19-8-2018
Có một số người nghĩ cứ làm việc của mình cho tốt là được và việc xấu ngoài xã hội sẽ không ảnh hưởng đến mình. Sở dĩ những người ấy nghĩ như vậy là bởi họ còn đang may mắn, nhưng ở đời ít ai dựa vào sự may mắn được mãi.
Khi bầu không khí ô nhiễm, ai cũng phải hít vào phổi, khi thực phẩm bẩn, ai cũng ăn vào bụng, khi giao thông lộn xộn ai cũng có thể bị tai nạn, khi mặt bằng văn hoá công chức, quan chức thấp ai cũng có thể bị công an giao thông bắt nạt, khi kinh doanh ai cũng có thể bị gây khó dễ để vòi tiền.
Các bạn chắc hẳn còn nhớ một cậu tên là Đại Dương gì đấy, một người rất hay chửi bới những người đấu tranh dân chủ và hết lòng ca ngợi chính quyền. Một ngày cậu ấy gặp đám tang của một người nhà làm công an, va chạm giao thông và cậu ấy bị đám công an ở đám tang đánh cho lên bờ xuống ruộng.
Một võ sinh của tôi khi đã đeo lon trung tá công an, được công an giao thông chỉ đi vào đường một chiều bởi chắn đường, xuống xe là bị công an của phường sở tại đè nghiến ra đánh, vợ phải thét lên “chồng tao là cấp trên của chúng mày đấy” thì chúng mới buông ra. Sự việc rồi cũng hoà cả làng, lại theo cái kiểu ù xoẹ “anh em với nhau cả ấy mà.”
Nếu cứ sống co mình, cốt cho sự an toàn của gia đình mình mà không dám mở mồm lên án những sự bất công của xã hội thì một ngày những sự lạm quyền, sự bẩn thỉu hèn hạ sẽ gõ cửa nhà bạn.
Sự việc công an thành phố Hồ Chí Minh vào phá đám một buổi sinh hoạt âm nhạc phòng trà, đánh đập ca sỹ và khách đến xem, 6 thằng đàn ông mạt hạng đánh đập một người phụ nữ đã tàn tật bởi đòn thù trước đấy nói lên rằng chính quyền thành phố Hồ Chí Minh đã vi phạm pháp luật nghiêm trọng, đã chà đạp lên sự yên bình của cuộc sống người dân.
Đành rằng ca sỹ là người hay xuống đường biểu tình và khách mời như Phạm Đoan Trang là một người bất đồng chính kiến nhưng việc nào ra việc nấy. Không thể dùng đấy như một cái cớ để đàn áp mọi lúc, mọi nơi một cách hèn hạ bẩn bựa như thế được.
Sở dĩ chính quyền thành phố Hồ Chí Minh như vậy bởi người dân ở đấy cho phép họ như vậy và nói rộng ra là những bất công trong xã hội này xảy ra là bởi người dân Việt Nam cho phép điều ấy xẩy ra.
Đừng ngạc nhiên khi tôi nói vậy, bởi chính sự im lặng giả vờ câm, giả vờ điếc của các vị là một sự cho phép ngấm ngầm đấy. Đừng làm người“ngôn khoan” một cách đáng khinh bỉ như thế. Ở đây tôi không kêu gọi một điều gì xa xôi to lớn, tôi chỉ đơn giản muốn mọi người lên tiếng tố cáo sự ác độc, bất công, sự vô pháp trong xã hội này.
Chính quyền thì đương nhiên phải bảo vệ quyền lực của họ nhưng bảo vệ theo pháp luật chứ không được phép lạm quyền và hành xử như một lũ côn đồ mọi rợ, đầy chất lưu manh hạ đẳng như vậy.
Tôi buồn bởi đây là môi trường tôi đang sống và đáng buồn hơn nữa là môi trường mà các con tôi đang và sẽ sống lâu dài. Chẳng lẽ tôi cũng lại phải lo cho chúng sống ở nước ngoài? Sống như thế là trốn chạy và khi đã trốn chạy thì làm sao hạnh phúc được.
Nhưng sống ở đây, khi sự vô pháp tràn lan trong chính quyền, khi người bị bắt vào đồn sau một đêm có thể thành thây ma thì liệu có hạnh phúc được không?
Đống rác hôi thối đang nằm thù lù trên đường. Ai đi qua cũng bịt mũi, khạc nhổ và bước qua cho nhanh nhưng nó vẫn luôn ở đấy trừ khi mỗi người cùng góp sức dọn một vài mảnh rác.
Tôi xin các bạn hãy dẹp bở sự “khôn ngoan” đáng khinh bỉ ấy và lên tiếng góp cuộc sống này tốt đẹp hơn.
“Sống như thế là trốn chạy và khi đã trốn chạy thì làm sao hạnh phúc được”
Đúng . Đừng bao giờ bỏ chế độ mà ra nước ngoài sống, trốn chạy chế độ không thể hạnh phúc bằng sống dưới sự lãnh đạo của Đảng được đâu .
– “Hạnh phúc là đấu tranh”(K. Marx)