bản, văn học nghệ thuật nhân văn & khai sáng, 1 tinh thần phản kháng, bảo vệ Tổ quốc trước mưu mô thâm độc của Trung Quốc, dù phải đối mặt với chính lực lượng Trung Quốc năm 1974, hay giấu mặt trong Cộng Sản miền Bắc . Ngay từ đầu những năm 60’s, “Chính Đề Việt Nam” đã chỉ ra nếu Cộng Sản thắng, nước Việt rơi vào tay Trung Hoa chỉ là vấn đề thời gian . Và lời tiên đoán này đang trở thành 1 “thực tế” vô cùng khách quan . Sự tồn tại của Việt Nam Cộng Hòa trong 1 thời gian ngắn cũng ít nhất tạo ra thằng tớ . Cứ thử tưởng tượng Bác Hồ kính yêu của chúng ta được cả nước sau Geneva!!! Holy Fook!!!!??? Cải cách ruộng đất sẽ “thắng lợi” lớn hơn vì không chỉ gói gọn trong miền Bắc, thanh trừng văn hóa kiểu “Nhân Văn Giai Phẩm” sẽ có ảnh hưởng xâu rộng hơn, và số nạn nhân chắc chắn không dừng ở số những cá nhân đã nêu . Và những người như tớ lớn lên sẽ ngưỡng mộ những trí thức xã hội chủ nghĩa như Phạm Toàn, Hồ Ngọc Đại, Nguyễn Trung … Brrrr, nghĩ tới đó mà tớ rùng cả mình! My worst nightmare.

    So, đ/v riêng tớ, chiện chia Việt Nam ra làm 2, có sự can dự của Tàu hay không (im not surprised nếu TQ đã bàn thảo với Mỹ về vấn đề này, & chia 2 nước Việt có thể là đề xuất từ Mỹ), its for the better. Thời còn mài đũng quần dưới mái trường xhcn, tớ học chỉ để trả nợ quỷ thần, chứ hoàn toàn không kính trọng bất cứ cái tên nào trong sách giáo khoa . Hint: Nhà giáo Phạm Toàn là chủ xị ban viết sách giáo khoa cho miền Nam mới “giải phóng”. Và nhờ công lao của ê-kíp ông í, tớ sợ tiếng Việt, không dùng nó trong 10 năm bên này .

    Trở lại bài

    Jack-xít Nguyễn viết gần đúng về ngành ngoại giao xã hội chủ nghĩa . Tuy vậy, còn nhiều thiếu sót . Thời Stalin, ngành ngoại giao nằm dưới tay Beria, trùm mật vụ . Beria report trực tiếp với Stalin, nhưng có toàn quyền bổ nhiệm các chức vụ . Có 3 nhiệm vụ chính . Thứ nhất, tuyên truyền . Thứ nhì, trong tình trạng thế giới còn phân cực, chủ trương xem tư bẩn là kẻ thù cần đối phó . Và cuối cùng, manage các quan hệ giữa các nước xã hội chủ nghĩa với nhau . Việt Nam có vẻ khác . Riêng Bác Hồ thời còn sinh (ra) tiền, 1 mình Bác phụ trách Liên Xô & Trung Quốc . Có lẽ Bác quan niệm if you have to make sure things done rite yr way, better do it yrself. Bộ ngoại giao lo về những nước khác . Về sau Bác Hồ có vẻ bàn giao LX-TQ cho Lê Duẩn, còn Lê Đức Thọ phụ trách các phần khác . Lá mặt-lá trái; Đánh Mỹ cho Trung Quốc chính là epitome của chính sách ngoại giao Việt Nam Dân Chủ Cộng Hòa . Mỹ là kẻ thù, và Trung Quốc là ông chủ .

    (còn tiếp)

Comments are closed.