Trình Vân
12-4-2019
Mãi cho đến khi có điều kiện tiếp cận thông tin đa chiều trên mạng internet, là một người thuộc thế hệ 5x, tôi phải phân loại, so sánh đối chiếu để quyết định có tin hay không tin vào một người, một bài, một kết luận nào đó.
Nói thật là tôi thấy oải vì thế hệ chúng ta, thế hệ cha anh chúng ta và cả thế hệ con cái của chúng ta đều bị đảng nhồi vào đầu những điều dối trá, ma mị, vu cáo, không có thật, chỉ với mục đích là đảng muốn biến chúng ta trở thành những con lừa, dễ bảo, hay con trâu, con bò, tập đi, học đứng.
Nếu quả “người cầm cày” là người thông thái, chăn dắt trâu, bò, lừa không chỉ vì mình, mà vì cả quyền lợi và đời sống của chúng thì là một nhẽ, đằng này người ta, tức đảng CSVN, không những không thông thái, mà còn củ chuối hơn cả những “con vật” bị họ chăn dắt, nên tôi (chán như con gián), tự nhiên trờ thành Dissident lúc nào không rõ.
Về ngày 30.04 thì đúng là ngày kết thúc chiến tranh, lập lại hòa bình, thống nhất đất nước theo đúng bài bản mà đảng và bác vạch ra và theo đuổi, cho dù cái giá phải trả quá đắt: theo con số chính thức ghi trong Viện bảo tàng chứng tích chiến tranh ở Thành Hồ, tức Sài Gòn, thì có 3,7 triệu người VN chết ở cả hai phe Nam và Bắc, nhưng tôi cho là con số thật cao hơn số đó nhiều, cỡ 8-10 triệu người gì đó.
Hòa bình, thống nhất đất nước là sự kiện đáng nhớ, đáng mừng trong lịch sử nước Nam toàn những đau với khổ, đói với nghèo nàn, lạc hậu, chiến tranh dai dẳng suốt ba chục năm trời. Nếu viết về cuộc chiến VN, có thể cần đến cả một cuốn sách dài. Thiên hạ đã viết nhiều, Tây, ta gì đều có cả. Nhưng quả là người VN bên thắng và bên thua đều không thể “hòa giải, hòa hợp”, theo tôi chỉ vì một lẽ: thái độ trịch thượng của bên thắng cuộc, cộng với sự chua chát, nhớ dai của một số người bên thua cuộc – những nạn nhân trực tiếp của đảng và chính sách sai lầm do đảng vạch ra.
Giả thiết như tôi được sinh ra và lớn lên ở phía Nam vĩ tuyến 17, có thể tôi đã có số phận khác, hoặc chết rồi, hoặc bị thương nhưng bị bạc đãi vì đã chiến đấu cho phe kia, hoặc sau khi đi “học tập” về, đã đi vượt biên rồi bị cướp biển, bị chìm tàu do bão, do tàu cũ nát, thân làm mồi cho cá hay may mắn hơn, đã định cư ở một nước phương Tây nào đó.
Nếu thế, tôi cũng khó mà thoát khỏi ám ảnh của một người thua cuộc, chỉ vì kẻ thù hồi đó bẩn tính hơn, nham hiểm hơn, độc ác hơn, cuồng tín hơn, biết lừa dân giỏi hơn, lại gặp thời vận, như khối các nước XHCN với Liên Xô, Trung Quốc đứng đầu đang có vẻ như là khá mạnh, khá vững chãi, có dự trữ cả kho vũ khí hạt nhân, nguyên tử, sẵn sàng cung cấp vũ khí cho “đảng ta” để đảng đánh Mỹ đến người VN cuối cùng bằng máu của chính đồng bào mình. Nếu thế, tôi chả thể nào nguôi ngoai được, vui mừng vì ngày “giải phóng” và thống nhất này. Nên tôi thông cảm với những người bên thua cuộc (hay thực tế đã thắng cuộc?).
Nhưng trong khổ nỗi tôi lại là người được sinh ra và lớn lên trên đất Bắc, tức ở phía bắc vĩ tuyến 17, cũng có tham gia tí ti vào cuộc chiến huynh đệ tương tàn đó, nhưng nói thật lòng là tôi cảm thấy dửng dưng, không vui mà cũng chả buồn trước ngày 30.04.
Ngược lại, tôi còn cảm thấy việc trống giong cờ mở, biểu ngữ giăng mắc khắp nơi, đài, báo của đảng, vì đảng suốt ngày ra rả tung hô, khoe khoang, vui sướng vì đã “giải phóng hoàn toàn miền Nam”… là “ăn mày dĩ vãng”, là lấy kết quả biện minh cho động cơ, mục đích, phương tiện (sai lầm) của quá khứ.
Nó thật trơ trẽn và bỉ ổi. Đó là chiến thắng của một thằng anh hoặc em đối với một thằng anh hoặc em có cùng dòng máu, bởi cả hai đã vô hình trung, có cả tự giác và bị xúi bẩy, làm ngọn cờ đầu chiến đấu, giết hại nhau, nhân danh dân chủ, tự do hay CNXH và CNCS không tưởng, dưới bàn tay đạo diễn của các cường quốc ở tận đẩu, tận đâu.
Tuy nhiên, tôi vẫn xem là tội của đảng lớn nhất, tệ hại nhất, vì đảng đã tình nguyện “làm người lính đi đầu” (“Không gì hơn làm người lính đi đầu” – thơ Tố Hữu), lừa mị, xúi bẩy, cưỡng bức thanh niên miền bắc “xẻ dọc Trường Sơn đi cứu đảng”, ngang nhiên dành cho mình quyền yêu nước, đánh chiếm VNCH – một quốc gia có chủ quyền như là hệ quả của Hiệp định Geneve, ngang hàng với Việt Nam DCCH – chính thể ở phía bắc vĩ tuyến 17.
Nếu biết nghĩ cho nước, cho dân thì lãnh đạo đảng Cộng sản và chính quyền miền Bắc đã chả làm như vậy. Thế nhưng, vì họ toàn là lũ đầu đất nên mới làm như thế: tiêu diệt một thể chế văn minh, dân chủ, tiến bộ hơn ở bên kia giới tuyến, để rồi cho đến nay, sau 44 năm, VN đang sa vào khủng hoảng toàn diện, nợ công cao như núi, xuống cấp toàn diện, kẻ ăn không hết người lần không ra, xã hội bất an, nhà nhà, người người luôn luôn cảm thấy bất an, bức xúc, lo lắng cho tương lai đất nước và của chính gia đình mình, con cái mình.
Cả nước đang như nồi cám lợn tả pí lù, thật, giả lẫn lộn, đúng, sai đan xen, giàu nghèo mỗi lúc một cách biệt, niềm tin của dân đối với đảng (tập đoàn mafia xôi thịt) đã tiệm cận điểm 0 nếu không nói là đã xuống đến điểm âm. Vậy mà, theo bổn cũ, mấy hôm nay đài, báo của đảng, vì đảng, lại toác mồm ra ra tuyên truyền, khoe khoang về cái ngày chết tiệt 30.04 cách đây 42 năm, như luôn luôn là vậy.
Ngày “giải phóng”? Nếu quả là miền Nam đã được giải phóng thì nhân dân phải vui vẻ đón chào quân giải phóng chứ? Đăng này, sau khi BỊ giải phóng, có cả triệu người miền Nam liều mình vượt biên bằng tàu đánh cá, làm bia cho cướp biển, làm mồi cho cá?
Chưa có tổng kết chính thức, cụ thể, nhưng đã có ước đoán trên mạng là khoảng nửa triệu đồng bào miền Nam bị chết trong khi vượt biên tị nạn CS. Đó là tội ác nghìn đời khôn rửa, trời không dung, đất không tha của “đảng ta” đấy. Vinh hạnh gì mà cứ mỗi cuối tháng 4 hàng năm, đảng ra chỉ thị cho bầy viết thuê và lũ hát thuê ra rả trên tivi, đài, báo về cái “thành tích” ăn cướp, giết, hiếp thằng em cùng máu đỏ, da vàng ở bên kia vĩ tuyến 17?
Chừng nào ĐCSVN còn ăn mày dĩ vãng, chừng nào đảng còn ăn mừng ngày “giải phóng miền Nam” như những kẻ điên đã mất hết nhân tính, đã trở thành bệnh nhân tâm thần vô phương cứu chữa, thì ai tin vào chủ trương “hòa giải, hòa hợp dân tộc” mà đảng vẫn leo lẻo cái mồm, hòng chiêu dụ vốn, tài năng của những thuyền nhân ngày trước, những người trốn chạy đảng, nay đã định cư yên ổn, có đời sống tương đối ổn định, hạnh phúc ở phương Tây, có tài năng, có thành công nhất định trong trong kinh doanh, trong khoa học đủ mọi ngành nghề, lĩnh vực?
Tốt nhất là, đảng hãy nhìn lại mình, nhìn lại những gì mà đảng đã gieo rắc cho dân, cho nước suốt 74 năm cai trị đôc tôn ở miền Bắc, 44 năm ở miền Nam, hãy lắng nghe, chịu khó tìm hiểu ý dân, lòng dân xem nhân dân VN, già cũng như trẻ, công dân VNCH thuở trước hay công dân miền Bắc xã nghĩa suốt từ năm 1954 đến giờ đang nói, viết, bàn luận gì về đảng.
Đảng hãy biết giang tay ra đón nhận những đứa con cùng dòng máu đang lưu lạc năm châu, đón họ về, giải bày mọi sự với họ, công nhận những sai lầm của mình, xin lỗi họ một tiếng thật lòng rồi kêu gọi họ cùng chung tay giúp giải quyết những vấn nạn đất nước đang gặp phải.
Tuy nhiên, trước khi làm điều đó, đảng hãy từ bỏ vị trí cai trị độc tôn đi, chấp nhận đa nguyên chính trị, bầu cử tự do, tam quyền phân lập đi, thì may ra “bên thua cuộc” ngày trước mới cảm thấy nguôi ngoai, mới thấy tin tưởng mà đem vốn liếng, tài năng, công nghệ về cứu đảng, cứu nước ra khỏi cơn khủng hoảng toàn diện hiện nay.
Đảng vẫn cứ bô bô suốt ngày là nhân dân chọn đảng làm lãnh đạo cơ mà, tại sao đảng lại sợ chế độ đa nguyên như chuột sợ mèo, như trẻ con sợ ma như thế. Nếu đảng tự tin, thì khi bầu cử tự do, nhân dân thế nào chả bầu cho đảng, phải không? Vậy thì việc gì mà phải lo nào?
Còn nếu đảng chỉ thơ thớ đầu môi chót lưỡi những điều không có thật, thì dù đảng có dùng nhà nước công an trị để bóp nghẹt nhân dân, đàn áp tàn bạo mọi ý kiến trái chiều, thì đảng cũng không thể duy trì chế độ độc tài toàn trị mãi mãi được. Lịch sử VN và cả của nhiều nước khác đã chứng minh rằng, mọi chế độ độc tài đều sẽ suy, suy khi còn ít tuổi.
Nếu so với các chế độ độc tài toàn trị khác ở nước ngoài, đảng CSVN đã quá thọ rồi đấy, sẽ phải vong theo qui luật thôi. Nếu đảng ngoan cố “treo đầu dê, bán thịt chó” nhằm lừa mị nhân dân thì đảng hãy tự lo lấy, sẽ có lúc đảng phải trả một cái giá đắt, cực đắt cho mà xem.
Chính xác như tác giả viết ở trên là “chống Mỹ cứu đảng”,chứ không
phải “chống Mỹ cứu nước” như luận điệu tuyên truyền lừa gạt nhân
dân 2 miền,nhất là dân miền Bắc để họ lao đầu vào chổ chết cho bọn
đầu sỏ hưởng mọi đặc quyền đặc lợi như thực tế đã chứng minh.
Bái phục. Hiểm khi thấy một cao nhân có tầm nhìn xa rộng, ích nước lợi dân như thế này!
TRích: “VNCH – một quốc gia có chủ quyền như là hệ quả của Hiệp định Geneve, ngang hàng với Việt Nam DCCH – chính thể ở phía bắc vĩ tuyến 17”
1- “Việt Nam Cộng Hòa” là tiếp nối của “Quốc Gia Việt Nam”, thành lập từ 1949. Năm 1956, 2 năm sau hội nghị giơ ne vơ 1954, Quốc Gia Việt Nam thay đổi thể chế, thay đổi quốc hiệu. Chức nguyên thủ quốc gia thay đổi từ “Hoàng ĐẾ (Bảo Đại)” sang “Tổng Thống” (Ngô Đình DIệm), mang quôc hiệu mới là “VIệt Nam Cộng Hòa”.
Tất nhiên một cuộc thay đổi thể chế chỉ là “thay đổi thể chế”, một cuộc thay đổi thể chế không làm mất đi quốc gia đang có, không tạo nên quốc gia mới.
Thí dụ như nước Pháp, qua 5 lần thay đổi thể chế, khi thì “Vương quốc”, khi thì “Cộng hòa”, nay là “Đệ Ngũ Cộng Hòa” vẫn chỉ là một nước Pháp.
“Việt Nam Cộng Hòa” là tiếp nối của “Quốc Gia Việt Nam”, vẫn chỉ là một Việt Nam, thành lập từ 1949, không phải là “hệ quả của Hiệp định Geneve”.
“Đảng hãy biết giang tay ra đón nhận những đứa con cùng dòng máu đang lưu lạc năm châu, đón họ về, giải bày mọi sự với họ, công nhận những sai lầm của mình”(hết trích).
Cách bạn viết ở toàn bài cho thấy bạn là người suy nghĩ rất sâu. Bạn hiểu cộng sản. Đoạn trích trên cũng cho tôi thấy người hải ngoại mong đảng csvn thay đổi.
Nhưng nếu bạn thật sự hiểu rỏ cộng sản thì bạn nên biết là không bao giờ điều đó xãy ra.
Chuyện hòa hợp dân tộc chỉ là chiêu bài để dụ dỗ Việt kiều đem USD về nuôi đảng hoặc hợp tác với đảng.
Đã 44 năm. Không biết đến bao giờ người Việt Nam mới thật sự hiểu cộng sản?