Những điều còn lại và cái thất bại của “nhà vô địch”

FB Luân Lê

16-12-2018

Sau một đêm chiến thắng trận chung kết, một biển rác và gần 30 người chết, 200 người bị thương và bị bắt giữ vì (tổ chức) đua xe. Không gì xót xa và đau đớn hơn thế.

Trận chiến thắng đó chỉ là một kết quả đáng khích lệ vì chỉ ở tầm khu vực nhỏ bé và lại ở vùng trũng nhất của thế giới về bóng đá, ngay cả châu Phi chúng ta cũng không thể so sánh được chứ chưa nói đến những châu lục hùng mạnh khác.

Chỉ sau một chiến thắng nhỏ bé, đã thể hiện rõ ràng nhất chúng ta là một quốc gia văn minh đến đâu khi nhìn vào hiện trạng mà nó phơi bày ra. Có những con người trở về với cát bụi mà thân thể chẳng lành, gia đình tan nát và bao nỗi đau đớn còn để lại. Những không gian tràn ngập rác rưởi, sự bẩn thỉu, ô nhiễm, những thảm cỏ bị dẫm nát. Và chẳng có cái gì tốt đẹp được tìm thấy cả.

Có lẽ dân chúng xứ ta hành xử theo một lối vô thức là một tình trạng phổ biến. Chỉ cần thoả mãn cái niềm vui sướng của bản thân mà bất chấp tất thảy mọi luật lệ hoặc là các vấn đề của đạo đức, văn hoá, môi trường. Và nó lại là một hiệu ứng được lan truyền, vì mỗi một người xả rác ra là kẻ khác lại làm theo tương tự vì cùng cho rằng “ai cũng làm vậy” nên đó là điều thường lẽ.

Chết bi thảm vì một trận thắng trong bóng đá. Xả rác ngập tràn mọi không gian và bất kể thời gian, chưa nói về cách họ gây ra những sự hỗn loạn về âm thanh đến mức khủng khiếp. Hiếm thấy có một ai có trách nhiệm nhìn lại và lựa chọn một hành xử tốt hơn. Niềm vui và tận hưởng nó là cần thiết như một nhu cầu, nhưng đừng trở thành những kẻ chỉ sống để thoả mãn các lạc thú của bản thân như một con lợn.

Tự do thực sự, tức là mỗi người sống trọn vẹn với các giá trị của chính mình, nhưng không được xâm phạm vào các (ranh giới) phạm vi quyền lợi của những người khác.

Một đứa trẻ 10 tuổi, đưa tấm biển “không xả rác, Việt Nam sẽ khác” lên trước mặt một cách lẻ loi và đơn độc giữa một biển rác đã được biện bày hổ lốn. Có thể sẽ có những cái bĩu môi hoặc những lời giễu cợt cô bé, nhưng chính những đứa trẻ như vậy mới thực sự có thể làm được điều gì hữu ích cho xã hội và xây dựng nên những hệ giá trị sống quý báu và tốt đẹp trong tương lai khi trưởng thành. Chúng ta phải bắt đầu gieo mầm và giáo dưỡng từ những người trẻ, nếu muốn có những bước chân của một hành trình vĩ đại.

Trong ngay thời điểm hiện tại, đất nước chúng ta vẫn đang phải đối mặt với đủ các cuộc chiến sinh tồn một cách khốc liệt, nhưng chưa thấy mấy ai tranh đấu thực sự cho những quyền năng tối cao nhất của con người đang bị tước mất: không biểu tình, không lập hội, không báo chí tư nhân, gần như không có tự do ngôn luận và ngay cả việc không được tự do lựa chọn tư tưởng và triết lý chính trị cho mình.

Trận chiến đó vẫn còn nguyên và ngày nào cũng thực sự mới chỉ là bắt đầu. Nhưng rất ít người thực sự nhận ra, đủ dũng cảm đối mặt và chấp nhận nó để rồi chiến đấu với điều đó mà coi nó như một di sản cao quý và vĩnh tồn để dành lại cho những thế hệ sau thụ hưởng.

Chúng ta đang sống khá vô dạng và bất định, khi chỉ tận hưởng đến kiệt cùng những niềm vui lạc thú hiếm hoi của bản thân ngay trong từng khoảnh khắc hiện tại, đến mức huỷ hoại cả cuộc sống của chính mình và của cả những người khác.

Không xả rác, từng ngày chiến đấu với bản thân và những điều xấu xí của xã hội. Đất nước và dân tộc sẽ sớm có bình minh.

Một số hình ảnh:

Bình Luận từ Facebook

5 BÌNH LUẬN

  1. – “Không xả rác, VN sẽ khác”.
    Thằng đầu đảng không muốn “VN sẽ khác”!
    “Sẽ khác”, với nó là “tự diễn biến”, là “suy thoái chính trị”.
    Cứ vừa xả rác, vừa phất cờ đỏ, vừa chém giết lẫn nhau, vừa tự hào qúa VN ơi – là Đảng nó mừng!

  2. 30 người hy sinh cho chiến thắng trên sân cỏ, cuối cùng thì những mối lo & nghi ngờ về 1 thế hệ trẻ mất phương hướng, mất niềm tin đã có thể được coi là huyễn hoặc . Những người đã hy sinh cho chiến thắng bóng đá xứng đáng được coi là anh hùng tiếp nối truyền thống anh hùng trong chống Mỹ cứu nước . Sự hy sinh của họ không uổng phí, là 1 tiếng nói dõng dạc cho cả thế giới biết rằng người Việt Nam không sợ chết, và có thể chết vì bất cứ điều gì, miễn là đem lại vinh quang cho Đảng của Bác Hồ .

    Chúng ta, những người chưa chết, lộn, còn sống, cần biến đau thương mất mát thành hành động căm thù . Hãy quyết tâm hơn trong những trận đấu bóng kế tiếp, hãy tạo dựng lại hình ảnh anh bộ đội Cụ Hồ trong mỗi cầu thủ, tinh thần tiến công cách mạng trong hàng tiền đạo, hãy dựng lại “Thành Đồng Tổ quốc” trong hàng phòng thủ & hậu, lộn, thủ môn . Hãy thề ăn gan uống máu quân thù trước giờ ra sân cỏ & cùng lúc hát vang bài “Bác vẫn cùng chúng cháu hành quân”. Hãy làm cho kẻ thù run sợ mỗi lần nhắc tới tên Việt Nam . Hãy tạo ra hiệu ứng “Điện Biên Phủ” trên sân cỏ, ngày xưa với cố vấn Trung Quốc, ngày nay với huấn luyện viên Hàn quốc tư bẩn .

    Với thành tích nướng quân của Đại tướng Võ Nguyên Giáp -tướng Tàu, tác giả của chiến thuật “biển người” cũng phải xanh mặt- 30 mạng là quá rẻ cho 1 chiến thắng nức lòng . Chấp nhận được .

    “không xả rác, Việt Nam sẽ khác”

    Không hiểu gì hết . Không lẽ ngay cả đứa trẻ 10 tuổi cũng không yêu mến Bác Hồ, không muốn Đảng lãnh đạo dân tộc ?

    “Chúng ta phải bắt đầu gieo mầm và giáo dưỡng từ những người trẻ, nếu muốn có những bước chân của một hành trình vĩ đại”

    Lấy ls Luân Lê làm khuôn mẫu ? Cho chúng nó học yêu Bác Hồ ngay từ bé .

    “khi chỉ tận hưởng đến kiệt cùng những niềm vui lạc thú hiếm hoi của bản thân ngay trong từng khoảnh khắc hiện tại, đến mức huỷ hoại cả cuộc sống của chính mình và của cả những người khác”

    Giải phóng miền Nam . Vị lãnh đạo thoái hóa về tư tưởng (lỡ) nói “triệu người vui & triệu người buồn” là kết tinh của câu nói trên . Ls Luân Lê nói năng dạo này hổng ngó trước ngó sau gì hết chơn á .

    “gần như không có tự do ngôn luận và ngay cả việc không được tự do lựa chọn tư tưởng và triết lý chính trị cho mình”

    Ai cũng có quyền chọn tư tưởng & triết lý chính trị cho bản thân . Ls Luân Lê chọn Bác Hồ, có ai nói năng gì đâu . Nhưng phải tôn trọng những chọn lựa khác của người khác . Chúng ta hiện giờ đang tôn trọng tư tưởng & triết lý chánh trị của người Cộng Sản, thế thôi . Bộ người Cộng Sản không có quyền chọn tư tưởng & triết lý chính trị cho mình ?

    “coi nó như một di sản cao quý và vĩnh tồn để dành lại cho những thế hệ sau thụ hưởng”

    Ai có cách nhìn khác thì cần nghe lời bác Nguyễn Trung “khép lại quá khứ” (mới xảy ra) và/hoặc đi khỏi “vùng phủ sóng”.

  3. Ôi cái đất nước tôi sao mà tội nghiệp quá. Nhìn cảnh người chết, xe cộ ngổn ngang, rác rến đầy đường, như một trận chiến vừa mới xảy ra, không biết những người cầm quyền nghĩ gì.
    Cờ đỏ tung bay náo loạn một đêm, thỏa lòng tự hào với một chiến thắng của một giải bóng đá nhỏ nhoi, có thể là kịch bản dự trù trước của đảng.
    Quên đi biển đảo đã mất, quên đi bọn tham những hàng ngàn tỷ, quên đi nền giái dục đang suy đồi, quên hết đi. Chỉ có bóng đá!!

BÌNH LUẬN

Xin bình luận ở đây
Xin nhập tên của bạn ở đây