19-1-2019
Trung Quốc tấn công Hoàng Sa có sự thoả thuận với Mỹ, đánh chiếm Gạc Ma có sự vô cảm của Nga. Việt Nam nợ hay Trung Quốc nợ Việt Nam?
Vào ngày 19/1/1974 lịch sử – cách đây tròn 45 năm – sau một thời gian chuẩn bị âm mưu tấn công đánh chiếm Hoàng Sa, có sự ‘thoả thuận ngầm’ từ phía Mỹ, Trung Quốc đã dùng những tàu chiến hiện đại lúc bấy giờ, trong đó có hai tàu quét lôi T43, hai tàu chống ngầm cùng 500 lính hải quân áp sát bao vây Hoàng Sa trước đó mấy ngày (sau đó 17 chiến hạm của Trung Quốc trong đó có 4 tàu ngầm trên đường tới Hoàng Sa và phi cơ phản lực bay tới từ đảo Hải Nam).
Cuộc tấn công xâm lược chiến trọn quần đảo Hoàng Sa của Việt Nam đã gây ra cái chết của 74 người lính VNCH trong lúc cận chiến với tàu Trung Quốc, 16 lính bị thương, 48 lính bị Trung Quốc bắt làm tù binh.
Lực lượng không quân ngay lúc đó của Việt Nam Cộng hòa ở sân bay Đà Nẵng khá mạnh (bao gồm 120 máy bay phản lực Northrop F-5) nhưng lại không được phép cất cánh để tham chiến. Theo Đại tá phi công tình báo Nguyễn Thành Trung việc sử dụng các máy bay phản lực tiêm kích tái chiếm Hoàng Sa không thể diễn ra do Mỹ cảnh báo Tổng thống Thiệu không được hành động vì Mỹ đã làm lành với Trung Quốc và chấp nhận làm ngơ để Trung Quốc dùng vũ lực xâm lược cưỡng chiếm quần đảo Hoàng Sa.
Cần nhắc lại những sự kiện lịch sử rất liên quan: Tháng 2/1972, Tổng thống Mỹ Richard Nixon tới Trung Quốc hội kiến Mao Trạch Đông. Mỹ và Trung Quốc đưa ra tuyên bố chung ‘Thông cáo Thượng Hải’, trong đó phản đối “bá quyền” tại châu Á và Thái Bình Dương. Cũng từ năm 1972, Trung Quốc chấm dứt viện trợ vũ khí và lương thực cho Việt Nam Dân chủ Cộng hòa, đổi lại Mỹ công nhận chính sách “Một Trung Quốc”, theo đó họ bỏ phiếu loại Đài Loan ra khỏi Hội đồng bảo an Liên Hợp quốc để Trung Quốc thay thế. Năm 1973, Trung Quốc và Mỹ mở văn phòng liên lạc ở thủ đô mỗi nước mở đầu cho việc bình thường hóa quan hệ giữa hai quốc gia.
Năm 1973, với Hiệp định Paris, Hoa Kỳ và Hạm đội 7 rút quân và thiết bị của Hoa Kỳ ra khỏi khu vực quần đảo Hoàng Sa. Như vậy Hoa Kỳ đã xem tranh chấp tại quần đảo này không phải là việc của họ. Việc Mỹ rút quân và kết làm đồng minh đã giúp Trung Quốc có thể điều quân đánh chiếm Hoàng Sa mà không lo ngại sẽ xảy ra xung đột với Mỹ.
14 năm sau vào sáng ngày 14/3/1988 Trung Quốc với sự tính toán thời điểm và chuẩn bị trước đó, đã dùng 3 tàu khu trục hộ vệ tên lửa 502 Nanchong, 556 Xiangtan và 531 Yingtan bao vây cụm đảo thuộc quần đảo Trường Sa của Việt Nam gồm 3 đảo Gạc Ma, Cô Lin và Len Đao. Phía Việt Nam chỉ có 3 tàu vận tải HQ 505, HQ 604 và HQ 605. Sau cuộc tranh chấp cờ trên đảo san hô Gạc Ma và trận thảm sát bằng súng đại liên và pháo hạ nòng từ tàu chiến phá huỷ 3 tàu vận tải, giết chết 64 người lính hải quân Việt Nam, bắt 9 người lính Việt Nam làm tù binh và chiếm được đảo Gạc Ma từ ngày đó.
Theo lời kể của một cựu binh Gạc Ma có mặt trên đảo lúc đó, vì quá thương những đồng đội của mình đã bị giết như bắn bia trên đảo, đã trăn trở đi tìm nguyên nhân vì sao sau khi biết tin mất đảo Gạc Ma lại không phản ứng về mặt quân sự ngay vào lúc đó, điều tàu chiến hay máy bay chiến đấu ra chiếm lại đảo Gạc Ma, đã cho biết: Đô đốc hải quân kiêm Tư lệnh Vùng 4 hải quân Giáp Văn Cương đã lệnh cho các tàu săn ngầm của lữ đoàn 171 xuất phát ra đánh tàu mặt nước của Trung Quốc. Nhưng tương quan lực lượng với Trung Quốc quá chênh lệch. Tàu chiến của Việt Nam ở khu vực gần bờ lúc đó chỉ có mấy chiếc tàu pháo mà loại tàu rất nhỏ di chuyển ra Gạc Ma rất lâu, còn tàu săn ngầm thì chỉ có pháo, ngư lôi, trong khi Trung Quốc có tàu khu trục, tàu pháo, tàu tên lửa rất to, rất hiện đại.
Ngay sau đó Đô đốc Giáp Văn Cương đã điện cho viên Thiếu tướng Chuẩn Đô Đốc của Hạm đội Liên Xô (năm 1991 Liên Bang Xô Viết tan rã mới tách ra thành 15 nước cộng hòa độc lập trong đó Nga là lớn nhất) đang đóng ở Cam Ranh nhờ giúp đỡ, chi viện. Viên Thiếu tướng Liên Xô đã điện về Bộ Quốc Phòng Liên Xô tại Matxcova xin ý kiến và được trả lời: ‘Nước chúng tôi có biên giới với Trung Quốc hơn 6 ngàn km, quan hệ giữa 2 nước đang tốt, chúng tôi phải đặt lợi ích quôc gia lên trên lợi ích bè bạn’. Ông Giáp Văn Cương thất vọng cay đắng vì thương lính của mình. Ông bị bệnh nặng và mất 2 năm sau đó vào ngày 23/3/1990.
Vị đô đốc hải quân đầu tiên của Việt Nam này ngay vào năm 1984 đã nhận định: “Trong tương lai gần, vùng biển khu vực Trường Sa không được bình yên và sẽ là chiến trường chính của hải quân Việt Nam“. Trong hai năm 1986-1987, một mặt ông yêu cầu bộ phận tác chiến soạn thảo gấp kế hoạch và phương án phòng thủ Trường Sa, mặt khác ông chủ động và kiên trì đề xuất với Bộ Chính trị và Quân ủy Trung ương chấp thuận kế hoạch bảo vệ chủ quyền Việt Nam ở Trường Sa và thềm lục địa phía Nam.
Kế hoạch bảo vệ Trường Sa của ông được cấp trên chấp thuận. Ông ra lệnh: ‘Nhanh chóng dốc toàn lực, đặc biệt là công binh, ra Trường Sa để tăng cường, củng cố tất cả đảo nổi đảo chìm mà quân dân Việt Nam đang đồn trú và sinh sống bao đời nay. Đối với những đảo chìm thuộc chủ quyền Việt Nam nhưng chưa có quân đồn trú, ông yêu cầu “kiên quyết đóng nhanh, đóng đồng thời tất cả các đảo, nếu cần có thể dùng mọi loại tàu để ủi bãi”.
Theo lệnh đó, ngày 14/3/1988, sau khi mất Gạc Ma, tàu HQ 505 dù bị trúng đạn pháo hư hỏng nặng đã lao nhanh giữa những làn đạn đại bác, ủi thẳng lên đảo Cô Lin biến con tàu thành cột mốc chủ quyền bằng thép rồi bốc cháy, trước khi quân Trung Quốc kịp đổ bộ chiếm đảo.
Ngay sau đó Bộ Ngoại Giao VN và các báo lớn ở Việt Nam, lúc đó đều là báo giấy vì chưa có Internet đã lên tiếng phản đối mạnh mẽ Trung Quốc xâm lược Gạc Ma. Mọi người chỉ rất ngạc nhiên là suốt một thời gian dài sau năm 1990 thì hầu như báo chí truyền thông lại dường như được chỉ đạo không đề cập nhiều đến sự kiện bi thương Gạc Ma, kể cả tưởng niệm cũng khó khăn vì cho là vấn đề nhạy cảm, (cuộc chiến tranh biên giới phía Bắc chống Trung Quốc xâm lược ngày 17/2/1979 cũng vậy). Mãi đến ngày 22/7/2015 sau cuộc đấu giá bức tranh ‘Gạc Ma – Vòng Tròn Bất Tử’ và Đại Lễ Tưởng Niệm và Cầu siêu chính thức lần đầu tiên 3000 người tham dự được tổ chức tại chùa Vĩnh Nghiêm, TP. HCM thì việc đưa tin sâu về Gạc Ma trên báo chí mới được khai thông.
Hôm nay tròn 45 năm kỷ niệm ngày mất Hoàng Sa vào tay Trung Quốc, những người Việt Nam yêu nước ghi lòng tưởng nhớ đến những tử sĩ Hoàng Sa đã dũng cảm chiến đấu vĩnh viễn ngã xuống ở Hoàng Sa. Như như lời Thượng Toạ Thích Thanh Phong trụ trì chùa Vĩnh Nghiêm đã khẳng định: “Đã là những người lính Việt Nam ngã xuống để chống giặc ngoại xâm, bảo vệ biên cương hải đảo của Tổ quốc thiêng liêng thì dù ở bất kỳ ở giai đoạn nào, thể chế nào cũng cần được tri ân và tôn vinh”. “Nhiễu điều phủ lấy giá gương – người trong một nước phải thương nhau cùng”.
Trong chiến tranh, vì lợi ích của chính Trung Quốc mà Trung Quốc giai đoạn đầu có viện trợ cho Việt Nam. Nhưng hãy so sánh món nợ tiền đó có xứng bằng món nợ những vùng chủ quyền lãnh thổ vô giá của dân tộc không một loại tiền bạc nào so sánh được mà Trung Quốc đã xâm lược, đang chiếm đóng của Việt Nam ?
Với tuyên bố ‘Hoàng Sa – Trường Sa là của Việt Nam’ thì bao giờ và bằng cách nào Việt Nam có thể thu hồi được vùng lãnh thổ có chủ quyền Tổ quốc thiêng liêng Hoàng Sa, Gạc Ma bị cưỡng chiếm bởi quân Trung Quốc – để linh hồn anh linh cùng cốt nhục 74 tử sĩ Hoàng Sa và 64 liệt sĩ Gạc Ma đang lạnh lẽo giữa biển khơi được mỉm cười nơi chín suối?
Có lẽ sẽ không hề dễ dàng và một sớm một chiều – nhưng ở hiện tại – nếu thực sự yêu nước thương dân – hãy cảnh giác cao độ với Trung Quốc: Thực phẩm, sản phẩm điện tử và dịch vụ viễn thông, đặc khu, miếng mồi bẫy chuột ‘Vành đai và Con đường’ mà các nước khác nhận ra chân tướng đã tẩy chay, các món vay, lời lẽ những viên đạn lạnh bọc đường, cùng những mưu đồ dã tâm trong máu ko bao giờ thay đổi đc của Trung Quốc!
“Cần nhắc lại những sự kiện lịch sử rất liên quan:…” (trí thức xã nghĩa bắc kỳ VNDCCH Nguyễn Văn Phước)
Thế còn cái “sự kiện lịch sử rất liên quan”, bản công hàm bán nước 1958, thì trí thức xã nghĩa bắc kỳ VNDCCH Nguyễn văn Phứoc để đâu rồi? dấu trong cái mả nổi khổng lồ ở giữa hà nội đỏ rồi à?
Trí thức xã nghĩa bắc kỳ NGUyễn văn Phước, nói chung là trí thức bả chó hồ chí minh, trí thức việt cộng, trí thức hà nội & sĩ phu bắc hà xã nghĩa, trí thức nam kỳ phản bội, đại loại như Nguyễn Trung, Tương lai, Lưu Trọng Văn, Nguyễn nGọc Chu, Mạc văn trang, Trần thanh Vân, từng xưng tụng & “tự hào” gọi hồ chí minh là “cha già”…,
nếu thực sự đau “Nỗi hận đau nước Việt – Mối căm hờn dân tộc” vì HS bị mất, hãy yêu cầu nhà cầm quyền cộng sản hồ chí minh tại Hà nội đỏ, nhổ bỏ, vứt vào thùng rác, vứt vào thùng đựng bao cao su & băng vệ sinh đã qua sử dụng, những cái bảng tên đường mang tên “Phạm Văn Đồng” & “Nguyễn tất Thành, aka hồ chí minh”, những tên tội phạm phản quốc bán nước, đã cắt dâng HS cho Trung cộng, những cái bảng tên đường ghê tởm, đã đang làm nhơ bẩn Hà Nội & Hòn Ngọc Viễn Đông và nhiều tỉnh thành VN, súc phạm lòng yêu nước của người VN, súc phạm lời dạy của tổ tiên Viêt Nam & lịch sử VN,
NHiệm vụ chống trả đạo quân viễn chinh cộng sản VNDCCH trên đất liền, đánh thuê cho Trung cộng, xâm lăng VNCH, đâm sau lưng QLVNCH, tiếp tay quân Trung cộng xâm lăng HOàng Sa cũng quan trọng ngang với nhiệm vụ chống trả quân Trung cộng xâm lược tại HS.
Các chiến hạm của Hải Quân VNCH trực chiến với Trung cộng tại Hoàng Sa, các phi cơ chiến đấu F5 của Không quân VNCH thi phải túc trực trong nhiệm vụ chiến đấu yểm trợ các đơn vị quân lực VNCH chống lại đạo quân viễn chinh cộng sản VNDCCH đánh thuê cho Trung cộng, đâm sau lưng QLVNCH, yểm trợ Trung cộng xâm lăng Hoàng Sa.
cái tuyên ngôn độc lập 2-9 bìm bịp, khẩu thiệt vô bằng, của đại tá việt cộng, tên nam kỳ phản bội Nguyễn Thành Trung, được nhà trí thức xã hội chủ nghĩa Nguyễn văn PHuớc tuyên truyền tung hô, chỉ nhằm bịp bợm chạy tội bán nước cho nhà cầm quyền tổ quốc xã nghĩa tội ác “VNDCCH” , Hồ chí Minh, đảng mao-ít việt cộng “lao động”, bộ chính trị việt cộng 1958 có vc Lê Duẩn trong đó, đã cắt dâng HOàng Sa cho Trung cộng từ 1958,
“chúng khẩu đồng từ”, nhà cầm quyền tổ quốc xã nghĩa tội ác “VNDCCH” , vc Hồ chí Minh, vc Phạm Văn Đồng, chuyên gia ký văn tự bán nước, đảng mao-ít việt cộng “lao động”, bộ chính trị việt cộng 1958 có vc Lê Duẩn trong đó, đã phủ nhận HS & TS, gọi HS, TS của VN là “Nam sa, Tây sa của TRung cộng,
thậm chí đến năm 1974, việt cộng bắc kỳ vẫn còn in sách “địa lý VN” gọi HS, TS của VN là “Tây sa , Nam Sa” của Trung cộng, bắt nhân dân việt cộng xã nghĩa VNDCCH, bắt học sinh đại học, trung học, tỉểu học việt cộng, dưới ách giáo dục xã nghĩa do hồ chí minh & đảng mao-ít “lao động” mang từ Trung cộng về, phải học thuộc lòng, phủ nhận Hoàng Sa & Trường Sa của VN, gọi HS, TS của VN là “Tây sa , Nam Sa” của Trung cộng.
Trích: “Trung Quốc tấn công Hoàng Sa có sự thoả thuận với Mỹ,”.
Xin lỗi, Ù má ! Viết thế mà cũng viết được ư ?
Thằng Tàu đánh chiếm Hoàng Sa của VNCH là do có sự thỏa thuận và yểm trợ tích cực bằng cách đánh phá mạnh khắp nơi trong thời gian này để cầm chân QLVNCH của Hà Nội.
Huống chi việc “thu hồi” Hoàng sa cũng là để thực hiện “cam kết” của Hà Nội qua bản “công hàm” (bán nước) mà Hồ Chí Minh đã sai Phạm Văn Đông ký năm 1958 (*)
Thằng Mỹ đã buộc phải đứng ngoài cuộc chiến của VNCH (Kể cả Đông Dương) ngay từ khi nó ký HĐ Paris 1973,(bằng chứng là VNCH yêu cầu hạm đội 7 của Mỹ ở Thái Bình Dương cứu giúp các thủy thủ VNCH lênh đênh trên các phao cứu hộ, cũng bị từ chối vì các điều khoản trong hiệp định là cấm quân Mỹ không được có bất cứ hoạt động nào, dưới bất cứ hình thức nào trong vùng Đông Dương và dĩ nhiên kể cả Biển Đông)
Còn việc TT Thiệu quyết định không dùng không quân ra Biển đánh nhau với TC là vì :
– Quân viện của Mỹ đã cắt giảm tối đa khiến cho không quân VNCH gần như tê liệt, những khả năng còn sót lại thì đều phải dành để yểm trộ cho các đơn vị bộ binh đang bị CS Bắc Việt đánh phá dữ dội khắp nơi – đặc biệt trong thời gian này – nhằm (ngầm) yểm trợ cho TC trong trận Hoàng Sa.
Muốn biết sự yếu kém của không quân VNCH trong thời gian này thì mới đọc:”Hoa Kỳ cắt quân viện dành cho Không quân VNCH giai đoạn 1973-1975…”
http://vnchtoday.blogspot.com/2014/06/hoa-ky-cat-quan-vien-danh-cho-khong.html
Nghe lời ai không nghe, đi nghe lời Nguyễn Thành Trung thì ….Từ Mẫu rồi.
(*) văn tự mua bán biển Đông
Bác Hồ ra lệnh chú Đồng Viết thay
Viết rằng : “thôi kể từ nay…”
“Tất cả thứ này là của bác Mao,”
“Còn chuyện đắt rẻ ra sao,”
“Lời lỗ, giá cả thấp cao ….mặc tình,”
“Biển đảo chẳng phải của mình,” (ý bác nói là của thằng….Ngụy)
“Mình bán cũng chẳng tội tình chi mô!”
Chú Đồng vâng theo bác Hồ
Ký tên đóng dấu phô tô….gởi liền
Để mau mau có được tiền
Mua súng, mua đang ưu tiên hàng đầu
Đánh Mỹ là cứu nước….Tàu!!
Bây giờ lại lòi ra Bắc Việt biết trước âm mưu Trung Quốc đánh Hoàng Sa! Nếu vậy có thể nói về phe Xã hội chủ nghĩa, trận giải phóng Hoàng Sa là 1 trận đánh đẹp có thể viết thành sách được . Là mẫu mực của phối hợp 2 quân đội xã hội chủ nghĩa; bộ đội Cụ Mao giải phóng đảo, bộ đội Cụ Hồ cầm chân bọn lính Ngụy, không cho giải cứu đảo . Blogger Mai Văn Hải cũng kể chuyện bức xúc khi nghe tin Trung Quốc tấn công & chiếm Hoàng Sa, nhưng được chính trị viên đả thông nên đã vững tin tham gia vào những trận đánh lớn với mục đích cầm chân lính Ngụy, không cho chiếm lại đảo đã được Trung Quốc giải phóng .
Đồng chí Võ Văn Thưởng bị hố nặng khi cho phép báo chí nói về vấn đề này . Đúng, sẽ có 1 đám lâu nhâu tưởng mình biết nhục như Nguyễn Văn Phước, nhưng đồng chí cũng phải tính tới những kẻ chuyên môn bới móc thùng rác lịch sử (history’s dumpster diver) như tớ chớ! Với báo chí Đảng kiểu này, sẽ có 1 ngày Cộng Sản chỉ còn là 1 dĩ vãng xa lắc xa lơ nào đó .
Cao Xuân Huy kể lại trong “Nếu đi hết biển” của Trần Hải Thủy
“Nhưng điều đáng nhớ nhất lại không ở chuyện đánh trận hay chuyện tù đày, mà lại là chuyện không bảo vệ được lãnh thổ, anh ạ. Tôi kể anh nghe. Tết năm 74, tiểu đoàn tôi đang nằm ứng chiến ở Phú Bài, Huế, thì Trung Cộng đánh chiếm Hoàng Sa. Hoàng Sa thuộc lãnh thổ Quân Ðoàn I, tiểu đoàn tôi là lực lượng trừ bị của Quân Ðoàn, được lệnh chuẩn bị ra đánh lấy lại Hoàng Sa. Ðơn vị thủy xa của Sư Ðoàn đã từ Sài Gòn ra đến Ðà Nẵng, tiểu đoàn tôi đã ở trong tư thế sẵn sàng, đợi lệnh xuống tàu. Thủy Quân Lục Chiến đi lấy lại Hoàng Sa là đúng “chỉ số” rồi. Gì chứ đánh nhau để bảo toàn lãnh thổ, lính tráng tụi tôi thằng nào cũng háo hức, tuy biết rõ rằng đi là chết, nhưng đánh nhau để giành lại đất nước, từ quan đến lính chúng tôi, thằng nào cũng hăm hở. Nhưng, ngay lúc đó, mặt trận trong nội địa miền Trung cùng lúc nở rộ, những cuộc tấn công lớn của các đơn vị Bắc Việt đã cầm chân chúng tôi, chúng tôi đã không có lệnh xuất quân đến Hoàng Sa. Tin tức và hình ảnh về những chiếc tàu của Hải Quân trên đường ra cứu Hoàng Sa bị bắn chìm, những người lính đồn trú ở Hoàng Sa bị Trung Cộng bắt, rồi được trao trả từ tận… bên Tàu, làm chúng tôi thấy nhục”
Lê Đức Thọ về điều này
“Cuộc chiến gay go của chúng ta rất cần sự ủng hộ của Trung Quốc, mà lại nói quay sang chống bạn . Họ có giải phóng Hoàng Sa giúp ta thì sau này cũng trả lại cho ta thôi”
Chi tiết ở Camp David ngày hôm sau
“Hôm sau, phiên họp của Phái đoàn Liên hợp quân sự 4 bên về việc Giám sát thi hành Hiệp định Paris do Thiếu tướng Lê Quang Hòa, trưởng phái đoàn Việt nam Dân chủ Cộng hòa chủ trì tại Sài gòn. Trong phiên họp này, phía Việt nam Cộng hòa đã đưa văn bản đề nghị chính thức Chính phủ VN Dân Chủ Cọng Hòa cùng với mình ra thông cáo lên án hành động xâm lược lãnh thổ-lãnh hải của Việt nam.
Đề nghị này còn lên kế hoạch chi tiết, trong đó yêu cầu quân Bắc Việt nam và quân của Chính Phủ Cách mạng Lâm thời Cộng hòa miền Nam Việt nam giảm áp lực tại quân đoàn 2 của VNCH. Trong đó đề nghị cụ thể không tiến công quấy rối Đà nẵng, Nha trang và các sân bay ở khu vực này để quân lực VNCH có thể rảnh tay tập trung tái chiếm quần đảo Hoàng sa.
Theo lời kể lại của ông H., nguyên sỹ quan bảo vệ an ninh cho đoàn, ông Thiếu tướng Lê Quang Hòa đã điện về xin ý kiến Trung ương.
Đích thân ông Lê Đức Thọ phê bình “lập trường chính trị của các anh để đâu? Đang có chiến tranh, lại phối hợp hoạt động với địch à? Cuộc chiến tranh gay go của ta rất cần sự ủng hộ của Trung quốc, mà lại nói quay sang chống bạn. Họ có giải phóng giúp ta, thì sau này cũng trả lại cho ta thôi.’’
Sau đó, phía VNCH đề nghị họp bất thường. Lần này, Trung tướng Ngô Du chủ trì phiên họp. Mở đầu, ông ta nói :
-Trong phiên họp này, tôi đề nghị không cáo buộc, cãi nhau về những vụ xâm phạm lãnh thổ, vi phạm hiệp định nữa. Trung cộng đã ngang nhiên xâm lược và chiếm giữ toàn bộ quần đảo Hoàng sa. Đất của chúng tôi thì cũng như đất của các anh vì cùng là đất tổ tiên chúng ta để lại cả. Vì thế, chúng ta nên xếp ba bốn cái vụ tranh cãi lại, để ngồi cùng nhau bàn bạc về việc phối hợp hoạt động chống lại sự xâm lăng này.
Cũng như đề nghị bằng văn bản, tướng Ngô Du ngoài sáng kiến giảm bớt áp lực quân sự thuộc quân đoàn 2 ra, ông ta còn đòi phía VNDCCH gửi công hàm lên án tại Liên hiệp quốc, vận động phe XHCN cũng như Thế giới lên tiếng phản đối (Trung Quốc).
Phái đoàn Mỹ, người bảo trợ cho tất cả các hoạt động quân sự của VNCH im lặng, không có ý kiến gì.
Ông Lê Quang Hòa cũng tảng lờ, không đáp lại đề nghị này. Ông biết tướng Ngô Du, một thời cũng là cựu đồng ngũ, đã là cán bộ tiểu đoàn thuộc Vệ quốc đoàn, sau đó đảo ngũ và sang phía bên kia , cũng đã một vài lần nói chuyện có vẻ ‘’hòa hợp dân tộc’’. Ông Hòa tưởng tảng lờ đề nghị đó cho qua chuyện, nhưng ông Ngô Du nổi dóa. Ông chửi tục, nói chúng mày tảng lờ , là tiếp tay cho Trung Cộng, là bán nước mà còn tiếp tục định đánh không cho chúng tao giành lại đất đai của ông cha.
Cáu đến đỉnh điểm, ông Ngô Du vớ lấy cái gạt tàn thuốc lá bằng thủy tinh ném thẳng vào mặt ông Lê Quang Hòa. Ông Hòa né được, gạt tàn đập vào tường vỡ tung tóe.
Sỹ quan bảo vệ, ông H. lao đến, định chộp cổ ông Ngô Du, nhưng bị mấy người lính cận vệ phía bên kia khóa tay.”
Và Nguyễn Văn Phước tưởng mình biết nhục
“Lực lượng không quân ngay lúc đó của Việt Nam Cộng hòa ở sân bay Đà Nẵng khá mạnh (bao gồm 120 máy bay phản lực Northrop F-5) nhưng lại không được phép cất cánh để tham chiến. Theo Đại tá phi công tình báo Nguyễn Thành Trung (*) việc sử dụng các máy bay phản lực tiêm kích tái chiếm Hoàng Sa không thể diễn ra do Mỹ cảnh báo Tổng thống Thiệu không được hành động vì Mỹ đã làm lành với Trung Quốc và chấp nhận làm ngơ để Trung Quốc dùng vũ lực xâm lược cưỡng chiếm quần đảo Hoàng Sa”
(*) Nguyễn Thành Trung là gián điệp Việt Cộng, lộn, Cộng Sản (thui, chứ “Việt” đã biến mất khi họ trở thành CS), chuyên nghề nói láo .