Nguyễn Đình Cống
26-10-2017
Tiếp theo: Bài 1: Bản chất con người –– Bài 2: Vật chất và Ý thức.
Tuyên ngôn cộng sản năm 1848 viết rằng: “Lịch sử tất cả các xã hội tồn tại từ trước đến ngày nay chỉ là lịch sử đấu tranh giai cấp” (ĐTGC). Trong nhiều sách kinh điển của Chủ nghĩa Mác-Lenin (CNML) viết: “Trong xã hội có giai cấp, ĐTGC là động lực phát triển”. ĐTGC trở thành hòn đá tảng cơ bản của CNML. Trong thế kỷ 20 ĐTGC thực chất là cuộc đấu tranh do các thế lực cộng sản đề xướng và lãnh đạo quần chúng cần lao, chống lại những người giàu có và thống trị, nhằm tranh đoạt lợi ích kinh tế và quyền lực chính trị. Cuộc đấu tranh này chủ yếu dùng bạo lực với phương châm một còn một mất nên rất quyết liệt và thảm khốc. Tạm thời ĐTGC có đem đến một chút quyền lợi và tinh thần cho cần lao, nhưng tác hại nó mang lại cho nhân loại là to lớn và toàn diện: về đạo đức, văn hóa, kinh tế, nhân mạng.
ĐTGC luôn đặt câu hỏi và tìm kiếm kẻ thù giai cấp trong thực tế và trong tư tưởng. Tìm cho ra để tiêu diệt cho hết. Mà phải dùng bạo lực để tiêu diệt theo phương châm “thà giết nhầm còn hơn bỏ sót”. Ở Việt Nam, trong những năm mà ĐTGC được đề cao, tầng lớp tiểu tư sản, trí thức, văn nghệ sĩ rất hoảng sợ khi được cật vấn về lập trường giai cấp, ý thức giai cấp. Trong các nước do cộng sản thống trị, hàng chục triệu người đã bị giết một cách oan ức vì ĐTGC.
Ở VN hiện nay, sự xuống cấp rất trầm trọng của đạo đức, sự hủy diệt tầng lớp tinh hoa, sự chia rẽ dân tộc chính là do ĐTGC mang lại. Trong CCRĐ và cải tạo tư sản, không hiếm trường hợp con cháu chống lại ông bà cha mẹ chỉ vì để thế hiện tinh thần ĐTGC, thể hiện sự trung thành với ĐCS. Bài thơ của Tố Hữu kêu gọi “Giết, giết nữa…” và “đạp đầu lũ chúa đất xuống bùn đen vạn kiếp” thì rõ rồi. Gần đây tôi đọc thấy một bài báo không thể tin nổi, làm lạnh cả sống lưng. Bài báo viết rằng trong CCRĐ, nhà thơ Xuân Diệu gọi cha mẹ mình là “vợ chồng thằng Thu” (*). Không biết có đúng thế không. Không thể tin được.
Từ khi ra đời, đường lối ĐTGC tuy được một số đảng cộng sản (ĐCS) hưởng ứng, nhưng bị số đông nhân loại phản đối. Tuyên ngôn cộng sản công nhận điều đó bằng lời như sau: “Tất cả thế lực của Châu Âu cũ: Giáo Hoàng và Nga Hoàng, Mét-téc-ních và Ghi-dô, bọn cấp tiến Pháp và bọn cảnh sát Đức, đều đã liên hợp lại thành một liên minh thần thánh để trừ khử bóng ma đó”. Bóng ma ở đây là phong trào cộng sản với chủ thuyết ĐTGC. Tất cả các thế lực liên hiệp lại để chống đối, để trừ khử nó, nhưng chưa trừ được mà nó vẫn phát triển. Nó phát triển được không phải vì đúng, vì tốt mà vì nó tạm thời có sức sống, tạm thời còn che đậy được các độc hại, phô ra được những điều tuyên truyền tốt đẹp về tương lai, tạm thời lừa dối được, lôi kéo được một số người ủng hộ. Ở Châu Âu, Châu Mỹ sự phản đối ĐTGC vào cuối thế kỷ 19, đầu thế kỷ 20 là khá rõ ràng. Ở châu Á, năm 1922, Tôn Trung Sơn cho rằng, xem ĐTGC như động lực phát triển xã hội là một sai lầm lớn của Mác. Có thể Mác đã nhầm khi kết luận “Mâu thuẫn chủ yếu của xã hội là mâu thuẫn giai cấp”, từ đó mới đề ra ĐTGC. Tôi nghĩ hơi khác, rằng: “Mâu thuẫn chủ yếu của xã hội là giữa tầng lớp thống trị và quần chúng bị trị”. Cuộc đấu tranh quan trọng nhất của nhân loại là “chống áp bức”. Chiến tranh là một dạng hung bạo của áp bức.
CNML có nói đến chống áp bức và bóc lột, Trong Tuyên ngôn CS có viết: “những kẻ áp bức và những người bị áp bức, luôn luôn đối kháng với nhau, đã tiến hành một cuộc đấu tranh không ngừng”. Tuy vậy trong lúc tiến hành ĐTGC lại đề quá cao việc chống bóc lột, trong lúc đó chống áp bức quan trọng hơn. Chính vì không thấy rõ việc này nên chính quyền cộng sản đã thay sự áp bức này bằng sự áp bức khác.
Những người lãnh đạo ĐCS nói rằng ĐTGC nhằm mang chính quyền về cho giai cấp vô sản, nhưng thực tế không phải vậy. ĐCS nhờ giỏi tuyên truyền mà thu nhận được một số người có trình độ hiểu biết. Những người này có 2 loại: trung thực và cơ hội. Sau khi ĐCS giành được chính quyền, những độc hại của CNML dần dần lộ ra. Mọi người đều thấy, nhưng bọn cơ hội lợi dụng để mưu đồ lợi ích cho bản thân và phe nhóm, còn người trung thực tìm cách chống lại. Vì trung thực nên ít biết dùng thủ đoạn, vì thế chính quyền dần dần rơi vào tay bọn cơ hội. Bọn này thiếu trí tuệ nhưng có nhiều mưu mẹo, có nhiều thủ đoạn gian dối trong đấu tranh. Chúng tìm cách triệt hạ hoặc hạn chế những người không cùng quan điểm mà chủ yếu là những trí thức tinh hoa và trung thực, chúng tìm cách loại bỏ những người không cùng phe cánh, có xung đột quyền lợi. Chính quyền như vậy mà bảo rằng là của vô sản thì quá hài hước.
Như vậy ĐTGC ở VN cuối cùng mang lại lợi ích cho một nhóm nhỏ bọn cơ hội, còn giai cấp công nhân vẫn tiếp tục bị áp bức và bóc lột, nông dân vẫn là những người bị thiệt thòi. Đất nước, nhân dân oằn mình gánh chịu thiên tai và nhân tai. Phần lơn nhân tai là kết quả trực tiếp hoặc gián tiếp của ĐTGC.
_____
(*) Ghi chú của Tiếng Dân: Cụm từ “vợ chồng thằng Thu” trong một bài thơ viết thời cải cách ruộng đất của nhà thơ Xuân Diệu, có lẽ không phải để đấu tố cha mẹ, vì cả cha lẫn mẹ ông Xuân Diệu không có ai tên Thu: cha của nhà thơ Xuân Diệu tên là Ngô Xuân Thọ, mẹ là bà Nguyễn Thị Hiệp.
Đây là nhận xét của những tư tưởng mà tớ hâm mộ
Thượng Đế play favoritism. Phân chia giai cấp là kết quả của sự phân chia không đồng đều về khả năng . Không phải là vấn nạn do con người gây ra . Bất cứ 1 chủ thuyết nào đổ lỗi đó cho 1 loại người bước ngay tới ngưỡng cửa của tội ác . Ở ngưỡng cửa là quyền lực & quyết tâm . Tội ác xảy ra khi chủ thuyết đó nắm quyền lực và xuất hiện những người với lòng tin không gì lay chuyển nổi . Khi nắm quyền lực, chủ thuyết đó sẽ đặt vào tầm ngắm 1 nhóm người, đưa họ ra khỏi sự bảo vệ của pháp luật, hay đúng hơn, theo chủ thuyết, họ trở thành nguyên nhân gây ra những đau khổ nhân loại đang chịu đựng, và cần phải xóa bỏ .
Sau đó chỉ còn mức độ . Quyết tâm cao thì số nạn nhân cao . Lè phè, làm cho có thì nạn nhân ít .
Trong chế độ của tội ác, tớ ủng hộ đám sáng xách ô đi, tối xách về vì chả hại ai . Đứa nào năng nổ nhiều, tội ác của chúng càng nặng . Muốn biết “năng lực của tội ác”? Nhìn vào chức vụ .
Tôi nghĩ hơi khác, rằng: “Mâu thuẫn chủ yếu của xã hội là giữa tầng lớp thống trị và quần chúng bị trị”.
Bác Nguyễn Đình Cống sai . Dân chủ tư bẩn đã không còn 2 tầng lớp của bác Nguyễn Đình Cống nữa, trong khi vẫn tồn tại “bóc lột” theo quan niệm Mác-xít, vì vậy đ/v những người theo chủ nghĩa Mác, xã hội tư bẩn vẫn còn đấu tranh giai cấp . Trong khi nước mình còn nguyên tất cả, cả “bóc lột” theo kiểu Mác, “bóc lột” theo kiểu khác, còn cả 2 tầng lớp thống trị & bị trị nhưng không cần đấu tranh vì có Đảng lãnh đạo .
“sự xuống cấp rất trầm trọng của đạo đức, sự hủy diệt tầng lớp tinh hoa, sự chia rẽ dân tộc chính là do ĐTGC mang lại”
Đúng nhưng chưa đủ .
“Chính vì không thấy rõ việc này nên chính quyền cộng sản đã thay sự áp bức này bằng sự áp bức khác”
1 vài điều 1- Dictatorship of the Proletariat, nền độc tài của giới vô sản . Bây giờ trở thành Dictatorship of the Red Bourgeois, nền độc tài của giới tư bản Đỏ .
2- Theo giáo sư Tương Lai, Bác Hồ nắm được tinh hoa của chủ nghĩa Mác, muốn dân chủ thì phải độc tài, càng dân chủ càng độc tài . Bingo. Phục ông giáo sư này quá đỗi!
“Mọi người đều thấy”
Uh, tớ hổng tin cái này . Himmler biết rõ những điều mình làm là tội ác, từ của Himmler là “unmentionable necessity”, điều cần thiết không thể đề cập được . Trí thức mình, ô Nguyễn Quang A, tự hào về cải cách ruộng đất vì đã đem lại ruộng cho người cày .
“Những người lãnh đạo ĐCS nói rằng ĐTGC nhằm mang chính quyền về cho giai cấp vô sản, nhưng thực tế không phải vậy”
Gần đúng . Mang chính quyền về cho những “đại diện” của giai cấp vô sản, aka Tư bản Đỏ .
Chia ra thành 2 loại “cơ hội” & “trung thực” là chủ quan, duy ý chí . Phải tính tới loại người “trung thực” tin vào sự lãnh đạo của Đảng bất kể kết/hậu quả như thế nào như ô Nguyễn Lân . Và bác Nguyễn Quang A, ta phải xếp bác í vào đâu bi chừ ?
Logic trượt dốc không phanh . “Chúng tìm cách triệt hạ hoặc hạn chế những người không cùng quan điểm mà chủ yếu là những trí thức tinh hoa và trung thực” Tức là những người không bị triệt hạ & hạn chế là những người cùng quan điểm ? Ô Nguyễn Đình Cống lúc đó ở đâu ? OK, Cao Xuân Hạo bị phiền phức liên quan đến NV-GP, và ô giáo sư kể chuyện xem đó là điều xấu -phiền phức vì liên quan đến NV-GP. NV-GP là 1 hiện tượng, đúng, nhưng là 1 hiện tượng bắt đầu 1 truyền thống kéo dài cho tới ngày hôm nay . May quá Cao Xuân Hạo lần sau biết khôn nên lại được “cống hiến”.
“Chính quyền như vậy mà bảo rằng là của vô sản thì quá hài hước”
Loại được trí thức tinh hoa thì không phải của vô sản thì của ai bây giờ ? Không lẽ của những trí thức tinh hoa ?