Đoàn Phú Hòa
14-10-2017
Thỉnh thoảng trên hệ thống truyền thông chính thống của chính quyền Hà Nội thì tôi vẫn nghe họ hô hào về hòa giải, hòa hợp và gần đây trên mạng xã hội cũng nhiều người đề cập đến vấn đề đó.
Mỗi lần nghe, đọc về vấn đề này thì tôi thường tự hỏi “tại sao cuộc chiến máu đỏ, da vàng đã kết thúc từ năm 1975, nghĩa là hơn 40 năm mà người ta, giới lãnh đạo của chính quyền Hà Nội vẫn phải ra sức hô hào về vấn đề này?”.
Cuộc chiến Bắc – Nam tại Mỹ kéo dài từ năm 1861 đến năm 1865, khi quân đội Miền Nam thừa nhận sự thất bại của mình. Cuộc chiến đó đã lấy đi gần 1 triệu sinh mạng nhưng sau chiến thắng của mình thì chính quyền phía Bắc hoàn toàn không bắt bất kỳ ai đã từng phục vụ trong quân đội phía Nam phải đi cải tạo, không ai bị bắt đi tù. Ngược lại những người thắng trong cuộc chiến đó đã tạo cho bên thua cuộc trở về quê hương mình xây dựng cuộc sống mới.
Tôi không bao giờ tin vào những lời hô hào rỗng tuếch của nhà cầm quyền Hà Nội vì tôi hiểu rằng đó chỉ là thủ đoạn mị dân, lừa bịp cũng như trong cả trăm, cả ngàn trường hợp khác. Nhân dân Việt Nam không cần đến những lời hô hào đó, trừ những kẻ lãnh đạo chính quyền này cũng với những ai, cho đến giờ này vẫn vỗ ngực cho mình là “những kẻ thắng cuộc”, có quyền điều khiển đất nước theo ý mình. Người dân Việt Nam đã tự đến với nhau, tự xóa bỏ hiềm kích, hận thù mà không cần bất kỳ ai “dẫn đường chỉ lối”. Họ đến với nhau bằng tình người chứ không phải bằng cái miệng.
Hòa giải, hòa hợp mà nhà cầm quyền Hà Nội luôn kêu gào thực chất chỉ là động thái giả tạo. Những ai ở thế hệ tôi chắc thừa biết rằng những người lãnh đạo cộng sản Việt Nam, xin lỗi, những người lãnh đạo đảng lao động Việt Nam, bố đẻ của đảng cộng sản đã đối xử như thế nào với các tướng lĩnh Hòa Hảo, Bình Xuyên sau khi thu phục được họ.
Những vụ ám sát bí ẩn được dấu nhẹm. Những chiến dịch cải tạo, thực chất là bắt giam vô cùng tàn khốc trong nhiều năm không hề được xét xử với những người làm cho nhà nước VNCH. Nghĩa trang quân đội VNCH ở Biên Hòa bị cấm chăm sóc, những Mẹ già không được phép tìm mộ con, gia đình của những người lính VNCH luôn bị gây khó dễ trong cuộc sống thường ngày của họ, những thương phế binh VNCH gần như bị tước mất quyền con người … Những cái đó không thể dẫn đến hòa giải, hòa hợp được. Ngược lại họ chỉ đào rộng thêm khoảng cách cái hố mà do chính họ tạo ra. Ngay một thằng bạn già tập tễnh của tôi, tuy rất tích cực đấu tranh cho nhân quyền, chống Tàu Cộng mà (có lẽ do thói quen) vẫn viết “chính phủ ông Ngô Đình Diệm lê máy chém đi các nơi” trong một stt mới đây của mình.
Sau khi định cư ở Châu Âu và tìm hiểu dần thì tôi mới hiểu rằng đã là chế độ cộng sản thì ở nước nào cũng vậy, cho dù ở Liên Xô, Đông Đức, Ba Lan, Hungari, Tiệp Khắc, …. Hồi chiến tranh thế giới lần thứ hai thì rất nhiều người Tiệp tham gia mặt trận phía Tây để cùng chống phát xít Đức. Trong quân đội Hoàng Gia Anh có cả một binh đoàn không quân người Tiệp với tổng số 2500 người. Họ là những phi công lái máy bay tiêm kích hoặc cường kích đã lập được nhiều chiến công, gây nhiều tổn thất cho Phát Xít Đức. Đội quân người Tiệp này có ký hiệu RAF (Royal Air Force) lừng lẫy trong chiến tranh thế giới thứ 2. Sau năm 1945 thì đội quân này được giải tán và tất cả đều quay trở về quê hương mình với hy vọng sẽ được phục vụ nhà nước nhân dân và nhiều người trong số họ đã nắm những cương vị quan trọng trong quân đội, trong nhà nước dân chủ mới.
Họ hoàn toàn không ngờ rằng sau khi đảng cộng sản Tiệp Khắc dùng thủ đoạn để tiếm quyền điều hành đất nước vào năm 1948 thì tất cả mọi người trong nhóm họ, không trừ một người nào đã bị nhà cầm quyền cộng sản chụp cho cái mũ “hợp tác với kẻ thù, làm gián điệp cho kẻ thù” mà trước đó là những nước từng là đồng minh của họ. Ai không kịp cùng gia đình chạy ra nước ngoài đều bị sa thải, bắt giam để sau đó bị đầy đọa trong những điều kiện khắc nghiệt nhất. Một số người đã bị nhận án tử hình và gia đình họ, cho đến những năm sau này luôn nằm trong vòng giám sát của hệ thống an ninh cộng sản Tiệp Khắc.
Sau năm 1989, khi chế độc cộng sản độc tài Tiệp Khắc bị lật đổ thì họ, những người lính quả cảm năm xưa mới được phục hồi lại danh dự của mình.
Tôi không bao giờ tin vào lời kêu gọi “hòa giải, hòa hợp” của lãnh đạo cộng sản vì đó chỉ là những lời kêu gọi ở cửa miệng và lừa đảo.
HÒA GIẢI, HÒA HỢP PHẢI BẰNG TRÁI TIM CHỨ KHÔNG PHẢI BẰNG CÁI MIỆNG.
Czech Republic, 14.10.2017