Ngô Thanh Tú
15-2-2018
Khi nói về sự kiện thảm sát Mậu Thân năm 1968 ở Huế, điều cần thiết không phải là cái tình như một số thân hữu của ông Hoàng Phủ Ngọc Tường đang làm; cũng không cần những lời đùn đẩy trách nhiệm, nhìn nhận và xin lỗi theo kiểu “mèo khóc chuột” như cách mà ông Hoàng Phủ Ngọc Tường đã làm. Điều cần thiết cho sự kiện thảm sát Mậu Thân ở Huế chính là sự thật lịch sử và công lý cho những người đã bị chết oan.
Cũng cần phải ghi nhận rằng, trước ngày về với địa ngục, ông Hoàng Phủ Ngọc Tường đã đủ dũng khí để thừa nhận đã có cuộc thảm sát tại Huế do “quân nổi dậy” gây ra. Nhưng, việc thừa nhận này chỉ đến khi ông sắp xuống mồ; khi mà những bổng lộc của chế độ dành cho ông cũng đã ăn hết; khi mà con cái ông đã có cuộc sống an nhàn bên xử sở Cờ Hoa. Và có lẽ khi càng cận kề cái chết, nghĩ về cuộc sống ở bên kia thế giới, sợ phải đối mặt với những nạn nhân của mình, ông Tường mới nhỏ vài giọt nước mắt để tỏ lòng xót thương. Trong khi trước đó, thông qua những bài viết, qua những cuộc phỏng vấn ông vẫn ca ngợi cuộc thảm sát như một chiến công vang dội. Phần thưởng mà chế độ dành cho ông Tường là những giải thưởng, những căn nhà, ngồi vào những chiếc ghế với nhiều bổng lộc.
Nhiều người hay nói về oan hồn, nhưng cá nhân tôi chưa bao giờ thấy oan hồn nào hiện hồn về để đòi nợ máu. Oan hồn không biết tha thứ, oan hồn cũng không biết tìm công lý cho mình. Mà tất cả những thứ đó đều do người còn sống làm dùm họ. Tôi không đủ tư cách để tha thứ hay chấp nhận lời xin lỗi của ông Tường, vì cá nhân tôi không có thân nhân chết trong vụ thảm sát Mậu Thân. Nhưng tôi cho rằng, công lý luôn cần phải thực thi, cho dù là trong một chế độ độc tài đảng trị.
Có thể ông Tường và bè đảng của ông xứng đáng được tha thứ một khi ông ấy thực sự hối cãi, nhưng công lý vẫn phải được thực thi. Còn đằng này, tôi chẳng thấy bất cứ sự hối cãi nào của ông thông qua lá thư được đăng lên Internet vào ngày 8/2/2018.
Có rất nhiều thân hữu của ông Tường đang cố bênh vực bạn mình vô can trong vụ thảm sát Mậu thân ở Huế. Tôi cho tất cả những việc làm đó là chạy tội, hùa theo cái ác. Với chức vị Tổng thư ký Liên minh Các lực lượng dân tộc, dân chủ và Hòa bình, với lời hiệu triệu được phát ra rả trong những ngày thảm sát, nhưng vẫn nói vô can thì thật là vô lý. Hơn nữa, cũng nhờ vào cuộc thảm sát mà ông Tường lại được hưởng rất nhiều bổng lộc, lương lậu, đãi ngộ từ chính quyền thì sao có thể cho là vô can? Nói ông Tường vô can cũng chẳng khác nói nói Stalin không dính líu trong vụ thảm sát rừng Katyn, chỉ vì ông ấy không có mặt tại đó. Những trò ngụy biện như vậy chỉ có thể qua mặt những người nhẹ dạ, kém hiểu biết.
Đừng cho rằng qua vụ ông Tường mới thấy được tiến trình hòa hợp, hòa giải ở Việt Nam thực sự khó. Tôi xin lỗi, nhưng trên Facebook cá nhân của mình xin được nói thẳng: “Hòa hợp, hòa giải cái con cặc”. Hòa hợp, hòa giải chỉ khi bên kia tôn trọng sự thật, trả lại công lý cho những người bị oan khiên. Đằng này, chúng nó vẫn tụng ca, nhảy múa trên những oan hồn, chè chén trên nỗi đau buồn của người dân Huế, giấu nhẹm sự thật thì sao có thể để gọi là “hòa hợp, hòa giải”.
Hồn ma không thể tha thứ và hồn ma cũng không thể đòi công lý. Đó là trách nhiệm của những người còn sống và của lịch sử.
Qua bài viết người ta được biết con gái của HPNT đang ở Mỹ ? Vậy thì y thị ở đâu, ai biết cho độc giả biết đề, nếu thuận lợi, gởi đôi lời hỏi thăm tới y thị, hoặc món quà giao lưu.
Cảm ơn.
Tưởng nhớ những người dân Việt Nam đã chết trong chiến tranh.
Tưởng tượng một lá thư khác của Hoàng Phủ Ngọc Tường, được viết như sau:
Kính gửi: Đồng bào Huế nói riêng và đồng bào cả nước nói chung.
Tôi Hoàng Phủ Ngọc Tường. Sinh ngày 9 tháng 9 năm 1937, tại thành phố Huế, nhưng quê gốc ở làng Bích Khê, xã Triệu Long, huyện Triệu Phong, tỉnh Quảng Trị.
Sau khi học hết bậc trung học ở Huế, tôi lần lượt trải qua:
-Năm 1960: tốt nghiệp khóa I ban Việt Hán, Đại học Sư phạm Sài Gòn.
-Năm 1964, nhận bằng Cử nhân triết Đại học Văn khoa Huế.
-Năm 1960-1966: dạy tại trường Quốc Học Huế.
-Năm 1966-1975: thoát ly gia đình theo cộng sản lên chiến khu, tham gia cuộc kháng chiến chống Mỹ cứu nước Tàu bằng hoạt động văn nghệ.
Năm nay tôi 81 tuổi, và tôi biết, còn chẳng mấy hồi nữa phải về trời. Những gì tôi đã viết, đã nói, đã làm rồi trời đất sẽ chứng nhận. Dầu có nói thêm bao nhiêu cũng không đủ. Tốt nhất là im lặng bằng tâm về cõi Phật. Duy nhất có một điều nếu không nói ra tôi sẽ không yên tâm nhắm mắt. Ấy là câu chuyện Mậu thân 1968.
1. Dù tôi không ở Huế nhưng tôi đã gián tiếp tiếp tay cho CS trong việc thảm sát dân Huế.
2. Với bản chất háo danh và lươn lẹo từ ngày đi theo CS. Tôi đã trả lời phỏng vấn ông Burchett và đoàn làm phim “Việt Nam một thiên lịch sử truyền hình” với tư cách một nhân chứng Mậu thân Huế 1968, trong khi tôi là kẻ ngoài cuộc. Như vậy trước thế giới tôi đã mặc nhiên chứng tỏ mình có ở Huế trong Tết Mậu Thân 1968.
3. Tôi đã nói rồi, nay xin nhắc lại:
Điều quan trọng còn lại tôi xin ngỏ bầy ở đây, với tư cách là một đứa con của Huế, đã ra đi và trở về, ấy là nỗi thống thiết tận đáy lòng mỗi khi tôi nghĩ về những tang tóc thê thảm mà nhiều gia đình người Huế đã phải gánh chịu, do hành động thảm sát của quân CS trên mặt trận Huế năm Mậu Thân. Đó là một sai lầm không thể nào biện bác được, nhìn từ lương tâm dân tộc, và nhìn trên quan điểm nhà Phật.
Từ nhiều sai lầm tiếp diễn nói trên tôi đã tự rước hoạ cho mình, tự tôi đã hứng chịu sự nguyền rủa, phỉ báng của nhiều người dân Huế đối với tôi, tạo điều kiện cho ngoại bang chia rẽ làm suy yếu dân Việt
4. Dù là người Huế theo đạo Phật, nhưng tôi thấy không gì hơn là tôi phải đọc to, rõ ràng Bài “Kinh Cáo Mình” của Đạo Công giáo để thay cho đoạn kết bức thư:
Tôi cáo mình cùng Đức Chúa Trời phép tắc vô cùng, và Rất Thánh Đức Bà Maria trọn đời đồng trinh, cùng Đức Thánh Micae tổng lãnh thiên thần, cùng ông thánh Gioan Baotixita, cùng hai ông thánh tông đồ, ông thánh Phêrô, ông thánh Phaolô, cùng các thánh, (tôi lại cáo mình cùng Cha) vì tôi đã phạm tội nhiều, lòng động, lòng lo, miệng nói mình làm, lỗi tại tôi, lỗi tại tôi, lỗi tại tôi mọi đàng.
Vì vậy tôi xin Rất Thánh Đức Bà Maria trọn đời đồng trinh. Đức Thánh Micae tổng lãnh thiên thần, ông thánh Gioan Baotixita, hai ông thánh tông đồ, ông thánh Phêrô, ông thánh Phaolô, và các thánh (tôi lại xin Cha)* cầu cùng Đức Chúa Trời là Chúa chúng tôi tha tội cho tôi cùng. Amen.
Tôi xin thành thật nhìn nhận về sai lầm nói trên, xin tỷ tỷ lần xin lỗi.
Sài Gòn, ngày 15 tháng 2 năm 2018.