Nhân Trần
30-4-2019
Hằng năm cứ đến ngày 30/4, cái ngày của “triệu người vui, triệu người buồn” (câu nói của Cố Thủ tướng Võ Văn Kiệt), triệu người vô tù, triệu người chết, triệu người bỏ nước ra đi. Họ đều là người Việt Nam, họ nói chung tiếng Việt, thờ chung thủy tổ, chung dòng chảy lịch sử văn hóa dân tộc Việt Nam.
Đó là cái ngày mà “thành quả thống nhất” rơi vào tay Đảng Cộng sản, họ rêu rao là ngày “giải phóng, thống nhất”. Còn giải phóng cái gì? Tại sao lại thống nhất? Thì họ nói một cách không rõ ràng. Cho nên, cứ vào dịp này hằng năm là ngày họ nâng ly, múa hát và chúc tụng lẫn nhau. Họ ôn lại quá khứ “hào hùng, bi tráng” tàn sát, mưu mẹo, dối trá, cướp bóc.
Ngày nay, đó là một đảng phái đang lộ nguyên hình là một tập đoàn mafia đỏ lưu manh, bảo thủ, tàn bạo. Họ thấp hèn về trí tuệ, bạc nhược về tinh thần, hèn yếu với ngoại bang, tàn ác với nhân dân. Họ hủy diệt môi trường, bán thô tài nguyên đất nước. Họ tham nhũng tràn lan, nợ công tăng vọt. Họ dung dưỡng cho xâm lăng để đổi lại tình đồng chí, để được bảo kê nội bộ và được cấp tiền để duy trì sự tồn tại của mình.
Sau hơn bốn chục năm, máu đổ hoang phí, xương rơi vô ích, anh em chia lìa, dân mất lòng tin, ngoại xâm lấn lướt họ vẫn mị dân bằng những ngôn từ sáo rỗng bao che cho tội ác của mình. Họ vẫn ăn mày quá khứ, chìm đắm trong ảo tưởng chiến thắng đã gần nửa thế kỷ mà chới với giữa dòng lịch sử văn minh nhân loại.
Thiên đường chủ nghĩa xã hội đã đổ nát chỉ còn đống gạch vụn dính đầy vôi vữa xanh rêu của một hoài niệm mà cả thế giới kinh hoàng. Ấy thế, cái xứ Đông Lào vẫn còn mơ tưởng hão huyền về cái thiên đường ấy, họ cứ xây lên lại sụp xuống tốn kém tiền của, công sức và thời gian.
“Đất nước có bao giờ được như thế này không?” Thưa ông Tổng bí thư đảng cộng sản. Dù rằng các ông là kẻ chiến thắng nên các ông “thắng làm vua”, nhưng ở bất kỳ triều đại nào vua sau khi kế nghiệp đều biết “khoan thư sức dân” chứ không phải bóc lột sức dân đến tận cùng xương tủy.
Những trò nhố nhăng chính trị: kỷ luật, cách chức, khiển trách khiến thiên hạ chê cười. Tưởng đâu cái lò nóng rực lên đốt những “thanh củi tươi” tham nhũng, thất thoát thì ngày càng lộ nguyên hình thanh trừng phe phái, củng cố vây cánh, kéo bè kéo đảng.
Những công trình nghìn tỷ: tượng đài, cổng chào, bảo tàng đang ăn mòn ngân khố quốc gia là tổ sâu của tham nhũng, lũng đoạn. Những nhà máy thép, nhiệt điện than, thủy điện cỡ nhỏ đang ngày càng tàn phá môi trường hủy hoại môi sinh lại được khuyến khích phát triển. Nhân dân phải chịu đói nghèo, lạc hậu, lo sợ, bất yên. Dân không còn tin vào chính quyền, luật pháp, công lý, đạo đức nữa mà họ tin vào thần thánh và đồng tiền.
Những giá điện bán theo lũy kế, giá xăng tăng theo định kỳ hay các trạm BOT rải đầy như mắt lưới khiến dân chúng kêu gào oán thán. Còn ở khắp nơi dân oan đòi đất, dân chài đòi biển sạch, trí thức đòi tự do.
Vậy thì, “Bao năm giải phóng như thế này phải không anh?” có thể là câu trả lời hay nhất cho câu hỏi của ông Tổng bí thư.
Chỉ những triều đại bên bờ vực sụp đổ mới tìm mọi cách để thoi thóp giữ lấy hơi thở của mình. Hãy nhìn xem Trần Ích Tắc, Lê Chiêu Thống là hai gương mặt điển hình trong lịch sử đã cầu viện ngoại bang để cứu ngai vàng của mình, nhưng rồi mạng vong xứ người. Hãy nhìn xem Hồ Quý Ly, Hồ Nguyên Trừng đã chết thê thảm thế nào khi không được lòng dân chúng ủng hộ.
Tôi không biết các ông đã làm gì để “thống nhất đất nước”, nhưng nhìn vào lịch sử giết chóc của các ông cũng đủ thấy các ông tàn ác thế nào. Tôi không biết các ông đã làm gì để có được địa vị và ngai vàng ấy. Nhưng nhìn vào cách các ông điều hành và quản trị một quốc gia cũng thấy trình độ mưu hèn kế bẩn của các ông lớn đến cỡ nào. Một ông già có 40 năm tuổi Đảng nói với tôi rằng “Niềm tin là một từ không bao giờ tồn tại trong tâm hồn người cộng sản, chỉ có quyền lợi là kim chỉ nam của họ thôi”.
Tôi vẫn nhớ câu chuyện bàn tay nắm cát, nếu một người nắm càng chặt nắm cát trên tay thì cát càng rơi ra khỏi tay họ. Quyền lực của các ông chính là bàn tay, còn nhân dân chỉ là những hạt cát. Tôi biết các ông đang cố nắm chặt bàn tay quyền lực của mình thì người dân càng rời ra khỏi vòng cương tỏa của quyền lực đó thôi. Sẽ có một ngày không còn hạt cát nào nằm trong tay các ông nữa.
Ngày 30/4, “giải phóng” đất đai nhưng cùm kẹp con người, “thống nhất” đất nước nhưng xiềng xích người dân. Đó là một ngày “được thống nhất, mất tự do” cho dân tộc Việt Nam.