Hèn thì bị đè đầu cỡi cổ là phải!

FB Chu Mộng Long

25-5-2018

Một ngày tôi nhận vài chục tin nhắn qua inbox, hoặc là giải bày chuyện riêng tư của chính người đó bị quan chức áp bức, hoặc là những thông tin người khác bị áp bức.

Tôi chịu khó đọc hết, chịu khó share và bình luận. Tôi hiểu, trang tôi có nhiều người đọc, họ cần dư luận rộng. Hơn nữa giúp người cũng là giúp mình nên cứ lên tiếng vậy.

Nhưng tôi cũng cực kỳ khó chịu khi có nhiều người, chủ yếu là trí thức có ăn có học mà lại nhờ cậy tôi lên tiếng cho họ. Chuyện họ kể lại không đầu không đuôi, không chứng cứ nhưng vẫn nằng nặc đòi tôi viết và share cho. Tôi phải mất thời gian trả lời, rằng tôi không chứng kiến, không hiểu chuyện của bạn, không có chứng cứ trong tay, làm sao tôi viết được? Họ vẫn kể lể dài dòng và nằng nặc đòi tôi viết. Tôi từ chối và kết quả là bị chửi te tát, rằng họ quá thất vọng về tôi, tôi cũng chỉ là phường giá áo túi cơm. Tôi cười và nói thẳng, hay bạn là công an gài bẫy tôi viết sai sự thật để tóm? Tôi luôn viết trên tinh thần thượng tôn pháp luật chứ không bạ đâu viết đấy.

Có phải là công an hay không tôi không biết với những nick lạ như vậy. Nhưng có lần, một giáo viên của một trường, tên tuổi, địa chỉ xác định, giãi bày nỗi oan của mình, không chỉ trong inbox mà còn điện thoại và nhờ tôi tư vấn. Tôi tư vấn xong thì nhờ tôi viết bài. Tôi lưu tin nhắn và ghi âm cuộc điện thoại cẩn thận rồi mới viết. Nhưng đăng tin lên thì anh ta hoảng hốt gọi điện mong tôi giấu tên anh ta, vì lộ ra anh ta bị sếp trù đến chết. Tôi á đù và hỏi, vậy bài của tôi kêu oan cho không khí à? Thế là gỡ quách cho xong.

Nhiều trường hợp tương tự như vậy xảy ra thường xuyên trong inbox nhưng tôi đành giả lơ. Một lần tôi hỏi, sao bạn không chia sẻ trên trang của mình hay bình luận công khai trên trang của tôi cũng được mà cứ chia sẻ kín đáo trong inbox? Thì ra đúng như tôi nghĩ, bạn ấy nói, rằng em sợ lắm. Chỉ share thông tin trên báo thôi là sếp em cũng giết em!

Mới hôm rồi, có một giáo viên vào inbox hỏi chuyện thầy có tham gia dạy lớp bồi dưỡng theo tiêu chuẩn chức danh nghề nghiệp giáo viên không? Tôi bảo có. Nhiệm vụ phải chấp hành. Bạn ấy nói rằng, em thấy hết sức vô lý, sao thầy không lên tiếng? Tôi trả lời, rằng tôi lên tiếng công khai trong các cuộc họp rồi. Còn thấy vô lý hay bất công thì các bạn có miệng các bạn tự lên tiếng được.

Bạn ấy còn vặn vẹo, sao thầy lên tiếng cho dân Thủ Thiêm được mà không lên tiếng cho giáo viên chúng em? Tôi bật cười: Ơ hay, dân Thủ Thiêm đa phần là dân đen thấp cổ bé họng, còn các bạn ăn học hết cơm hết gạo của dân đen, không lên tiếng được thì có đáng được làm thầy dạy con cháu dân đen không? Mà dù là dân đen thấp cổ bé họng, họ cũng đã dũng cảm ra tận Thủ đô kêu cứu hàng chục năm nay chứ có phải nằm một chỗ kêu rên như các bạn đâu!

Kết quả vẫn bị chửi, rằng giáo viên chúng tôi quá thất vọng về thầy!
Tôi bực mình và buộc phải nặng lời. Rằng bọn tham và ngu tôi ghét đã đành. Nhưng nói thật, tôi ghét kẻ hèn hơn. Ghét cay ghét đắng đấy. Loại trí thức hèn hạ như các bạn đáng bị đè đầu cỡi cổ lắm lắm. Nếu tôi làm quan, loại hèn mạt và dựa dẫm như vậy tôi cũng đè đầu cỡi cổ cho sướng!

Nói thật câu này, những ai hèn đừng buồn. Rằng chính một hàng ngũ đông đảo những kẻ hèn đã nuôi sống bọn độc tài đấy!

Tôi sẽ viết về chuyện Bồi dưỡng theo tiêu chuẩn chức danh nghề nghiệp giáo viên hiện nay. Nhưng viết về cái sự làm tiền bát nháo của nó cho ông Nhạ nhìn thấy chứ không phải viết để bênh vực cho kẻ hèn.

Mai viết. Nhiều lãnh đạo có tâm cũng đã đồng ý, rằng đến lúc phải lên tiếng về cái thị trường bẩn thỉu đó!

Bình Luận từ Facebook

4 BÌNH LUẬN

  1. Tôi chỉ là dân đen vô danh tiểu tốt. Có lần họp mặt anh em bạn bè, tôi hỏi về những bất công trong xã hội anh em nghĩ sao. Có anh là đảng viên bảo có đọc,có biết chứ, nhưng đừng “like”, đảng biết hết đấy! Tôi nói thì mình góp ý, phê bình nhẹ nhàng thôi, chứ có gì nặng nề đâu mà lo, họ bảo không được! Tuỳ bạn suy nghĩ, tôi hết ý !

  2. Cách nay gần cả thế kỷ , Cụ Tản Đà đã chửi thẳng vào mặt thằng dân vừa cơ hội, vừa đểu vừa hèn lại cả ngu nữa rằng : ” Cũng bởi thằng dân ngu quá lợn – Cho nên quân nó dễ làm quan…”. Bọn dân đen đã coi xin xỏ, được đẻng ban ơn là thứ văn hóa rồi . Ngay như dân Đồng Tâm đã quết vượt qua sự sợ hãi để bảo vệ quyền lợi của chính mình, nhưng nghe bọn ” quân xanh” ( bọn báo chí bồi bút) của đảng nó đến nó nhồi sọ tiếp về cái gọi là : “bình tĩnh, kiềm chế…” nên lại quay về với nào là : “tâm thư” rồi đơn từ kính gửi lên bọn ăn cướp v.v… Hơn 90 triệu dân mà để cho hơn 4 triệu đứa đảng có cỡi đầu , cam chịu làm kiếp nô lệ, thì có khác đéo gì chuyện kể trong ” Trại súc vật” của một nhà văn viết từ trước 1945 đâu.

  3. Tác giả đặt tựa bài viết khá sốc, có thể gây tranh luận. Chẳng sao. Tôi thích tranh luận, bởi có tranh luận mới bật ra cái lõi. Giống như hạt thóc nếu đem chà xát mới lộ ra hạt gạo thơm ngon vậy!

    Đâu đó tôi đọc được một câu Cộng sản thích làm cách mạng bằng máu…của người khác.
    Câu này không có trong cương lĩnh đảng. Nó chỉ được sinh ra từ những uất hận, và những vết sẹo đau đớn của những người lỡ lầm đi theo đảng….nói lái lại cũng tốt, không sao!

    Người Việt trong nước không có thói quen lên tiếng với chính quyền. Điều này ai cũng công nhận. Cái này thuộc về lãnh vực dân trí. Chửi đổng thì có. Hành động thì không. Người ta sợ nói chuyện chính trị nhưng vẫn thở hơi của đời sống mỗi ngày từ con cá hũ mắm nồi cơm cho đến giao thông giáo dục y tế việc làm an ninh dành dụm và cơ hội thăng tiến vân vân….mà không biết rằng đó là chính trị. Chính trị đấy !!

    Nhìn vào một đứa trẻ loay hoay tự lật, tự bò- bạn đã thấy cái ngày nó biết đứng biết đi và sẽ chạy tới trước, Đúng không? Chuyện gì đến nó sẽ đến. What will be will be. Miễn là đừng chụp hay trói nó lại giống như cái chuyện đảng chó nó làm suốt 73 năm ( 1945- 2018) rồi lại lay hoay “cởi trói” chút đỉnh. Ha! Sao tôi ghét hai chữ cởi trói này đến lạ ??

    Người Việt không hèn. Tôi xác tín điều ấy. Cần phải có điều kiện để thay đổi một cục sắt tư tường bị hoen rỉ chừng ấy năm: Đó là tự hành động. Không Xin và cho. Không làm cách mạng bằng máu…của người khác. Viết nên một chữ TRỰC giống thân tre Việt ngàn đời…..Bạn biết tôi nói gì.

    Tôi trông chờ một ngày tôi sẽ viết xuống bốn chữ Người Việt Tuyệt Vời. Ngày của đảng chó vĩnh viễn không còn ngồi lên đầu hiến pháp Việt Nam. Nếu bạn đọc được những dòng này đừng sợ hãi nữa…Freedom is not Free.
    Làm sao để ăn hết một con voi? Mỗi ngày cứ táp nó một miếng. Vậy đi nhé!……

Comments are closed.