Chủ tịch Hồ Chí Minh và Linh mục Cao Văn Luận nói chuyện về công giáo

FB Dương Quốc Chính

24-12-2018

Nhân dịp giáng sinh, mình copy cho các bạn xem 2 đoạn trao đổi giữa ông HCM và linh mục Cao Văn Luận, nhân dịp ông Hồ sang Pháp khi hội nghị Fontainebleau diễn ra.

Trong đợt này, Hồ CT có vận động 1 số kiều bào Pháp về VN xây đựng đất nước. Một số trí thức đã về theo ông Hồ, xây dựng nước VN DCCH, như Phan Quang Lễ (Trần Đại Nghĩa)… Một số khác sau đó lại về theo ông Diệm xây dựng nước VNCH, trong đó có LM Cao Văn Luận. Ông này là trí thức có tiếng của VNCH, là người sáng lập Viện đại học Huế.

Hai đoạn hội thoại dưới đây là dịp ông Hồ gặp ông Luận để vận động ông LM về nước theo mình. Câu chuyện cho thấy quan điểm của ông HCM về đạo Công giáo và ý tưởng muốn Công giáo VN ly khai khỏi Vatican đã hình thành từ năm 46, nhưng không thành công như ở TQ.

Trích hồi ký Bên giòng lịch sử của LM Cao Văn Luận.

——————-

Cụ Hồ gật gù, mỉm cười, đưa tay mời tôi ngồi xuống lần nữa, nhưng tôi xin phép được đứng. Cụ nhìn tôi mỉm cười thật tươi tắn:

– Tôi rất vui mừng gặp linh mục, và xin nói cho linh mục biết bây giờ tại nước nhà, mọi tầng lớp, mọi thành phần, mọi giai cấp, không phân biệt tôn giáo, cùng đoàn kết sau lưng chính phủ tranh đấu cho một mục đích duy nhất là dành lại độc lập và thống nhất cho xứ sở.

Lúc nhà sư có chuyện vui buồn gì, thì cũng mời cố đạo đến dự. Khi cố đạo có chuyện gì cũng mời sư đến chia sẻ. Nhưng mà tôi phải nói thệt với linh mục rằng bên đạo Công giáo chưa được tự lập. Trong toàn cõi Việt Nam có 15 địa phận thì chỉ có 2 địa phận được hai vị giám mục Việt Nam cai quản, còn các địa phận kia thì do các giám mục ngoại quốc coi sóc.

Tôi nghĩ các linh mục trẻ như linh mục phải cùng với chính phủ ta, tranh đấu đòi lại quyền tự trị cho các địa phận đạo ở Việt Nam. Linh mục nghĩ sao?

Tôi đã được Nguyễn Mạnh Hà cho biết đường lối của chính phủ Việt Minh đối với giáo hội công giáo Việt Nam, cho nên không ngạc nhiên khi nghe cụ Hồ nói như vậy. Tôi bình tĩnh thưa:

– Thưa cụ Chủ Tịch, đây là điều mà tôi muốn thưa với cụ Chủ Tịch hôm nay. Tôi có nghe ở bên nước nhà có phong trào đòi lập giáo hội tự trị. Thưa cụ, những người công giáo Việt Nam chúng tôi cũng muốn tự lập theo một nghĩa nào đó. Chúng tôi đều mong cho các địa phận Việt Nam có đầy đủ những giám mục đều là người Việt Nam.

Đó cũng là đường lối mà Vatican luôn luôn chủ trương là theo đuổi. Thưa cụ chúng tôi không thấy có gì phải phản đối, nếu những người công giáo Việt Nam muốn tự đảm nhiệm lấy sự cai quản việc đạo trong nước mình. Nhưng thưa cụ, tôi thiết nghĩ cách tiến đến sự tự lập cho giáo hội Việt Nam phải được suy xét và thực hiện đúng cách.

Tiện đây, cụ Chủ Tịch đã ghé nước Pháp, nếu cụ Chủ Tịch muốn cho công việc mau chóng, thuận tiện, cụ Chủ Tịch có thể ghé qua Vatican xin gặp Đức Giáo Hoàng hoặc nếu cụ Chủ Tịch bận, thì cử một phái đoàn đại diện sang La Mã, thương thuyết với Tòa thánh một hiệp ước (Concordat) giữa chính phủ và Tòa thánh, yêu cầu Tòa thánh tấn phong thêm các giám mục Việt Nam và thỏa thuận với chính phủ về mọi việc bổ các giám mục cai quản các địa phận Việt Nam. Cụ Hồ có vẻ không hài lòng lắm:

– Đó không phải là việc của chính phủ. Việc của chúng tôi là làm sao cho các giáo dân Việt Nam đừng có đi cầu kinh với các cố đạo Pháp vì làm như vậy thì có vẻ còn chịu nô lệ Pháp, trong lúc cả nước đứng lên dành độc lập với người Pháp.

Tôi hơi bất mãn vì cái quan niệm cứng nhắc của cụ Hồ:

– Thưa cụ Chủ Tịch, người công giáo đi cầu nguyện ở đâu, có ai xướng kinh thì cũng chỉ cầu nguyện với Chúa, chớ không hề có chuyện cầu nguyện với người Pháp. Vả lại theo tinh thần công giáo, thì chúng tôi coi mọi người giống nhau, các linh mục ngoại quốc, hay linh mục Việt Nam, về phần đạo không có gì đặc biệt cả. Nếu chúng tôi còn phân biệt người Pháp với người Việt trong việc đạo, thì Tòa thánh sẽ cho rằng người công giáo Việt Nam còn ấu trĩ, thiếu kỷ luật đạo, và sẽ không thể xúc tiến việc trao quyền cai quản các địa phận và các họ đạo cho các giám mục và các linh mục Việt Nam được.

Có lẽ cụ Hồ nhận ra đề tài này có thể gây rắc rối, mất lòng, nên vội lánh sang chuyện khác. Cụ hỏi tôi tình hình các Việt kiều, sinh viên ở Pháp, việc học hành của tôi. Lúc này cụ thân mật, cởi mở, vui tính. Cụ hẹn sẽ mời tôi, các cha và Việt kiều sinh viên đến dự một bữa tiệc.

Tôi nhận thấy câu chuyện này không có kết quả như ý tôi mong muốn. Tôi không tìm được một lời hứa ở cụ Hồ sẽ thay đổi chủ trương, nên tôi cũng không muốn nhắc lại nữa. Tôi xin kiếu từ, và khi tiễn tôi ra cửa phòng khách, cụ Hồ vui vẻ bắt tay tôi, đặt tay lên vai tôi mân mê những nút áo chùng trước ngực tôi nói những câu chuyện ở nước nhà, làm như là thân mật với tôi lắm.

……………

Lúc vào bàn ăn, cụ Hồ chẳng hề dùng cái lối đọc diễn văn long trọng. Cụ ngồi ngay vào bàn ăn, và lúc nâng ly rượu đầu, cụ nói giọng thật là nồng nàn, thành thật:

– Chính phủ bên nước nhà đang theo đuổi mục tiêu tranh thủ độc lập, đem hạnh phúc lại cho toàn dân. Nhưng muốn đem hạnh phúc cho toàn dân, thì phải thực hiện xã hội chủ nghĩa. Giả sử mà chúa Giêsu sinh ra đời vào thời đại này, trước sự đau khổ của người đời như lúc này, mà Chúa muốn cứu vớt, thì chắc là cũng phải theo xã hội chủ nghĩa.

Tôi và các cha mỉm cười vì cái lối so sánh kỳ cục của cụ Hồ, tôi trả lời cụ:

– Thưa cụ Chủ tịch, về việc tranh thủ độc lập, thì mọi người Việt Nam công giáo hay không công giáo đều sẵn sàng tham gia. Nhưng về việc thực hiện xã hội chủ nghĩa, thì chúng tôi thiết nghĩ có nhiều người không đồng ý rằng đó là giải pháp duy nhất để đem hạnh phúc lại cho con người.

Cụ Hồ vỗ vai tôi, cười:

– Cha lại tuyên truyền rồi.

Có lẽ lúc đó tôi còn trẻ, nên tôi có hơi long trọng trong câu chuyện một cách quá đáng. Tôi không cười, thưa lại:

– Thưa cụ Chủ tịch, tôi đâu có ý tuyên truyền. Tôi nói ra ai nghe thì nghe, ai không thì thôi, tôi chẳng bao giờ chủ trương bắt những người không nghe theo lời nói của mình vào trại tập trung cả.

Cụ Hồ chỉ khẽ cau mày:

– Đạo Công giáo chỉ được nước binh nhà giàu, về với nhà giàu. Nhà giàu chết thì giật chuông inh ỏi, làm lễ mồ long trọng, còn nhà nghèo chết thì im hơi lặng tiếng. Như vậy làm sao Chúa biết linh hồn nhà nghèo vừa thoát khỏi xác mà đến rước về thiên đàng?

Tôi lại càng nghiêm hơn nữa, và nhất định phải cãi lại cụ Hồ.

– Thưa cụ Chủ tịch, Đạo Công giáo chẳng hề bênh nhà giàu bao giờ. Chúa Giêsu ra đời trong gia đình nghèo khó, giảng đạo cho người nghèo trước. Nhưng sở dĩ có những người Công giáo nghèo, những người giàu, là vì đạo Công giáo là một thành phần xã hội, sống trong một xã hội, và xã hội đó có kẻ giàu người nghèo. Nếu xã hội có giai cấp thì đạo Công giáo phải chấp nhận, nhưng không phải là tán đồng hoàn toàn đâu. Đạo chủ trương mọi người ngang hàng, bình đẳng trước Thiên Chúa không phân biệt giai cấp chi cả.

Cụ Hồ làm thinh một lúc, mặt lúc ấy hơi nghiêm, nhưng cụ tươi cười ngay, đổi sang câu chuyện khác, giọng nửa bông đùa nửa thành thật:

– Các chú còn trẻ và đẹp trai cả sao không chịu lấy vợ đi? Các chú không lấy vợ, xã hội, đất nước thiệt thòi biết bao nhiêu?

Lúc này tôi dùng giọng bông đùa để trả lời cụ:

– Xin lỗi cụ chủ tịch, thế tại sao cụ không lấy vợ để làm lợi cho xã hội? Chúng tôi độc thân nhưng sự độc thân của chúng tôi không làm thiệt hại gì cho xã hội, cũng như độc thân của cụ chủ tịch vậy mà.

– Tôi độc thân được, nhưng các chú còn trẻ, độc thân sao nổi. Trông thấy hoa, sao khỏi muốn hái được.

– Thưa cụ, bây giờ cụ đã già, nhưng trước kia cụ cũng trẻ như chúng tôi, mà cụ vẫn độc thân được, thì chúng tôi cũng có thể độc thân được: chúng tôi cũng có thể trông thấy hoa mà không muốn hái vì bận theo một lý tưởng khác.

Thấy tôi cãi hơi hăng, cụ Hồ cười rồi bắt sang chuyện khác.

Bình Luận từ Facebook

3 BÌNH LUẬN

  1. Câu chuyện này nếu không phải được kể từ miệng một vị tu sĩ, một trí thức từng là một viện trưởng đại học ở miền Nam thì chắc người đọc sẽ nghĩ rằng đây là một câu chuyện phiếm ý nhị và thâm thuý nhằm châm biếm sự dốt nát của một lãnh tụ cs cao cấp nhất, để cùng chia nhau một trận cười …ra nước mắt, xót xa cho thân phận người VN cứ mãi bị những kẻ thông thái, biết điều ngang tầm “cụ Hồ” ngồi trên đầu, trên cổ!
    Nói về mặt văn hoá, “cụ Hồ” chưa đáng ngồi ghế học trò của LM Luận.
    Nói về mặt chính trị, “cụ Hồ” tuyên truyền với LM Luận như với một đứa trẻ dễ bảo như các đồng chí dưới trướng của cụ bằng những luận điệu mị dân kiểu đó thì làm sao có sức thuyết phục? LM Luận chỉ là một thanh niên trẻ và lịch sự nên dành cho “cụ” sự lễ độ chừng mục, chứ nếu ông được hành xử như người mình thường, như cô Nguyễn Thuỳ Dương ở Thủ Thiêm có lẽ cụ đã được tặng một gót giày êm ả vào chỗ….nào đó, chưa biết được!
    Nói về mặt kiến thức tôn giáo, sự hiểu biết của “cụ Hồ” về cơ chế hoạt động của một giáo hội hoàn vũ “duy nhất, thánh thiện và tông truyền” không bằng cái lá mít thì làm sao mà “cụ” có thể tuyên truyền tẩy não một giáo sĩ bậc thầy như LM Luận? Có mà nằm mơ cũng không thấy người CG Việt Nam tách rời khỏi giáo hội mẹ của họ theo kiểu giáo hội quốc doanh như bên Trung cộng. Ngay cả ở VN cái tổ chức bung xung “Uỷ Ban Đoàn Kết Công Giáo” gồm toàn những cá nhân (tôn) thờ bác đảng thay vì thờ Chúa cũng có tẩy não được ai, có xoá sổ được giáo hội Công Giáo VN tông truyền được đâu? Giáo hội CG Roma trên chỉ có một vị giáo hoàng, hơn hai trăm hồng y, vài ngàn giám mục và nhiều trăm ngàn linh mục, dưới có hàng tỉ giáo dân, muôn người như một, cùng một bộ kinh thánh, một giáo lý, một chủ trương là kính Chúa yêu người, không thờ bác đảng hay bất cứ tà thần nào khác. Và nếu như “cụ hồ” và đám người theo chân cụ chịu khó tìm tòi (không ở đâu, hỏi ngay mấy ông cha xứ hay giáo dân bình thường thôi) cũng có thể hiểu được nguyên lý trên – dưới là một trong đạo CG bắt nguồn từ câu này trong Kinh Thánh Mát-thêu 16:17-19 : “Chúa Giê su phán: Con là Phê rô (tức là đá), và trên đá này ta sẽ xây hội thánh của ta; và các cánh cửa địa ngục sẽ không thể chiến thắng nổi. Và ta sẽ trao chìa khoá nước trời cho con. Bất cứ gì con cầm buộc dưới đất sẽ bị cầm buộc ở thiên đàng. Và bất cứ ai con tháo gỡ dưới đất cũng sẽ được tháo gỡ trên thiên đàng”
    Hãy một lần bình tâm mà suy nghĩ sẽ nhận ra được cái chân lý mà hàng tỉ người đã nhận ra, trong số đó là những cái đầu lãnh đạo với mức thông thái và tri thức còn đáng ở bậc thầy của “cụ Hồ” để đừng mãi lầm đường lạc lối đem đến bao đau khổ cho người dân Việt vốn thật thà và an phận nữa!

  2. May mà cuộc nói chuyện này ở bên Pháp, chứ nếu ở VN thì Linh Mục Cao Văn Luận đã bị cho đi mò tôm ngay tối hôm đó rồi.

  3. – Cụ Chủ tịt có mưu đồ kéo Chúa Giêsu vào Đảng của cụ, nhưng thất bai, vì không thể biến các linh mục VN thành tay sai cho cụ.
    – Cụ biết “tuyên truyền” là đồng nghĩa với lừa bịp! Cụ đắc chí vì đã “tuyên truyền” rộng rãi được mình không muốn lấy vợ, mà không để ai biết được là … khoản có gái để làm tình cảm, thì cụ không hề thiếu.
    Xin cám ơn tác gỉa cho bài viết lý thú, về cuộc nói chuyện giữa Cụ (qủy) với vị đại diện của Chúa.

Comments are closed.