Chính phủ kiến tạo và Nhà mồ cho các “Công bộc cấp cao”

Viet-Studies

Quách Hạo Nhiên

7-3-2018

Ông Nguyễn Xuân Phúc. Ảnh: CafeF

1. Chính phủ kiến tạo và vụ ông Nhạ

Từ khi chính thức nhậm chức Thủ tướng Chính phủ đến nay, ông Phúc ít nhiều cũng để lại “dấu ấn” cá nhân với các phát ngôn cùng quan điểm xây dựng một “Chính phủ kiến tạo và phục vụ”.

Công tâm và khách quan mà nói, cho đến thời điểm này ông Phúc và ê kip của mình không phải chỉ giỏi nói miệng mà không làm. Nghĩa là bên cạnh việc (thông qua hệ thống truyền thông) tạo dựng hình ảnh cho mình thì sự quyết tâm, quyết liệt trong chỉ đạo điều hành Chính phủ của ông Phúc với phương châm trên là điều mà mọi người có thể cảm nhận được.

Tuy vậy, “đường dài mới biết ngựa hay” và thời gian chắc chắn sẽ có câu trả lời chính xác nhất cho mọi lời hứa hẹn và thế thốt. Bởi nói cho cùng, những lời hứa hẹn và thề thốt vốn là một “chiêu thức” tối quan trọng mà bất cứ một cá nhân nào cũng đều biết lấy ra để sử dụng nhằm gầy dựng niềm tin với những đối tượng mà họ muốn chinh phục hoặc dối lừa.

Một gã trai dù sang hay hèn nếu muốn chinh phục trái tim cô gái xinh đẹp đương nhiên sẽ luôn miệng bảo rằng “cuộc đời này anh chỉ sẽ yêu mình em”. Thậm chí không ít gã còn liều lĩnh ngước mặt lên trời trong một đêm trăng sáng và thề độc: “em hãy tin tưởng ở anh, đời này, kiếp này anh hứa chỉ “kiến tạo và phục vụ” duy nhất mình em thôi, nếu anh nuốt lời thì ông hay Trời sai Thiên Lôi nhằm vào đầu… thằng khác mà bổ xuống!

Ví von như thế để vui vẻ một tí. Chứ thật ra những chuyện yêu đương trai gái nhăng nhít của người đời dù sao vẫn không thể so sánh với những chuyện ở chốn quan trường nhất là những chuyện thuộc về “quốc gia đại sự”. Vì “quốc gia đại sự” là những chuyện vốn dĩ cần sự nghiêm túc và không nên mang ra để đùa cợt nhất là đùa với nhân dân. Chuyện lùm xùm liên quan đến ông Phùng Xuân Nhạ – “tổng tư lệnh” ngành Giáo dục những ngày gần đây là một chuyện như vậy.

Trong cái nhìn như vậy, có thể nói không hiểu sao, cho đến thời điểm này “Chính phủ kiến tạo và phục vụ” của ông Phúc vẫn hoàn toàn im hơi lặng tiếng mặc cho GS Nguyễn Tiến Dũng – người đã cùng các cộng sự nghiên cứu, tìm hiểu và tố cáo sự “ngụy khoa học” của ông Nhạ – mòn mỏi trông chờ và nghe ngóng. Dĩ nhiên ở đây chúng ta vẫn không loại trừ khả năng biết đâu ông Phúc vẫn đang có những sự “chỉ đạo ngầm” vụ việc trên? Nghĩa là không phải ông Phúc không làm nhưng là làm “trong vòng bí mật” và không cho truyền thông báo chí chính thống đưa tin. Nhưng cho dù có như thế đi nữa thì vẫn là cách làm không đúng với bản chất của một “Chính phủ kiến tạo và phục vụ” mà ông Phúc đang quyết tâm xây dựng, nhất là trong thời buổi bùng nổ công nghệ thông tin hiện nay.

Ngoài ra, về nguyên tắc cả ông Phùng Xuân Nhạ – Bộ trưởng Bộ Giáo dục và đào tạo, ông Trương Minh Tuấn – Bộ trưởng Bộ Thông tin truyền thông đều là thành viên trong “Chính phủ kiến tạo và phục vụ” của ông Phúc. Vậy nên, một sự việc quan trọng, có tác động và ảnh hưởng đến đời sống văn hóa của toàn xã hội như thế nhưng cho đến nay vẫn không một ai trong Chính phủ lên tiếng phản hồi và mặc cho dư luận truyền thông phi chính thống đồn thổi, dè bỉu, mai mỉa càng không thể xem là cách xử lý khôn ngoan của người đứng đầu Chính phủ được.

Thử hỏi tại sao cả hệ thống báo chính chính thống ngày này qua ngày nọ thay phiên nhau đưa tin, bình luận về vụ ông Phúc yêu cầu tổng rà soát lại chuyện phong GS và PGS năm nay nhưng tuyệt nhiên không đá động gì đến chuyện của ông Nhạ? Hay nói chính xác hơn, báo chí truyền thông tuy cũng có đá động bằng hai bài viết, một trên chuyên mục “Góc nhìn” [1] của Vnexpress và một trên báo Người lao động [2] nhưng bài trên Vnexpress thì vừa hèn kém (viết và biên tập một bài viết với tính chất và lấy nhan đề “Phản biện” mà như thế thì kể ra cũng không nên viết và đăng làm gì). Còn bài trên báo Người lao động thì mới đăng chẳng bao lâu đã bị rút xuống!

Tại sao như vậy? Có ý kiến cho rằng chuyện liên quan đến ông Nhạ chỉ thuần túy là chuyện “nghiên cứu khoa học” của một cá nhân, không phải là chuyện chính trị nhạy cảm. Nếu đã tư duy như thế thì hà cớ gì lại rút bài báo kia xuống? Ông Nhạ ngoài tư cách Bộ trưởng Bộ giáo dục và đào tạo thì ông vẫn là một công dân trong tư cách của một nhà giáo, nhà “khoa học”. Vậy thì những vấn đề mà GS Nguyễn Tiến Dũng cùng các cộng sự phanh phui và tố cáo trước hết phải được xử lý trong tư cách ông Nhạ là một “nhà khoa học” bình đẳng với những nhà khoa học khác về phương diện luật pháp và đạo đức khoa học, báo chí truyền thông nếu có lên tiếng phản ánh cũng là chuyện hết sức bình thường có gì mà phải ngăn cản?

Một “Chính phủ kiến tạo và phục vụ” trước hết phải là một Chính phủ minh bạch. Đó là điều kiện cần. Còn điều kiện đủ là anh muốn “kiến tạo” nhất định phải có trí tuệ và sự hiểu biết; và muốn “phục vụ” thì cần phải trung thực và bản lĩnh. Vậy nên, vụ này nếu ông Phúc và Chính phủ của mình vẫn kiên quyết im lặng, không đả động gì thì cũng đồng nghĩa với sự đồng lõa, sự tiếp tay cho những chuyện tiêu cực và “trái đạo” ngang nhiên hoành hành và thách thức dư luận xã hội. Ông Phúc đang tập trung và nỗ lực nhằm vực dậy nền kinh tế, chăm lo cho đời sống vật chất của người dân là điều đáng trân trọng cần được ghi nhận, nhưng xin ông nên nhớ cho một vấn đề quan trọng: chúng ta “không thể nào có một nền kinh tế tăng trưởng lành mạnh dựa trên một nền văn hóa suy đồi.” [3].

“Giáo dục là quốc sách”, ông Nhạ là “tổng tư lệnh” ngành Giáo dục lại đang trực tiếp triển khai đề án “Đổi mới căn bản và toàn diện nền giáo dục” nước nhà hiện nay. Vì thế, nếu “Chính phủ phục vụ và kiến tạo” của ông Phúc không chịu vào cuộc nhằm minh định và công khai rõ ràng vấn đề với công luận thì làm sao ăn nói với người dân nhất là các Thầy Cô giáo trên cả nước về chuyện “trồng người” “thiêng liêng và cao quý” (như các ông vẫn thường hay nói) đây? Họ – các Thầy Cô giáo sẽ nghĩ gì và còn tin tưởng người đứng đầu ngành giáo dục của mình nữa không khi mọi chuyện vẫn tù mù như thế?

2. Nhà mồ cho “công bộc cấp cao”

Đã thành thói quen, những năm gần đây sau mỗi kỳ nghỉ Tết nguyên đán cổ truyền của dân tộc thì các cơ quan truyền thông nước nhà gần như ngay lập tức lăn xả để đưa tin và phản ánh các kỳ lễ hội “văn minh hay là dã man” của đồng bào ta (nhất là đồng bào ở các tỉnh phía Bắc). Nhìn chung, sau nhiều lần lên án, phê phán, chấn chỉnh… có vẻ như mức độ hỗn loạn của các lễ hội năm nay phần nào cũng đã giảm bớt hơn so với các năm trước. Tuy nhiên, sự cuồng tín và mê muội của cả “quan” lẫn dân thì vẫn “giữ ở mức ổn định” nếu không muốn nói còn có phần trầm trọng hơn.

Bằng chứng là, về phía các “quan” vẫn có không ít kẻ bất chấp lệnh của ông Nguyễn Xuân Phúc lén lút nhang đèn đến chốn “linh thiêng” “sám hối” và mặc cả với các vị thần linh. Còn về phía dân chúng thì thật là bi hài kịch làm sao khi hàng trăm, hàng ngàn người (không biết có phải do các “thế lực thù địch” giật dây và xúi giục hay không) đã sì sụp dâng hoa quả vái lạy một con cá chép dưới kinh, hay một con rắn nước trên một nấm mồ hoang vô chủ.

Những sự việc trên cho chúng ta thấy điều gì? Dù ai đó có lý giải hay phê phán sự mê muội và cuồng tín của đồng bào ta hiện nay thế nào đi nữa thì chắc chắn cũng không thể phủ nhận một điều, dân ta nhìn chung từ “quan” cho đến dân những năm gần đây đang ngày một bấn loạn, hoang mang và mất phương hướng trước mọi vấn đề của cuộc sống hiện tại. Nói cách khác, đó chính là biểu hiện cụ thể và sống động nhất về sự mất niềm tin của bản thân mỗi người cũng như sự đảo lộn những thang bậc giá trị trong xã hội.

Đương nhiên sự mất niềm tin này trước hết nói cho cùng là do sự thiếu hiểu biết, thiếu bản lĩnh của mỗi cá nhân. Nhưng bên cạnh đó, cần phải thừa nhận rằng, về mặt khách quan, sự mất niềm tin của người dân hôm nay còn do sự tác động và ảnh hưởng, cộng hưởng mạnh mẽ từ phía chính quyền Nhà nước. Vì nói cho cùng, xã hội và đất nước này lâu nay được dẫn dắt và lãnh chỉ đạo (toàn diện và sâu sắc) của duy nhất “Đảng ta” mà thôi.

Đây phải chăng còn là một nghịch lý vì nếu để ý sẽ thấy, không riêng gì những ngày Tết cổ truyền năm nay, trong tất cả các chương trình ca nhạc được tổ chức với chủ đề “Mừng Đảng Mừng Xuân” trên khắp cả nước mấy mươi năm qua lúc nào người dân cũng được/ bị nghe những bài “tụng ca” mang âm hưởng chủ đạo “Đảng đã cho ta một niềm tin/ một mùa xuân đầy ước vọng”? Ấy vậy mà, không hiểu sao từ “quan” đến dân tuy miệng thì nói vậy nhưng đầu thì không chịu tin vào “sự lãnh đạo tài tình và sáng suốt của Đảng” lại đi tin các “ông thần bà thánh” nào đó nhiều khi rất tào lao và nhảm nhí?

Và như thế, nghịch lý trên cũng là một bằng chứng cho thấy những lời khẩu dụ và tuyên truyền về sự đồng lòng, thống nhất giữa “ý đảng lòng dân” lâu nay thật ra chỉ là những lời mà cả Đảng ta và dân chúng dùng để tự lừa dối trong sự nhẫn nại và chịu đựng lẫn nhau. Giống như tất cả đang cùng lừa dối và chịu đựng nhau liên quan đến cái dự án xây dựng cái nhà mồ cho các “công bộc cấp cao” của dân rộng 120 ha với kinh phí 1.400 tỉ đã được Chính phủ của ông Phúc phê duyệt.

Trước Tết nguyên đán năm nay, khi thông tin trên đến với người dân, người đầu tiên lên tiếng bàn về dự án này không ai khác hơn là Tiến sĩ Nguyễn Thị Hậu. Có lẽ với chuyên môn “khảo cổ” cùng kinh nghiệm “nhìn” ra các “cổ vật” bị vùi sâu trong lòng đất cùng những lớp bụi thời gian của mình; với bút pháp nhẹ nhàng nhưng không kém phần quyết liệt rất quen thuộc, TS Nguyễn Thị Hậu đã đặt ra câu hỏi: “Xây nghĩa trang, vì ai?” [4]. Thiển nghĩ câu hỏi nhẹ nhàng cùng bài viết ngắn gọn ấy ngoài tính chất phản biện ra thì phải chăng trong tận cùng sâu thẳm nó còn ẩn chứa một sự chịu đựng đầy đau đớn của các “ông chủ bà chủ” trước việc “nói một đằng làm một nẻo” của các “công bộc” đang ngày đêm “phụng sự” nhân dân?

Thôi thì mọi vấn đề TS Nguyễn Thị Hậu đã nói hết cả rồi. Vậy nên, căn cứ vào tình hình thực tiễn về niềm tin của dân chúng trong mùa lễ hội “văn minh hay là dã man” năm nay, người viết bài này xin được mạo muội bổ sung thêm một ý vào bài viết của TS Nguyễn Thị Hậu như sau: các “công bộc cấp cao” của dân hãy tự tin và dũng cảm triển khai xây dựng cái nhà mồ ấy đi nếu như các vị thấy cần thiết phải “ở cùng nhau” để “cùng chung tay” xây dựng cái “thiên đường XHCN” sau khi đã về “bên kia thế giới”. Tuy vậy, chỉ xin lưu ý các vị là dân chúng hôm nay (vì bấn loạn và mất phương hướng) có thể dễ dàng “phong thánh” và quỳ lạy con cá chép hoặc con rắn nước, nhưng họ có thực sự tôn kính các vị hay không khi đứng trước cái nhà mồ kỳ vĩ trong tương lai theo tôi, là vấn đề không thể tùy tiện đưa ra kết luận cuối cùng được. Vấn đề này có lẽ, rất cần được nghiêm túc đặt ra và nên giao cho GS Phùng Xuân Nhạ chủ trì xây dựng thành một đề tài “ngâm cứu” khoa học cấp quốc gia là tốt nhất!?

3. Thay lời kết

Dư âm ngày Tết cổ truyền có lẽ vẫn còn đang phảng phất trong tâm trí nhiều người. Với lại, “tháng giêng là tháng ăn chơi”, vậy nên, để kết lại bài này trong không khí “Mừng Đảng vinh quang, mừng Xuân Mậu Tuất” chúng ta hãy cùng nhau đọc chậm và thưởng thức lại ca từ trong bài hát “Đảng đã cho ta mùa Xuân” của cố nhạc sĩ Phạm Tuyên vậy:

“Đảng đã cho ta một mùa xuân đầу ước vọng
Một mùa xuân tươi tràn ánh sáng khắp nơi nơi
Đảng đã đem về tuổi xuân cho nước non
Vang tiếng hát ca chứa chan niềm уêu đời.

Bao năm khổ đau đất nước ta không mùa xuân
Cuộc đời tăm tối chốn lao tù bao hờn căm
Vừng dương hé sáng khi khắp nơi ta có Đảng
Bóng tối lui dần tiếng chim vui hót vang…

Và rồi từ đâу ánh dương soi đời mới
Tiến theo cờ đảng là thấу tương lai sáng tươi
Đảng đã cho ta cả mùa xuân của cuộc đời
Đảng truуền cho ta một niềm tin ở tương lai!

Đảng đã mang lại tình уêu thương khắp nơi
Thế giới quanh ta hân hoan ngàn tiếng cười
Xua đi màn đêm chiến tranh gieo bao khổ đau
Cuộc đời từ naу sẽ sáng tươi như mùa xuân.

Vượt mọi gian khó ta tiến lên đi theo Đảng
Băng giá tan dần ánh dương càng huу hoàng
Bạn ơi mùa xuân khắp nơi tươi đẹp quá
Khi lу́ tưởng đảng rực sáng trong tim chúng ta”. [5]

————-

Chú thích nguồn:

[1]: “Phản biện”. Xem tại: https://vnexpress.net/tin-tuc/goc-nhin/phan-bien-3714931.html

[2]: Bài viết của tác giả Lưu Nhi Dũ đăng trên báo điện tử Người lao động nhưng sau đó đã bị rút xuống, hiện bài này có thể đọc trên Viet-studies của GS Trần Hữu Dũng.

[3]: Ý kiến của Giáo sư Hoàng Tụy.

[4]: “Xây nghĩa trang, vì ai?”. Xem tại: http://nguoidothi.net.vn/xay-nghia-trang-vi-ai-12544.html

[5]: Lời bài hát “Đảng đã cho ta mùa xuân” của cố nhạc sĩ Phạm Tuyên.

Bình Luận từ Facebook

1 BÌNH LUẬN

  1. Ngài thủ tướng im lặng là phải rồi.Thủ tướng mà “Cờ Lờ Mờ Vờ” thì biết gì chuyện GS và PGS mà bàn.Thôi thì cứ im lặng cho nó lành!
    Một nội các mà có đến hai ngài bộ trưởng “Chiến lược” là y tế và giáo dục,nòng cốt của tương lai dân tộc mà có vấn đề thì hỏng bét cả nước.
    Thủ tướng học đòi chứ biết gì kiến với tạo.Khéo bày vẽ.Rôm rả mị dân.
    Vụ này thì phải để dân khảo ngài Nguyễn Thiện Nhân.Thuở ngài làm bộ trưởng giáo dục ngài vẽ lắm trò.Đại học mọc lên như nấm,không kiểm soát nổi.Gs và Phó GS đông như quân Nguyên…nhưng chẳng làm nên trò trống gì.Toàn đồ giả,đồ dỏm.
    Trần Đĩnh,trong “Đèn cù” có một câu không sai chút nào:CS khai thác hiệu quả vào hai cái bản năng thấp hèn nhất của của con người là Sợ và Tham “.
    Bây giờ,ở VN lũ ngợm ấy như rươi.

Comments are closed.