Cõng rắn cắn gà nhà! (Phải học dân gian thôi!)
Hà Sĩ Phu
Thư gửi blogger Sương Quỳnh
Sương Quỳnh thân mến,
Hôm qua, nhân vào mạng thấy tấm hình các chị em dân chủ rất đẹp, lại có bài của Trịnh Kim Tiến “Đánh hội đồng phụ nữ – công vụ của ngành an ninh?” và biết tin chính Sương Quỳnh vừa bị lũ “CÔNG ĐỒ” đánh hội đồng, (coi như bị “chó dại cắn” vì cả hệ thống chúng đã mất hết tính người). Mình vẫn bảo “nữ tính” là đẹp nhất, còn “Đảng tính” là cái tính bẩn thỉu khốn nạn nhất, nó đè bẹp cả Nhân tính và Dân tộc tính, nên chúng tàn nhẫn với các chị em là đúng quy luật mâu thuẫn, đấu tranh giữa các mặt đối lập mà! (Khổ thế mình vẫn cứ quen dùng thuật ngữ lý luận!).
Blogger Sương Quỳnh (thứ 2 từ trái) và các chị em phụ nữa. Nguồn: tác giả Hà Sỹ Phu gửi tới.
Nhưng đến buổi chiều, một cụ già 92 tuổi từ Hà Nội vào du lịch, tìm đến nhà chơi. Ông cụ 92 tuổi này là đảng viên (có lẽ cũng từ tiền khởi nghĩa) nói đã bỏ đảng từ lâu, từ lúc ông cụ giật mình thấy mình đang ở trong đảng của một kẻ cầm đầu “CÕNG RẮN CẮN GÀ NHÀ”! Mình thì thán phục ông cụ đã dùng chữ rất chính xác về nhân vật “thần tượng” này, nói toẹt “cõng rắn cắn gà nhà” là chính xác, các nhà lý luận cứ hay dùng ý tứ bóng bảy, trong khi dân gian đã có chữ tuyệt vời rồi!
Vậy nhé, xin chào các chị em tươi trẻ mà oai hùng đáng để cánh mày râu chúng tôi trân trọng và thán phục.
Thân ái
Một lão già- Hà Sĩ Phu
Tái bút: Lý do bỏ đảng của người đảng viên 92 tuổi này chỉ là vì nhận ra “thần tượng” của đảng tức HCM thực chất là một kẻ “cõng rắn cắn gà nhà” hay “rước rắn vào nhà” thì không có lý do gì một người VN yêu nước biết trọng danh dự lại ở trong đảng của ông ấy nữa. Lý do bỏ đảng ấy quá đương nhiên và thuyết phục.Vậy những đảng viên khác nghĩ sao?
Điều này giúp ta hiểu vì sao những đảng viên còn ở trong đảng cứ phải cố sức bảo vệ HCM, dù có phê phán ĐCS hiện nay đến thế nào chăng nữa. Thậm chí họ bảo HCM chỉ là người theo chủ nghĩa dân tộc chứ không phải người Cộng sản, nghĩa là có thể “hy sinh” luôn cả chủ thuyết CS đã lỗi thời nhưng vẫn phải bám lấy cái trụ cuối cùng là HCM, chẳng qua để biện minh cho sự tồn tại của mình trong đảng. Lời thú nhận quá thành thật và đơn giản của người đảng viên già ấy thật đáng cho mọi người suy nghĩ.
____
Đánh hội đồng phụ nữ – Công vụ của ngành an ninh
18-7-2017
Tối ngày 16/07/2017, sau khi tham dự buổi lễ tưởng niệm niệm Lưu Hiểu Ba, nhà hoạt động nhân quyền Trung Quốc, cô Sương Quỳnh, thành viên CLB Lê Hiếu Đằng đã bị một đám thanh niên đạp xe, chặn đường đánh đập trên đường Nguyễn Thị Định, quận 2.
Người dân tại khu vực này nói với cô và công an phường gần nơi xảy ra sự việc, trong khi giải cứu cô khỏi đám người hung hãn kia, chúng tự nhận là công an khi bị người dân lao vào đánh. Những kẻ này nói với họ, chúng đang “đánh phản động”.
Đây không phải lần đầu tiên công an, an ninh cậy quyền lực và số đông đánh hội đồng một người phụ nữ. Không biết từ bao giờ họ đã tự cho mình cái quyền sinh sát, đánh đập những người mà họ cho là “phản động”, bất kể người những người đó là người già hay đàn bà.
Trước cô Sương Quỳnh đã có rất nhiều nhà hoạt động nữ bị hành hung một cách thô bạo. Chị Thuý Nga và Nguyễn Ngọc Như Quỳnh là hai trong nhiều người phụ nữ bị công an, an ninh thường phục thường xuyên quấy rối và đàn áp. Hiện cả hai bà mẹ có con nhỏ này đều đang bị cầm tù sau thời gian dài chịu sự bạo hành.
Đặc biệt với những bạn nữ trẻ đang bắt đầu có sự tìm hiểu về xã hội và sự thay đổi, an ninh Việt Nam càng không thích. Họ phải đánh để gây sự sợ hãi và tiêu diệt ý thức phản kháng ngay từ những ngày đầu. Cách đây không lâu khi an ninh đột nhập vào một lớp học dân sự ở TPHCM, cả chục an ninh mặc thường phục đã lao vào đấm đá túi bụi vào đầu và bụng một bạn gái tham gia học ở góc khuất cầu thang chung cư. Bạn ấy là một người hoàn toàn mới và vô cùng trong sáng, chỉ muốn học hỏi để nâng cao kiến thức.
Thế nhưng có một điều mà họ không ngờ, sau mỗi trận đòn dã man ấy, những người phụ nữ càng mạnh mẽ hơn.
Đạp, đập, hành hung tập thể những người phụ nữ tay yếu chân mềm là công vụ của ngành an ninh?
Ở các nước khác tôi không rõ cảnh sát có loại công vụ này không nhưng ở Việt Nam thật sự là nó đang tồn tại. Những người an ninh này cho rằng họ đang làm đúng, cho rằng việc tra tấn thể xác những người phụ nữ kia là để bảo đảm an ninh và họ đang thực hiện công vụ. Chính vì vậy họ sẵn sàng xuống tay không kiêng dè để tổn hại những người không có khả năng phản kháng lại.
Bác sĩ của cô Sương Quỳnh nói với với cô ấy, cô phải tạ ơn trên vì cô đã thoát chết, những đòn đánh vào gáy như vậy mà phải chỗ hiểm, nhẹ thì liệt mà nặng thì chết.