10-11-2017
Bởi vì lịch sử hình thành nên Mỹ luôn được coi là cái nôi của Nhân quyền. Nhắc đến Nhân quyền không thể không nhắc đến Mỹ, đó là giá trị truyền thống của họ. Cho dù ngày hôm nay tinh thần và những giá trị đó có thể đi xuống, nhất là dưới thời của Trump thì nhiều người vẫn luôn tin rằng đó vẫn là giá trị mà dân tộc họ theo đuổi.
Và có lẽ chính bởi niềm tin đó nên khi nghe bà Trump không đến Việt Nam nhiều người đã không nguôi thất vọng.
Thất vọng vì những mong mỏi của Nấm đã không được đoái hoài, vì hai chữ Nhân quyền đối với vị phu nhân của của ông Trump không có ý nghĩa bằng chuyến đi chơi trên đất Tàu.
Riêng tôi chưa từng hy vọng vào sự có mặt của bà ấy ở Việt Nam, bởi nếu là một người quan tâm đến quyền con người, bà đã không để Nấm viết đến bốn bức thư mà không một lần hồi âm trở lại.
Nấm cứ tưởng rằng bà Trump là phu nhân của một dân tộc đề cao quyền con người, bà là một người mẹ như mẹ của con thì bà sẽ hiểu nỗi đau của mẹ khi phải xa con. Nhưng con nhầm rồi, bà ấy là phu nhân của một vị Tổng Thống trên cao ngất ngưởng, bà chưa bao giờ phải xa con của bà, bà làm sao mà hiểu được con? Đúng là bà ấy đã trao giải “NGƯỜI PHỤ NỮ CAN ĐẢM” cho mẹ của con nhưng đó cũng chỉ là hình thức như cái cách mà nước Mỹ đang giữ tư tưởng Nhân quyền của họ vậy.
Nhưng chúng ta không có quyền trách họ con à, bởi vì giá trị Nhân quyền là một giá trị phổ cập chứ không phải riêng đất Mỹ. Mỹ không có nghĩa vụ phải bảo vệ những người hoạt động xã hội ở các nước mất tự do. Nếu như họ coi việc thúc đẩy Nhân quyền trên thế giới là sứ mệnh của dân tộc thì họ sẽ không im lặng đâu.
Tự do cho mẹ con là chuyện của người Việt. Nếu chúng ta coi việc đòi hỏi Nhân quyền cho đất nước chúng ta là việc của một Quốc gia khác thì chúng ta sẽ chẳng bao giờ có được nó.
Quyền con người ở Việt Nam phải do người Việt Nam dành giữ, tự do nếu muốn có thì chúng ta phải trả giá thôi con.
Thương con! Nấm – Gấu!
“Tự do cho mẹ con là chuyện của người Việt”
Thôi rồi chị Như Quỳnh ui!
“Nhân quyền không phải giá trị riêng của Mỹ”
Khi vào Việt Nam, nó đã trở thành nhân quyền xã hội chủ nghĩa . Và Mỹ có thể tuyên dương ai đó về lòng quả cảm, nhưng không có nghĩa sẽ can thiệp vào nội bộ của 1 nước có chủ quyền và Đảng Cộng Sản đang nắm chặt chủ quyền đó trong tay .
“các nước mất tự do”
Đúng . Nước mình có tự do đâu mà mất . Nước mình xem cái khác là tự do nên rất trân quý cái đó . Và nếu tôi không lầm, cái tự do đó của Việt Nam vẫn còn sừng sững giữa lòng thủ đô .
“tự do nếu muốn có thì chúng ta phải trả giá thôi con”
OK, thì tớ nói thật . Họ có thể hy sinh bản thân mình cho tự do, nhưng sẽ không bao giờ hy sinh Đảng Cộng Sản để có được tự do . Vấn đề là ở chỗ đó, nên chả bao giờ Việt Nam có được tự do .
Trở lại câu trên . Giá nào ? Rõ ràng không phải bằng mọi giá . Mắc quá thì mua cái rẻ hơn, tự do à la mode xã hội chủ nghĩa chẳng hạn. Bảo trì bảo quản cũng không tốn kém gì lắm với thời đại thuốc gì cũng (có thể) có, kể cả thuốc ung thư giả.
Một bình luận đáng ngẩm nghĩ!