Báo chí im re, báo chí chia rẽ, hay là báo chí cách mạng?

FB Tâm Chánh

12-1-2019

Báo chí cách mạng đã im re trong những ngày Lộc Hưng đổ nát. Cũng chính bằng cái cách im re với sự hoang tàn trong gần 20 năm của Thủ Thiêm.

Có thể cũng từ nhận định, rằng thực tế phức tạp, nhạy cảm, của các ban biên tập.

Thôi, chuyện Thủ Thiêm còn chờ phân tích, kiểm điểm, xử lí. Nhưng hiện thực ràng ràng như một nỗi ô nhục, đến tiếng kêu đau cũng không mở miệng được thì tội tình Thủ Thiêm có hay không trách nhiệm của báo chí cách mạng?

Tiếng kêu ấy một lần nữa được nghe thấy nhưng báo chí chần chừ, do dự ở Lộc Hưng.

Có lẽ có chỉ đạo. Chúng ta đã quen với mấy chữ chỉ đạo như một thứ định mệnh. Còn đạo lí, lương tâm chức nghiệp và cả pháp luật?

Ai đã chỉ đạo để báo chí cách mạng hèn yếu, khiếp nhược thành cả một nền báo chí im re trước nguy cơ quyền lực của nhân dân bị biến thành quyền lực của kẻ cướp?

Thực tế Lộc Hưng rõ ràng là phức tạp và nhạy cảm. Nhưng là phức tạp và nhạy cảm với lối hành xử không lấy pháp luật làm cơ sở giải quyết, lấy lòng dân làm thước đo hiệu quả.

Một vùng đất không quá lâu đời, lịch sử sử dụng nó có thể có nhiều viện dẫn pháp lí chưa trùng khớp nhưng tất cả đều còn trong các ngăn kéo tư liệu mà chúng ta hoàn toàn có thể tìm hiểu, xử lí.

Đất công, đất tôn giáo, đất lấn chiếm, từng thửa một có thể làm rõ được khi tiến hành qui hoạch, đền bù, giải tỏa hay cưỡng chế.

Thực ra thì chính sách cho từng hiện trạng đất đai này không thiếu. Vấn đề là ai soi rọi nó với từng hồ sơ cụ thể nghiêm túc, minh bạch. Những điều này, theo Luật tiếp cận thông tin có hiệu lực từ 1.7.2018 mọi công dân có quyền yêu cầu và chính quyền địa phương phải có trách nhiệm trả lời. Chỉ cần căn cứ vào luật này, báo chí hẳn đã có góc nhìn và giải pháp xử lí thực tiễn Lộc Hưng.

Một cuộc cưỡng chế mập mờ mục đích, lúc thì làm cho người ta hiểu để thu hồi đất, lúc lại giải thích cưỡng chế xây dựng trái phép, hẳn có nên được ủng hộ và bảo vệ?

Ai chỉ đạo bỏ qua thực tế có thể một phần đất đai ở đây còn chưa ghi nhận rõ ràng về sở hữu?

Lãnh đạo nào có thể biến một xung đột cụ thể về lợi ích của người dân với chính quyền địa phương thành xung đột giữa nhà nước và tổ chức tôn giáo?

Những khác biệt, thậm chí thành xung đột, trong trường hợp Lộc Hưng có thể giải quyết bằng việc áp đặt quyền lực hay bằng sự hợp lí, hợp pháp của trao đổi thông tin?

Những trao đổi trên mạng xã hội cho thấy vấn đề không hề phức tạp. Chỉ có cách thực hiện đã làm phức tạp thêm một hiện thực vốn dĩ phải xây dựng lòng tin giữa dân chúng và chính quyền.

Báo chí im re chỉ mắc thêm vào nỗi hoang mang của dân chúng một định kiến chia rẽ.

Báo chí đồng loạt lờ đi lý lẽ của người dân đã không làm cho chính quyền có chính nghĩa mà làm cho cưỡng chế không có sức mạnh của sự chính đáng.

Tất nhiên báo chí không phải là chính quyền. Báo chí bị chỉ đạo. Nhưng từ sau vụ Thủ Thiêm sao còn để cho ai muốn chỉ đạo gì chỉ đạo, đến nỗi im re trước phải trái của người dân.

Ai sẽ chịu trách nhiệm đây, nếu có sự chia rẽ nhân dân thành nhân dân của báo và nhân dân của mạng xã hội?

Bình Luận từ Facebook

3 BÌNH LUẬN

  1. Nỗi đau Lộc Hưng không chỉ là nỗi đau Lộc Hưng mà đó là một trong những nỗi đau dân tộc, một trong những nỗi đau khốn cùng của người dân khốn khổ, một trong những nỗi nhục của đất nước trước đại họa hủy diệt cái thiện để cái ác hoành hành của thời kì hồ cáo lên ngồi xổm lên dân tộc. Thế có thơ rằng:
    “Lộc Hưng oan khuất ngất trời,
    Cho lợi ích nhóm đảng thời lên chân.
    Im lặng cho ác liên minh,
    Trùng điệp hủy diệt dân tình khổ đau.
    Lương tâm một giọt máu đào,
    Nỡ đan tâm để đồng bào lầm than.
    Báo chí công cụ ràng ràng,
    Tiếp sức đảng quỷ tham tàn hại dân!”

  2. Ngày xưa, lúc bản nhân làm việc ở một vùng mà bà con chèo xuồng ra thị tứ thị trấn, trong khi ngồi ăn sáng hoặc uống cà phê ngẫu nhiên mà vớ được mảnh báo nào đó, từ gói xôi bỏ đi chẳng hạn, đọc mấy cái tin rời rạc ở đó rồi tối về kể cho nhau nghe, họ gọi cách kể chuyện như thế là “đọc báo miệng”. Bây giờ, các anh chị nhà báo không đểu, nếu vì bị áp chế mà bài của mình không được đăng thì các anh chị có dám “đọc báo miệng” cho dân chúng nghe không!?

    • Các nhà báo cách mạng nên theo lời của bác này, đọc lại cái bản tin của mình được đăng trên tờ gói xôi thành “báo miệng” cho mọi người . Thế nào, heck, cỡ nào người dân cũng thông cảm được hết á .

      Từ lâu lắm rồi, tớ đề nghị báo Nhân Dân nếu thật sự muốn dân đọc thì in lên giấy chích đùi . Mỗi lần người dân cần đi lăng Bác họ sẽ phải liếc mắt qua báo Nhân Dân . Có vẻ với nhận xét từ thực tế của bác này, báo chí cách mạng của chúng ta nên dùng để gói xôi là tốt nhất . Các nhà báo cứ can đảm nhặt tờ giấy gói xôi có bài của mình, phủi cho phẳng phiu rồi đọc để nhân dân phỉ phui “báo miệng” của các đồng chí .

Comments are closed.